Thành Luna, lúc hoàng hôn.

Vầng thái dương đỏ rực chầm chậm lặn xuống sau những ngọn đồi đen thẫm, nhuộm tòa thành cổ kính này thành một màu đỏ cam đẹp đến thê lương. Cơn gió mang theo một chút hơi lạnh lướt qua quốc kì của đế quốc Laanze rồi biến mất về phía chân trời. Sương mù bắt đầu dâng lên, bảng lảng trôi trong không khí. Những tia sáng cuối ngày chiếu xuyên qua lớp sương mờ đục, tạo nên bảy dải màu rực rỡ, gần sát mặt đất đến mức tưởng như có thể đặt chân lên đó. Khung cảnh chiều tà đẹp lung linh như trong mộng, khiến cho lòng người ngẩn ngơ, không nỡ dời đi ánh mắt.

Trái với khung cảnh huy hoàng nhưng cô tịch, lạnh lẽo bên ngoài, căn nhà nhỏ của lão Jimmy đầy ắp không khí giản dị và ấm cúng.

Sắp đến bữa ăn tối. Chiếc bàn ăn lớn (tất nhiên là làm từ gỗ) bày biện chỉ vài món ăn nhưng đều có vẻ hết sức thơm ngon. Đặt giữa bàn là một con gà tây được rút xương và quay chín vàng, tỏa hương thơm nức mũi. Từng giọt mỡ trên lớp da vàng ruộm nhỏ xuống đĩa làm cho cả con gà trở nên lấp lánh, khiêu khích vị giác con người. Ngay bên cạnh đó là một tô salad đầy ụ. Rau xà lách xanh ngắt và dưa chuột tươi, những lát cà chua đỏ mọng, hành tây và hành tím,… được sắp xếp một cách tinh tế, làm cho món salad trông như một tác phẩm nghệ thuật, đồng thời tạo cảm giác cân bằng khi nằm cạnh một món ăn nhiều chất béo như gà quay. Ngoài hai món trên, còn có bánh mì đen ăn kèm pho mát, pate gan ngỗng và rượu vang trắng sóng sánh trong những chiếc ly có chân đế cao. Ánh nến lung linh soi rọi khiến cho mọi thứ như bừng sáng lên trong mắt ba con người đang ngồi ở đó, dụ dỗ bao tử của họ “biểu tình” kịch liệt.

Ba người này tất nhiên là lão Jimmy, Draig và cô gái lúc nãy đóng băng hắn. Tuy vẫn hết sức dè chừng cô ta, nhưng hắn lại dành nhiều sự tập trung vào bữa ăn trên bàn hơn. Bởi lẽ đây là lần đầu tiên hắn được thưởng thức một bữa tối đàng hoàng, hơn nữa còn theo kiểu châu Âu. Trước giờ hắn chỉ toàn ăn qua loa, nguyên nhân là đặc thù nghề nghiệp.

Để đổi lấy thứ hạng cao trong game, Draig phải quần quật cày cuốc 24/24 ở các bãi luyện cấp và những phó bản có boss ẩn. Hắn chỉ quay lại thế giới thực khoảng một tiếng rưỡi mỗi ngày, để giải quyết những nhu cầu sinh lý cơ bản của con người, bao gồm ăn uống, tắm rửa và đi vệ sinh.

Phần lớn game thủ chuyên nghiệp đều không mấy quan tâm đến vấn đề dinh dưỡng. Hơi cồn cào trong bụng thì xơi một lát bánh mì nướng với mứt dâu, thêm vài hớp sữa tươi. Đói lắm thì một gói mì ăn liền là no bụng. Vitamin, protein, chất xơ,… đều bị vứt sang một bên. Draig không cho rằng như vậy là tốt nên vẫn cố gắng bổ sung thịt và rau xanh vào những bát mì, nhưng đôi khi ngồi ngẫm lại, hắn vẫn thấy băn khoăn. Liệu việc đó có thật sự cần thiết hay không?

Khi sử dụng VRPC, chỉ có bộ não là phải làm việc, còn tay chân hoàn toàn bất động, vì tính hiệu điều khiển vốn được bộ não gửi tới cho chúng đã bị chặn lại rồi chuyển thành tính hiệu số để điều khiển cơ thể ảo trong game. Vận động ít nên mức tiêu hao calo của các game thủ chuyên nghiệp rất thấp, vì thế mà không ai trong số họ cần một bữa ăn no như người bình thường.

Tuy nhiên, không cần ăn no không đồng nghĩa với không cần ăn đủ chất. Việc thiếu chất dinh dưỡng sẽ khiến cơ thể dần dần kiệt quệ. Trong suốt 10 năm chơi game, Draig đã thấy không ít bài báo lên tiếng cảnh báo hiện tượng đột quỵ trong khi chơi game do ăn uống không đúng cách, cùng những lời kêu gọi các độc giả nếu có người thân là game thủ chuyên nghiệp thì hãy thay họ quan tâm đến chế độ ăn uống. Nhưng Draig không có người thân, nên hắn chỉ có thể tự mình ý thức mà thôi…

_ Lily này, chúng ta có ba người cơ mà, sao ở đây chỉ có hai bộ dao nĩa? - Giọng nói già nua của lão Jimmy đột ngột vang lên, kéo Draig từ hồi tưởng trở về thực tại.

Cô gái đã đóng băng Draig - cũng chính là Lily trong lời lão Jimmy - lễ phép đáp lại:

_ Cháu nghĩ như thế là đủ rồi, thưa ông…

Nhưng rồi, giọng điệu của nàng đột nhiên trở nên lạnh băng và chán ghét cực độ:

_ …Khi nãy hắn ta nhìn cơ thể cháu còn chưa đủ no mắt sao? Bỏ đói hắn vài hôm thì có là gì?

Rồi nàng tàn độc thêm một câu:

_ Cháu chỉ tiếc tại sao khi nãy không dùng <> xiên que hắn!

_Huhuhuhuhu… - Nghe vậy, Draig thất thểu gục mặt xuống bàn, ủ rũ kêu lên.

Đùa hắn sao? Bữa tối ngon lành thế kia mà không được ăn. Phải biết rằng việc rã băng cứu hắn ra chiếm trọn buổi chiều, nên đến tận lúc này hắn vẫn chưa có gì bỏ bụng.

_ Thôi nào, Lily! Chúng ta đều biết là cậu ấy không cố ý. - Lão Jimmy cười khổ, lên tiếng hòa giải.

_ Hừ… Xem như ngươi gặp may! - Cô gái hứ một tiếng, đồng thời ném cho Draig một cái nhìn khinh bỉ rồi rất không tình nguyện đi vào bếp mang ra thêm một bộ dao nĩa nữa.

Lát sau, ba người đã yên vị trên ghế, họ đeo khăn ăn vào rồi bắt đầu dùng bữa.

Draig quả thực là rất đói. Một mình hắn xơi hết nửa con gà quay, 1/3 tô salad, thêm 5 lát bánh mì và 3 ly đầy tràn rượu vang (nên biết rằng bữa ăn này là dành cho gia đình 4 người). Nhìn hắn ăn hùng hục như thế, lão Jimmy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu cười, trong đáy mắt toát lên sự cảm thông. “Có lẽ thằng bé chưa bao giờ được ăn ngon đến vậy!” - lão nghĩ.

Trái với ông mình, Lily cảm thấy rất khó chịu với cách ăn uống của hắn. Sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu, nàng đã được giáo dục nhiều nghi lễ quý tộc ngay từ nhỏ, trong đó bao gồm cả cách ăn uống sao cho lịch sự và quý phái. Khi ăn phải ngồi ngay ngắn, lưng phải thẳng; động tác dùng dao nĩa cắt thịt phải nhẹ nhàng và tao nhã hết sức có thể; động tác đưa thức ăn lên miệng yêu cầu phải thật từ tốn, cúi mặt xuống sát đĩa hoặc nhấc đĩa lên khỏi bàn là hành vi rất bất lịch sự, có thể bị gia chủ mời ra khỏi bữa tiệc. Ngay đến ly uống rượu cũng phải cầm thật nhẹ nhàng với ngón út choãi ra. Đó là những kiến thức mà nàng đã được mẫu thân dành nhiều thời gian chỉ dạy.

Nhưng, hãy nhìn lại cái tên trước mặt nàng mà xem. Miếng gà to như vậy mà hắn chẳng thèm cắt ra, cứ thế mà ngoác mồm ra nhét vào. Khi ăn món salad, mặt hắn cúi sát đĩa hết mức, trông chẳng khác gì đang vục mặt vào đó. Hắn uống rượu theo ba bước: ngửa đầu-há miệng-đổ rượu vào cổ họng, cứ như đang làm xiếc! Có thể nói hắn lúc này chính là đại diện cho sự thô lỗ và bất lịch sự, khiến cho cô gái quý tộc như nàng bị sốc nặng.

Cơm nước xong xuôi, ba người quây quần tại phòng khách. Lão Jimmy và Lily ngồi đối diện trên ghế sofa, trò chuyện một vấn đề gì đó. Còn Draig đi lại khắp căn phòng, tay cầm một miếng bánh táo, miệng nhai nhồm nhoàm, đôi mắt tò mò ngắm những đồ vật kì quái trưng bày trong dãy tủ kính đặt dọc tường phòng. Chỉ là, có nhìn bao lâu hắn cũng không biết được mấy thứ này là gì, có công dụng thế nào. “Trước khi ngủ nhất định phải học phép <>!” - hắn thầm nghĩ, rồi dỏng tai lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người kia.

_ Giờ thì, Lily… - Lão Jimmy nhấp một ngụm trà, rồi mở miệng - Thằng con rể ta ngay cả quyển trục truyền tin ngũ giai cũng phải dùng đến, chắc là không phải chuyện khó khăn bình thường phải không?

_ Vâng, thưa ông! - Lily đáp, thái độ của nàng đã có một chút lo lắng - Cha cháu không còn lựa chọn nào khác ạ. Bầy sói hoạt động quá mức thất thường, ông ấy không muốn có gì bất trắc xảy ra.

_ Bầy sói? - Draig nghi hoặc hỏi - Là <> sao? Thường thì một bầy của loài đó không bao giờ nhiều hơn 30 con mà?

Draig nói hoàn toàn là sự thật. Là quái vật cấp thấp nên Sói Khổng Lồ được hệ thống mặc định không xuất hiện với số lượng lớn ở bãi luyện cấp. Mặc dù số lượng của chúng sẽ tăng thêm nếu người chơi đi luyện cấp theo nhóm, nhưng không bao giờ vượt quá 30 con, vì như vậy chẳng khác nào hủy diệt họ. Cứ thử tưởng tượng mà xem: bạn cùng với bốn người bạn của mình đi đánh quái, và phải chật vật bỏ chạy trước bầy sói 30 con. Sau đó các bạn quay lại với số người đông hơn, và lại phải chạy trốn khỏi 100 con sói đang vồ tới tấn công mình. Vậy thì luyện cấp kiểu gì?

_ Cháu nói không sai! - Lão Jimmy gật đầu với hắn.

_ Thường thì là thế, nhưng lần này... chúng có tới hơn ngàn con ạ! - Lily nói bằng giọng run rẩy.

_ Cái gì? - Lão Jimmy và Draig không hẹn mà cùng thất thanh kêu lên.

1000 con? Đùa chắc? Tuy chỉ là quái cấp thấp nhưng với số lượng đó thì Đại Ma Pháp Sư cũng chưa chắc chống đỡ nổi. Theo lý thuyết thì không thể có chuyện đó! A, trừ khi…

_ Con đầu đàn trắng, phải không? - Draig lên tiếng. Hắn cần phải kiểm tra giả thuyết của mình.

_ Hả?

_ Con đầu đàn ấy! Nó có bộ lông trắng phải không?

_ Ngươi nói ta mới nhớ! Đúng là có một con màu trắng! - Lily ồ lên - Nhưng nó nhỏ hơn những con khác nhiều, hơn nữa lại toàn đi cuối bầy. Làm sao nó có thể là con đầu đàn được chứ!

Nghe nàng nói, Draig chỉ còn cách lắc đầu vỗ trán. Bà cô của tôi ơi, nó không những là đầu đàn mà còn là boss đấy. Con sói trắng đó có tên là <>. Tuy chỉ là boss cấp thấp nhưng nó lại được rất nhiều người chơi ráo riết săn lùng. Nguyên nhân không chỉ vì nó là boss ẩn, vốn rơi ra khá nhiều vật phẩm quý hiếm khi bị hạ gục, mà còn vì nó là manh mối để tìm kiếm một vật phẩm cấp Thần Thánh mà bất cứ ai chơi <> đều muốn có: <>.

Nói về <>, ngay từ khi <> còn đang được quảng cảo rầm rộ khắp hang cùng ngõ hẻm, nó đã được nhắc tới. Không người chơi nào biết công dụng của nó là gì. Nhà phát hành cũng chỉ đưa ra tên và hình ảnh của nó mà không nói gì thêm. Mãi đến khi đợt beta-test bắt đầu, họ mới tiết lộ thêm một thông tin, rằng 10 chiếc chìa khóa đang được 10 con boss ẩn nắm giữ, và nếu thu thập đủ 10 chiếc chìa khóa, game thủ sẽ được ban cho một điều kì diệu, chấm hết!

Lúc đầu Draig cũng cho rằng đây chỉ là một thông tin để tạo hứng thú cho người chơi và không mấy quan tâm tới việc truy lùng boss ẩn. Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp tính tò mò của con người.

Khi còn ở level thấp thì không nói, nhưng hầu như tất cả người chơi từ level 50 trở lên đều tỏ ra cực kì nhiệt huyết với công cuộc săn boss ẩn. Họ tìm đến và lùng sục mọi ngõ ngách từ những miền đất xa xôi nhất, những khu vực nguy hiểm nhất đến những hầm mộ tăm tối nhất trong game chỉ để tìm những chiếc chìa khóa mà chẳng ai biết chúng có thể dùng làm gì.

Ngay cả Draig cũng bị cuốn vào phong trào này. Nhưng, cho đến khi đợt beta-test kết thúc, trong tay hắn cũng chỉ có 3 trong số 10 chiếc chìa khóa, chúng là <>, <> và <<đất mẹ="">>. Còn cô bạn <> của hắn thì có <> và <<đại thụ="">>. Nên biết thêm rằng đợt beta-test chỉ có 1000 game thủ tham gia. 2 người 5 chiếc chìa khóa, và 998 người 5 chiếc chìa khóa, có thể thấy được hai người đã may mắn đến mức nào.

Nếu thông tin trên các diễn đàn game là chính xác thì <> đang giữ chiếc chìa khóa <>. Và mỗi khi xuất hiện, nó sẽ triệu tập tất cả quái vật dạng sói trong khu vực có bán kính 30 km xung quanh để bảo vệ cho nó. Có lẽ vì thế mà bầy sói tấn công thành Luna có số lượng khủng khiếp như vậy. Nhưng hắn phải tìm một cách giải thích khác để nói cho Lily và lão Jimmy hiểu, chứ tuyệt đối không thể cho họ biết về <>, hay việc hắn là <>. Đó là điều mà Eva luôn dặn đi dặn lại mỗi lần hắn chuẩn bị rời khỏi <>.

_ Con màu trắng đó mới là con đầu đàn đấy! - Hắn nói - Theo suy nghĩ bình thường, mọi người luôn cho rằng con đầu đàn phải to và dũng mãnh, hơn nữa luôn xông lên đầu tiên trong chiến đấu, đúng không?

Thấy lão Jimmy và Lily gật đầu, hắn tiếp:

_ Nhưng điều này chỉ đúng với thú bình thường. Loài sói vốn thông minh và giỏi về phối hợp tác chiến. Đặc điểm này càng phát triển hơn ở ma thú như <>. Sở dĩ con màu trắng đó đi cuối đàn, chính là để dễ dàng quan sát tình hình trận chiến, nhằm đưa ra quyết định truy sát hay rút lui. Còn về việc nó không hề chiến đấu, điều này cũng đơn giản thôi. Xin hỏi hai người, nếu hai người là vua, thì hai người sẽ trực tiếp xông pha lên chiến trường giết địch và chấp nhận rủi ro bỏ mạng, hay là giao việc đó cho các tướng tài của mình?

Trước những phân tích tuy có phần phạm thượng nhưng lại rất sắc sảo của hắn, lão Jimmy hoàn toàn hiểu ra. Đồng thời, lão cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Một người có thể suy ra toàn bộ kế hoạch “con đầu đàn giả” của lũ sói chỉ từ màu sắc bộ lông, lại có thể ngu ngốc đến mức tự mình tiến hành giác tỉnh chức nghiệp hay sao?

Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, lão Jimmy đành bỏ qua. Lão quay sang nói với cháu gái:

_ Được rồi! Lily này, ngày mai ta sẽ lên đầu thành, nếu bầy sói tấn công, ta sẽ tập trung giết con màu trắng. Nói với cha cháu, bảo nó hãy yên tâm.

_ Thật sao ạ? Cảm ơn ông rất nhiều! - Lily nở nụ cười rạng rỡ, lễ phép đáp.

_ Đừng cảm ơn ta, hãy cảm ơn Draig kia kìa! - Lão Jimmy mỉm cười khoát tay - Ta đi đọc sách, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi!

_ Vâng ạ!

Draig nhìn về phía Lily. Xem ra cô gái này cũng không phải người xấu. Nàng chỉ là hiểu lầm vụ trong nhà tắm mà thôi. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn mở miệng mà không hề suy nghĩ:

_ Này, cô cười xinh thật đấy!

Chưa đầy ba giây sau câu nói đó, Draig đã phải vắt giò lên cổ chạy vào phòng ngủ. Đuổi sát sau lưng hắn là bão tuyết đang gầm gào…