Dương Lăng giật mình kinh hãi. Vội vàng hung hăng trừng mắt nhìn nàng, Vĩnh Phúc nghịch ngợm nháy mắt, lúc này mới ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, chỉ có điều khóe miệng tác động vài cái, mới chậm rãi ổn định lại thần sắc.
- Công chúa bị ngâm nước, đã tuyệt hơi thở, mau mau hô thái y tới cứu!
Dương Lăng lập tức đem công chúa Vĩnh Phúc ôm vào trong Mặt Thủy Hiên, đặt trên giường trúc.
Bên ngoài có người hô to:
- Hoàng thượng giá lâm ~~!
- Hoàng thượng tới?
Dương Lăng nghe xong đem quyết định chắc chắn. Vội la lên:
Công chúa mệnh một sớm một chiều. Ta tiếp khí cứu nàng, các ngươi lui ra!
Nói xong đột nhiên hơi cúi người xuống, áp môi vào đôi môi trong trẻo băng lạnh của Vĩnh Phúc.
Thân mình Vĩnh Phúc cứng đờ, đôi tay nhỏ bé giữ quần áo của Dương Lăng, ánh mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng trong thuần khiết như ngọc trong phút chốc đỏ bừng.
- BA~ BA~!
Cạnh đùi đẫy đà thẳng tắp bị Dương Lăng kéo nhẹ hai cái, công chúa Vĩnh Phúc được nhắc nhở lông mi dài che trên mắt rất nhanh chớp mắt, thân hình này mới chậm rãi thả lỏng dịu dàng, mặc hắn mút nhẹ môi anh đào của mình.
Chính Đức vừa bước chân tiến vào cửa, nhìn thấy chính là em gái nằm ngang trên giường, Dương Lăng quỳ một chân trên đất, mở miệng lớn hôn lên trên miệng nhỏ của em gái, tay kia dường như còn ấn xoa giữa vùng ngực và bụng?
Chính Đức giận dữ, quát:
- Dương Lăng lớn mật, ngươi đang làm gì vậy?
Thị nữ bị Dương Lăng quát lui đứng ở cửa địa lắp bắp nói:
- Hồi hoàng thượng, Vĩnh Phúc điện hạ ngâm nước, hôn mê bất tỉnh, quốc công nói là tiếp khí cấp cứu.
Chính Đức đảo mắt, trước sau suy nghĩ lập tức đều hiểu rõ:
- Được đó, hoá ra đêm nay Thương Lãng Đình không phải lạc mất người sống, mà là để cho người sống đường đường là ta đây mất mặt?
- Ra ngoài ra ngoài, ra hết ngoài!
Cảnh tượng như thế làm anh trai thực không dễ chấp nhận, Chính Đức vội vàng rời khỏi phòng, còn mang theo cửa phòng.
- Nữ sinh hướng ngoại, câu kết mà gạt ta!
Hoàng Đế Chính Đức rất buồn bực nghĩ, nhưng sự tức giận này vẫn không thể giáng xuống đầu Dương Lăng, liên quan đến việc cả đời của em gái mà!
- Có lạnh không?
Cửa phòng vừa đóng, Dương Lăng liền khẩn trương rời đôi môi, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Vĩnh Phúc thấp giọng hỏi.
Đôi mắt Vĩnh Phúc tình ý kéo dài nhìn hắn, dịu dàng địa lắc lắc đầu:
- Thanh Phong Minh Nguyệt vô giá, núi xa gần thủy đều có tình.
Nàng ngâm chính là đề thơ Thương Lãng Đình, dường như hỏi một đằng, trả lời một nẻo, chỉ có điều núi xa nước gần tình ở đâu, đã là không cần nói cũng biết, nhưng không biết người nghe có hiểu không.
Dương Lăng nghe hiểu, hắn nắm chặt tay Vĩnh Phúc, đột nhiên cúi người hôn xuống. Trên giường một đôi chân ngọc đột nhiên duỗi thẳng tăm tắp. Đợi cho Dương Lăng ừm nhẹ, buông đôi môi của nàng ra, bộ ngực Vĩnh Phúc bị hôn phập phồng không ngừng, môi đỏ mọng giống như anh đào, hoa đào lên mặt, ánh mắt long lanh, chỉ là thở hổn hển, khó nói ra một từ.
- Đáng giận! Còn ra thể thống gì?
Chính Đức phẩy tay áo một cái, tức giận nói.
- Hóa ra là muốn lừa gạt trẫm, khiến trẫm vì danh tiết ngự muội, thuận nước đẩy thuyền mà đem nàng gả cho ngươi, ngậm bồ hòn không dám kêu. Làm sao lại không lớn gan hơn một ít, đem sự tình nói thẳng ra với trẫm? Lại còn cùng nhau lừa gạt chúng ta và lừa người khác.
Cốc Đại Dụng thấy Hoàng thượng tuy rằng tức giận, cũng không giống như điệu bộ thực sự tức giận, vội cười giải thích nói:
- Hoàng thượng bớt giận. Quốc công cũng quá gấp gáp, suy nghĩ cho tính mạng Công chúa.
- Hừ! Hôm nay nhượng bộ ngươi một lần, đừng có tự cho là mưu thành. Sớm muộn gì trẫm cũng sẽ đòi lại!
Chính Đức thề độc trong lòng, nhíu mày thở dài một tiếng nói:
- Vĩnh Phúc bây giờ sống chết không biết ra sao, dù là cứu sống lại, bị người ta cứu như thế, muội ấy sao chấp nhận nổi?
Tương Nhi thật cẩn thận nói:
- Hoàng huynh, ôi... danh tiết nữ nhi quan trọng nhất. Vĩnh Phúc tỷ tỷ bị quốc công cấp cứu như vậy...
Nàng kéo kéo vạt áo của Vĩnh Thuần. Vĩnh Thuần kịp phản ứng, vội hỏi:
- Sợ là tỷ tỷ chỉ có thể gả cho Dương Lăng mới được rồi, nếu không danh tiết tỷ tỷ, thể diện hoàng gia làm thế nào mới chu toàn đây?
- Làm gì có chuyện đó, hai ngự muội của Trẫm, đâu có lý cùng gả cho một chồng?
Chính Đức làm sao lập tức đồng ý, phần diễn này vẫn còn phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
Giang Bân nắm chặt chuôi đao ở bên cạnh duỗi cổ nhìn hồi lâu, gã không hề nói chen vào, nhưng không có nghĩa là gã không có mắt, tất cả phản ứng của mọi người gã đều thấy hết.
Tuy rằng Giang Bân không biết sự thật Công chúa là trượt chân rơi xuống nước hay là cố ý tự vẫn, nhưng hai vị tiểu Công chúa khuyến khích Hoàng thượng gả Vĩnh Phúc đi, thần sắc Hoàng thượng cũng không có ý kiên quyết phản đối, nhưng gã nhìn được một cách rất rõ ràng.
Lúc này gã nhớ tới lúc trước Trương Thiên Sư ở ngự thư phòng trước và muội muội từng nói:
- Công chúa Vĩnh Phúc và Uy Quốc công có duyên phận vợ chồng, Uy Quốc công vận mệnh cao quý không nói, còn có Tương Công chúa..., chuyện này chẳng phải đều ứng nghiệm rồi sao?
Nghĩ đến đây Giang Bân không do dự nữa. Lập tức xoay người bái nói:
- Hoàng thượng, thần là ngoại thần, gia sự Hoàng thượng thần không dám nói lung tung, tuy nhiên Vĩnh Phúc điện hạ mặc dù không có chuyện ngày hôm nay, cũng sẽ kết vợ chồng với quốc công đấy, đây là thiên mệnh sở quy.
Chính Đức giận cười:
- Vĩnh Phúc và Dương Lăng đây là tìm bao nhiêu người tìm lối thoát cho trẫm đây, không ngờ trước đó ngay cả gã cũng thông báo đến rồi, tính gộp cả hai phía liền gạt một mình ta?
Y trợn mắt nói:
- Giang Bân, ngươi hiểu được tính tướng số từ khi nào thế. Còn thiên mệnh sở quy, còn dám tà thuyết mê hoặc người khác trẫm sẽ không tha cho ngươi.
Giang Bân luống cuống, vội nói:
- Hoàng thượng, thần cũng không dám nói xằng nói bậy. Thần là trong lúc vô ý nghe được Trương Thiên Sư và em gái của hắn lén nói chuyện với nhau nói vậy đấy. Thần nghe Thiên Sư dặn em gái của hắn rằng, đây là thiên cơ, không thể tiết lộ. Thần là phàm phu tục tử, nhưng càng không dám nhiều lời. Cho đến hôm nay thấy tình cảnh này, lường trước là thiên cơ đã đến, thần mặc dù sợ thiên mệnh, lại không dám khi quân, tự nhiên không biết sẽ không nói.
Chính Đức lại không tin Thiên Sư cũng sẽ mượn danh nghĩa thiên mệnh lừa gạt y, cho nên vừa nghe lời nói của Giang Bân thật sực bắt đầu bán tín bán nghi:
“Chẳng lẽ em gái và Dương Lăng muốn được ở bên nhau phải gian nan như vậy, đúng là nhân duyên định mệnh? Hừ, nếu thật sự như Thiên Sư nói, vậy lại là một bậc thang lớn, thiên mệnh sở quy, muốn phân rõ phải trái? Trẫm sẽ đi luận đạo thuật với Trương Thiên Sư, để xem gã nói gì với trẫm”.
Chính Đức đang nghĩ, Trương Thiên Sư dẫn Trương Phù Bảo cũng vội vàng chạy đến nơi này, Giang Bân ngẩng đầu nhìn thấy, tức khắc như thấy cứu tinh, vội chỉ vào Thiên Sư nói:
- Thiên Sư đến rồi, Hoàng thượng không tin chi bằng hỏi hắn.
Trương Thiên Sư vừa mới vừa đuổi tới, chỉ thấy Mặt Thủy Hiên đèn đuốc tập trung một nhóm người tất cả đều sắc mặt quỷ dị nhìn gã, trong lòng không khỏi hơi sợ hãi, gã thả chậm bước chân, chần chừ nói:
- Hoàng thượng, Công chúa, Cốc công công, Giang Tướng quân, ôi... Đã xảy ra chuyện gì?
Chính Đức không kìm nổi hỏi:
- Thiên Sư, trẫm nghe nói ngươi sớm tính ra Vĩnh Phúc và Dương Lăng có vợ chồng duyên phận, việc này thật sao sao? Đạo thuật thật sao có thể quả nhiên là có thể can dự vào tạo hóa, quảng đại thần thông ư?
Làm sao ngày đó nói chuyện bị người nghe được vậy? Trương Thiên Sư đầu tiên là cả kinh, nhưng Thiên Sư là ai chứ? Trên thông thiên văn, dưới biết lời quỷ, Chính Đức Hoàng Đế vừa dứt lời, Trương Thiên Sư vừa phân tích những hàng chữ, lại ngầm quan sát thần sắc mọi người xung quanh, nếu vẫn không biết trả lời như thế nào, vậy cũng phí công Học phủ đào tạo đạo thuật cao nhất bao nhiêu năm nay rồi.
Trương Thiên Sư lập tức đáp:
- A! Đây là thiên cơ, tiểu đạo vốn dĩ không dám nói, nhưng tiểu đạo đêm nay đến đây, thực ra chính vì chuyện này...
Trương Thiên Sư khẽ mỉm cười, nói xong tay áo phất một cái, phóng khoáng tự nhiên nói một câu:
- Hiện tượng thiên văn tỏ rõ, duyên phận tới rồi!
Trương Phù Bảo đứng ở một bên đảo cặp mắt trắng dã:
- Không cho phép ta giả thần, ngươi lại đến giở trò, cho phép Thiên Sư lừa người, không cho phép Phù Bảo xem bói!
- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -