Editor: Tịnh
【 Tuần thứ hai 】 

Lại là buổi chiều thứ sáu, vài đồng nghiệp phòng chẩn trị tụ tập ở phòng giải khát tám chuyện về kế hoạch cuối tuần.

Chịu trách nhiệm lên sàn đầu tiên cô nàng Trịnh bưng trà nóng chỉa về phía Lăng Thần Nam mỉm cười, nói: “Bác sĩ Lăng, cuối tuần này hẹn hò hả?”

Lăng Thần Nam cũng cười: “Một tên FA lâu năm, không ai thèm.”

Cô nàng Trịnh vui vẻ trong chốc lát, nói: “Cậu trai tuần trước lại đến nữa chứ?”

Lăng Thần Nam giả ngu: “Cậu trai nào?”

Cô nàng Trịnh nháy nháy mắt: “Đương nhiên là cậu chàng đẹp trai kia rồi.”

Lăng Thần Nam bất đắc dĩ cười cười, thư ký văn phòng Lưu nói: “Đẹp ơi là đẹp, nhìn là rụng tim luôn.”

Lăng Thần Nam hiểu ý của cô, nhưng không thể không nói anh cảm thấy dáng người của bệnh nhân kia gợi cảm phết.

Có hứng thú về người nào đó cũng là một trong những ý định ban đầu khi anh học nghiên cứu tâm lý.

Cô nàng Trịnh nhấp một ngụm đường đỏ: “A, chắc là kiểu cool boy.”

Lăng Thần Nam nhìn đồng hồ treo tường, mang theo ly nước, vừa đi vừa quay đầu lại căn dặn: “Lúc người ta đến đừng có mà nhìn chằm chằm.”

Cô nàng Trịnh cười hì hì vẫy tay: “Bác sĩ yên tâm đi.”

Lăng Thần Nam trở lại phòng làm việc của mình, chuyển ghế dựa của khách hàng sang sau rèm cửa sổ, chỉ để lại một chiếc ghế nằm. Thầm tính toán lần này cần bao lâu mới có thể làm cho đối phương nói chuyện suông sẻ. Không lâu sau, hai tiếng tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Dần Xuyên đi vào.

Vẫn mặc quần áo màu xám tro nhạt như lần trước, người cao gầy lại có vẻ cấm dục, Lăng Thần Nam làm sao cũng không tưởng tượng được tình cảnh đối phương cuồng loạn chất vấn người yêu.

Trong tài liệu Thẩm Dần Xuyên viết cao 176cm, cơ mà nhìn bằng mắt thường hình như còn cao hơn cả mình. Lăng Thần Nam không thừa nhận mình lùn, liều mạng tẩy não rằng do đối phương quá gầy nên tạo thành ảo giác.

Lần này Lăng Thần Nam đứng trước bàn làm việc, tay thả xuôi bên người, giữa hai người không có bất kỳ thứ gì ngăn cách, nhưng đối phương vẫn gật đầu chào hỏi anh chứ không chủ động đưa tay đến bắt tay.

Quả nhiên, lúc Thẩm Dần Xuyên ngồi thì phát hiện không còn ghế dựa, cậu có chút bất an nhìn chung quanh, Lăng Thần Nam nói: “Ngồi ở đây được không?”

Thẩm Dần Xuyên gật gật đầu ngồi xuống một bên của cái ghế nằm, nhưng chân không nhấc lên, lưng không dựa xuống mà vẫn thẳng tăm tắp, như là đang ngồi trên băng ghế.

Lăng Thần Nam ngồi nghiêng về về trước trên ghế làm việc, tư thế thoải mái, nói: “Thả lỏng.”

Đối phương nhìn anh một chút, cũng thử lùi ra sau dựa vào.

Lăng Thần Nam nói: “Qua một tuần có khỏe không? Cuối tuần có dự định gì?”

Thẩm Dần Xuyên chỉ mơ hồ mà trả lời hai câu, không giống như là suy nghĩ nhiều về chuyện sinh hoạt cá nhân.

Lăng Thần Nam vì vậy từ bỏ đọ sức, hỏi: “Vậy lần trước chúng ta nói đến giữa cậu và người yêu có một vài vấn đề. Một tuần trôi qua, cậu có suy nghĩ khác gì mối quan hệ này không?” tinhnguyetcotran.wordpress.com

Ánh mắt Thẩm Dần Xuyên hơi xa xôi, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Lăng Thần Nam nói: “Lần trước cậu nói mình lừa gạt đối phương, không khống chế được dục vọng của mình, đồng thời… làm ra chuyện tổn thương đến đối phương?”

Tổn thương có thể là bằng lời nói, bằng hành động, hoặc trên thân thể.

Thẩm Dần Xuyên gật đầu nói: “Đúng, tôi, tôi làm anh ấy tổn thương.”

Lăng Thần Nam hỏi: “Cụ thể thế nào, có thể ví dụ một cái được không?”

Đối phương liếm môi, hít thở hai lần, rồi dồn dập nói ra: “Ban đầu thì không có như vậy.”

【 Chuyện cũ thứ hai của Thẩm Dần Xuyên – Manh mối 】

【 Lần đầu tiên tôi biểu hiện sự ghen tuông dữ dội là lúc chúng tôi đã ở bên nhau nửa năm. Lúc đó hình như anh ấy hơi bị dọa, nhất định bộ dạng tôi gào thét rất hung dữ. Lúc khung ảnh vỡ nát, trong mắt anh ấy đều là không thể tin được. Nhìn vẻ mặt của anh ấy, nhìn thấy hai má anh ấy chảy máu, kỳ thật tôi liền chột dạ, Nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng anh ấy ăn cơm riêng với người khác lại còn cười nói vui vẻ là tôi rất tức giận. Tôi không khống chế được chính mình, nói ra khỏi miệng rất nhiều… rất nhiều lời quá đáng.

Sau khi tôi nói những câu đó, vẻ mặt anh ấy dần dần lạnh đi. Tôi ghét nhất và cũng sợ nhất là vẻ mặt này của anh ấy. Anh ấy lúc nào cũng cười với người khác, nhưng lại tỏ vẻ lạnh lùng với tôi, giống như một giây sau sẽ xoay người bỏ đi.

Tôi hết cách rồi. Tôi không biết làm sao để giữ anh ấy lại. Tôi không giữ được anh ấy. Chung quy là tôi sợ một giây sau anh ấy sẽ gặp một người ưu tú hơn, giống như anh ấy vậy. Một người tỏa sáng lấp lánh, mà không phải một người bình thường như tôi vậy, không có bất kỳ ưu điểm gì.

Tôi hỏi anh ấy vì sao lại thích tôi. Tôi không nghĩ ra mình có điểm gì đáng để anh ấy thích. Tôi sợ tất cả mọi thứ đều là một giấc mơ, là một hồi chuyện cười, là một hồi đùa cợt. Nhưng sau khi anh ấy trả lời vài lần rồi thì không nhịn được nữa. Có một lần, anh ấy nói, anh ấy vậy mà nói với tôi: “Em cứ hỏi đi hỏi lại mấy vấn đề này, tôi đã không nhớ câu trả lời nữa.”

Muốn trói anh ấy ở bên người, muốn bẻ gãu chân anh ấy để anh ấy không đi được. Muốn làm mù mắt anh ấy để anh ấy không nhìn thấy người khác. Muốn làm anh ấy câm để anh ấy không thể nói chuyện với người khác.

Đương nhiên, tôi không làm vậy, tôi chỉ có thể nén lại lửa giận của mình, nói xin lỗi với anh ấy.

Nhưng mà anh ấy quay đầu đi chỗ khác, không muốn để ý đến tôi, tôi cầu xin một lúc lâu, anh ấy mới mở miệng: “Tại sao em có thể nói anh như vậy?”

Tôi nói xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa.

Anh ấy tin tôi.

Anh ấy không nên tin tôi. 】

Nói xong, đôi mắt Thẩm Dần Xuyên khép lại, nhếch đôi môi mỏng, đầy mặt đều là thật lòng hối hận.

Lăng Thần Nam nói: “Thay đổi không nên từ sự tin tưởng của người khác, cần phải tin tưởng chính mình.”

Đối phương mới ngẩng đầu lên nhìn anh, Lăng Thần Nam còn nói: “Mấy cuộc tình trước cậu cũng biều hiện sự độc chiếm mạnh như vậy sao?”

Đối phương vẫn nhìn anh: “Tôi không nhớ rõ.”

Cậu ta căn bản là không suy nghĩ đã trả lời rồi, cậu ta đang nói dối. Lăng Thần Nam nghĩ, nhưng mà tại sao?

Lăng Thần Nam thay đổi đề tài: “Như vậy, sau khi hai người bùng nổ mâu thuẫn có thử tìm ra phương pháp khác không, để điều chỉnh lại cách yêu đương mãnh liệt này không?”

Đôi mắt Thẩm Dần Xuyên khẽ chuyển động, hồi tưởng lại nói: “Tôi tự nói với mình, tôi không ngừng bảo đảm với bản thân, phải tin tưởng đối phương, nhưng mà… Nhưng mà tôi không làm được. Anh ấy… anh ấy quá ưu tú, giỏi hơn tôi rất nhiều. Không chỉ là vẻ ngoài. Anh ấy cao hơn tôi, có tiền hơn tôi. Tôi, tôi không có nổi một điểm tương xứng nào với anh ấy hoặc là bạn bè anh ấy.”

Lăng Thần Nam nhìn khuôn mặt không góc chết của cậu, lại nhìn Vacheron Constanin trên cổ tay cậu, chân mang đôi giày Gucci. Anh cho rằng nếu không phải đang cố vấn tâm lý đều phải cho là đối phương cố ý khoe khoang để chọc chửi rồi.

Không chừng người yêu cậu ta là vương tử siêu cấp quý tộc hỗn huyết gì đó. Thật sự có người như vậy sao? tinhnguyetcotran.wordpress.com

Lăng Thần Nam nói: “Tự ti là một cảm xúc vô cùng chủ quan, có người cho dù có nhiều tièn cũng có thể tự ti. Có thể bởi vì vẻ ngoài mà tự ti, có thể bởi vì tài hoa mà tự ti, cũng có thể bởi vì giới tính, màu da… Không có ai là hoàn mỹ, kể cả người cậu yêu. Cũng có thể tự ti trước người mình yêu. Nhưng mà quá tự ti sẽ kích thích tâm trạng, sau đó bị tự tôn quá cao xả ra ngoài.”

Đối phương ngẩng mặt dựa vào trên ghế nằm nghe, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà, chậm rãi gật đầu, nói: “Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý. Tôi chỉ là muốn ở bên anh ấy thật tốt, không phải tôi cố ý muốn giết anh ấy.”

Sau lưng Lăng Thần Nam xẹt qua luồng gió lạnh, lòng bàn tay bốc lên hơi mồ hôi, ngữ khí bình tĩnh mà hỏi: “Sao?”

Thẩm Dần Xuyên có chút hoảng hốt, đáp không kịp ý: “Tôi lỡ tay. Tôi thật sự không cố ý.” tinhnguyetcotran.wordpress.com

Tim Lăng Thần Nam đập nhanh hơn, nhưng vẫn cố gắng hít thở chậm lại: “Cho nên bây giờ anh ta ở đâu?”

Thẩm Dần Xuyên chậm rãi chuyển động cái cổ, trong đôi mắt đẹp nhưng hầu như không còn sức sống không hề dao động: “Anh ấy chết rồi. Bác sĩ, tôi chôn anh ấy ở phía sau nhà tôi.”

Vẻ mặt Lăng Thần Nam cứng đờ, nhưng anh biết nhất định đồng tử của mình đang to ra, có điều đối phương không phát hiện. Cậu ta quay đầu lại, nhìn trần nhà nói: “Anh ấy không phải bị tôi đánh chết. Tôi biết tôi ra tay không nặng như vậy. Tôi thật sự không muốn anh ấy tổn thương, thế nhưng ngày đó đến tối rồi mà anh ấy vẫn không tỉnh lại. Tôi cứ nghĩ anh ấy chết rồi. Lúc tôi chôn anh ấy, tôi cũng không biết… Tôi, tôi chôn sống anh ấy. Không phải tôi cố ý…”

Lăng Thần Nam nhanh chóng phân biệt thật giả trong lời cậu ta nói.

Mười giây sau, anh quyết định ổn định cảm xúc của đối phương trước rồi tính sau.

Đáng tiếc anh vừa mới hé miệng, chuông tính giờ đã vang lên. Thẩm Dần Xuyên từ từ thả lỏng rồi đứng dậy, nói lời tạm biệt thật nhanh rồi rời đi.

Hết chương 2