Căn phòng yên tĩnh làm cho cô càng chán nản thêm.

Việc anh giao cô cũng đã làm xong.

———- Cạch ——-

Tiếng cửa mở cô nghĩ là anh vào nên không thèm xoay chiếc ghế lại nhưng không phải đó là một cô gái khá xinh đep!

– Chủ tịch người xem, mấy ngày nay anh chẳng đến tìm em gì cả.

Làm người ta nhớ muốn chết! – Cô ta ỏng ẹo nói.

Cô ta mặc đồ rất hở hang, mặt đánh nhiều phấn.

Cô vẫn im lặng không nói một câu nào cho đến khi cô ta xoay chiếc ghế cô lại đối diện với cô ta.

– Cô là ai? Sao lại ngồi vào chỗ này!- Cô ta hoảng hốt

– Sao tôi phải trả lời cô? Mà cô là ai?- Nhật Hạ thản nhiên nói

– Đương nhiên là vợ của Hoàng Thiên!- Cô ta cao ngạo nói

– Vợ chính hay vợ bé.

Tôi nhớ không lầm Hoàng Thiên rất nhiều bạn gái!- Cô thản nhiên hỏi.

Còn dám tự tin nói mình là vợ của anh, thật là một con đàn bà bám theo đàn ông để sinh sống

– Cô ….

cô …- Cô ta giơ tay lên định tát cô thì bị cô nắm tay lại

– Bạo lực là chiêu thức của đám côn đồ ít học dùng để uy hϊế͙p͙ kẻ yếu thế! Hình như tiểu thư đây là người có ăn học nhiều thì phải!- Cô nắm tay của ả càng chặt lại

– A … đau …!- Vẻ mặt của cô ta khó chịu vô cùng

– Trừng phạt bạo lực bằng bạo lực là chuyện dưới hạ đẳng của tôi!- Cô thả tay ả ta ra nói

———— Cạch ———-

Tiếng cửa phòng lần nữa mở ra, người bước vào không ai khác là Hoàng Thiên

Ả ta thấy anh liền nhõng nhẹo chạy tới ôm ấp anh, nói:

– Anh Hoàng Thiên …- Cô ta chưa kịp nói thì bị anh gạt tay ra, đi tới bên cô nói

– Nhật Hạ, sao lại làm vậy?- Ả ta nghe thế thì tưởng lần này cô sẽ bị la mắng nhưng không ngờ

– Có người bảo rằng là vợ của anh nên em chỉ tiếp đãi họ thôi! – Cô ngồi trêи đùi anh nũng nịu nói

– Em làm như vậy sẽ đau tay lắm khiến anh đau đó!- Anh nhéo má cô rồi quay sang Tử Vương đứng bên cạnh ra lệnh:

– Bắt cô ta xuống làm mồi cho chó ăn!- Anh lạnh lùng nói

Cô ta liền quỳ xuống cầu xin:

– Chủ tịch, xin … người tha cho tôi!- Cô ta bị kéo đi, tiếng khóc, tiếng bị chó cắn thảm thiết ở bên trong thật đáng sợ

Cô thấy ả ta bị lôi ra ngoài thì cô đứng dậy:

– Chủ tịch Lâm, em không ngờ anh đào hoa đến vậy! Có người tự dâng hiến luôn!- Cô đứng lên

– Dù cho anh đào hoa đến mấy thì người mà anh yêu vẫn là em, con mèo hoang nhỏ này.- Anh kéo cô lại cho cô ngồi lên đùi mình.

– Thật dẻo miệng!- Cô nhéo mũi anh nói, sau đó cô nói tiếp:

– Một chút xíu anh cho em ra ngoài nhé! Em muốn đi mua đồ!

– Tử Vương sẽ đi cùng em! Không được cãi nếu em không đồng ý thì ở nhà!- Anh nghiêm chỉnh lại nói

– Nhưng ….

ờ!- Cô cũng phải đồng ý, kệ đi cô ra ngoài gặp được người rồi tính tiếp

—————- 8h sáng ————

Anh đi tới chỗ họp của bang để xử lý công việc

– Bang chủ!- Tất cả mọi người trong phòng đồng loạt đứng lên hô to

– Ngồi đi!- Anh nói rồi đi tới bên chiếc ghế màu nâu đặt ở trêи đỉnh bàn

– Bang chủ … hôm nay lô hàng của ta đã cập bến ở Pháp nhưng nó vẫn còn một phần bị kẹt lại ở đường biển! – Ken nói

Ken là phó bang trong hội, tuy ở ngoài công việc thì Ken luôn đùa giỡn nhưng trong công việc thì anh hoàn toàn là con người khác, kẻ sát nhân, nhẫn tâm …

– Lô hàng ấy sẽ được nguyên thủ tướng bên Nhật giải quyết – Anh lười biếng buông một câu ra

Vấn đề này anh đã đoán ra từ lâu nên khi đi dự tiệc của nguyên thủ quốc gia anh nhờ họ với lại đây là một trong kế hoạch nằm sẵn trong đầu anh.

Khi là một người lãnh đạo thì phải đi trước người khác tới hai bước nếu không có định lý này trong đầu thì có lẽ anh mất mạng này lâu rồi

———– Cùng lúc đó ———

Trong quán cà phê, có một người đàn ông và một cô gái xinh đẹp đang nói chuyện với nhau:

– Việc em nhờ anh điều tra đã có kết quả.

Đây là toàn bằng chứng mà bên cảnh sát đã tìm thấy được ở hiện trường!- Alan

Alan là thầy của Nhật Hạ, người dạy cô chơi DJ và là một thám tử tài ba trong giới cảnh sát

– Cảm ơn anh rất nhiều! – Nhật Hạ nhận lấy phong bìa thư mở ra

– Uh, không có gì đâu! Nhưng khi tìm lại dấu vết hiện trường thì anh tìm thấy được một cọng dây chuyền kim cương hình con rồng!- Alan vừa nói vừa móc trong túi ra một cọng dây chuyền Người Chồng Bá Đạo Nghiện Vợ

Khi cô nghe Alan tả lại cọng dây chuyền thì cô nghĩ đó là trùng hợp nhưng khi cô thấy được dây chuyền ấy thì cô run sợ không thôi

Cọng dây chuyền này là của anh, lúc trước khi quen cô anh thường đeo cái này.

Cái này tượng trưng cho quyền lực, mỗi người trong bang hội đều có để phân biệt giai cấp cao nhất là kim cương, kế tiếp là vàng cuối cùng là bạc.

Cô nhận lấy cọng dây chuyền nhìn ngắm thật kĩ để không nghĩ sai sự thật.

Nhưng cho dù cô nhìn bao lần cũng không thay đổi vì phía sau cọng dây có khắc chữ Hoàng Thiên rõ rệt

Tiếng chuông điện thoại của Alan vang lên làm cô giật mình thoát ra khỏi vòng xoáy ấy

– Anh có việc phải đi trước, nếu cần gì thì nói với anh nhé!- Alan nghe xong cuộc điện thoại thì vội đi ngay

Bỏ cô một mình với những vật chứng đang chống đối lại Hoàng Thiên

———— Toà lâu đài ———

Cô về tới nhà với vẻ mặt bình ổn cho đến khi cơm nước cong xuôi thì cô và anh lên phòng ngủ.

Bước vào, cô vội hỏi anh:

– Anh Thiên, sao lâu nay em không thấy anh đeo lại cọng dây chuyền kia nữa vậy, cọng dây hình con rồng ấy?- Cô rất mong những điều cô nghĩ là sai

Khi anh nghe được câu hỏi này thì hơi bất ngờ rồi ấp úng nói:

– Ờ..

anh làm mất rồi!

– Có phải là cái này không?- Cô đứng dậy đi

tới trước mặt anh lấy cọng dây chuyền ra đưa cho anh

– Sao em lại có được, ai đưa cho em?- Anh vừa bất ngờ vừa tức giận

– Nó nằm ở hiện trường năm xưa!- Cô nhìn vào ánh mắt của anh, nói tiếp

– Tại sao anh lại giết ba mẹ tôi?

– Em nói cái gì vậy anh không hiểu?- Anh bắt đầu lo sợ cô biết được chuyện anh làm

– Anh không hiểu? Hay anh đang cố tình giấu! Đây là những bằng chứng tố cáo anh làm.- Cô đi tới bàn lấy phong bì màu vàng quăng lên bàn làm việc của anh

– Anh có biết không, khi tôi nghe được cọng dây chuyền nằm ở hiện trường tôi nghĩ là trùng hợp nhưng khi sâu chuỗi lại các vật chứng thời gian địa điểm, ngay cả cọng dây chuyền thì tôi đã có kết quả! – Cô nói tiếp

– Em bị điên gì vậy?- Anh dứng dậy nói

– Phải, tôi điên, tôi hồ đồ coi giặc là người thân! 18 mạng người họ Hoàng đều đã chết do bàn tay anh gậy nên!- Cô thực sự muốn điên lên

– Đúng, bọn họ là do anh giết! Họ đáng phải chết khi bắt em rời xa anh!- Anh bắt buộc phải thừa nhận

– Chỉ vì lòng ích kỷ của anh mà người nhà tôi phải đi về nơi xa trở về với cát bụi.

Chỉ vì bệnh độc chiếm của anh khiến tôi mất gia đình!- Cô chỉ tay vào mặt anh nói to

– Tôi muốn ly dị, chiếc nhẫn này tôi trả lại anh.

Cuộc tình ta chấm dứt từ đây.

Tôi sẽ đi khởi kiện anh vì tội mưu sát!- Cô bỏ cái nhẫn vào ly rượu vang đỏ, nói

– Em không được bỏ nó ra! Rút lại lời nói ấy mau.- Hoàng Thiên giận dữ nói, anh không sợ chính phủ nhưng anh sợ mất cô

Khi chiếc nhẫn tháo ra thì điều đó đồng nghĩa với việc anh mất cô mãi mãi.

Anh đã mất cô một lần không thể mất cô thêm lần nào nữa!.