Dương Lăng cười dài tiễn đi Cốc Đại Dụng đi. Sau đó nhấc chân đi ra khỏi Thúy Linh Lung, dọc theo hành lang đi về phía trước, trúc xanh lả lướt, cành lá xanh mướt, hoa tươi nở rộ, đẹp không sao tả xiết. Lại đi lên một hành lang, đi quanh co một hồi, thanh tĩnh khắc sâu, vách đá bên cạnh hành lang có nhiều cửa sổ để trống, ô cửa sổ, hoa văn cửa sổ quả thật là khéo léo tuyệt vời.
Dương Lăng đi đến thủy tạ Ngẫu Hoa, chỉ thấy trước đình viện hoa nở đầy, cây cảnh xum xuê, bắc cửa sổ có một gốc cây to một người ôm không hết. Trong khe nước có hoa sen, trong hồ có sen, sóng gợn róc rách. Dương Lăng khoanh tay ngắm rất lâu, chợt vỗ tay, không biết từ chỗ nào có hai người xuất hiện, ôm quyền thi lễ với hắn.
Dương Lăng hỏi:
- Ba vị công chúa đang ở đâu?
Một người trong đó kính cẩn đáp:
- Ba vị công chúa đang xem cá.
Dương Lăng khẽ mỉm cười nói:
- Dẫn ta đến đó.
Đi về hướng đông nam, qua Văn Diệu Hương Thất lại qua Nhàn Ngâm đình, lại đến Quan Ngư xử, chỉ thấy một đình ngập nước, bên đình có liễu rủ bóng nước, hơi gợn sóng. Lầu đài đối sóng, ảnh soi rõ dưới mặt nước, vừa đúng có ba bóng hình xinh đẹp đang dựa sát bên hồ ngắm cá.
Đình nhỏ mang phong cách cổ xưa, bốn mái hiên cong vểnh lên như chim yến muốn vút bay, nước suối trong vắt rõ ràng, tựa như một đầm ngọc, cá tung tăng bơi lội, sóng gợn lăn tăn, soi rõ ảnh ngược. Dương Lăng tới gần, thấy cảnh đẹp mỹ nhân vô cùng phối xứng, nên không đành lòng tới gần phá hỏng cảnh đẹp.
Trong ba người thì Vĩnh Phúc có vóc dáng cao gầy nhất. Dương Lăng thấy nàng mặc váy màu xanh nhạt và nhũ đỏ bạc như gợn sóng, thắt một dải lụa mai hoa màu xanh, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, mái tóc đen tuyền, bóng hình xinh đẹp in bóng dưới mặt hồ dập dềnh, Dương Lăng ngắm nhìn say sưa, Vĩnh Phúc công chúa đang ngắm cá bỗng nhiên như có linh cảm, nàng nghiêng đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Dương Lăng.
Nhìn thấy Dương Lăng đứng ở cách đó không xa, đang say mê nhìn mình. Vĩnh Phúc công chúa xấu hổ thẹn thùng cúi đầu, trong khoảnh khắc gò má đỏ rực như hoa đào. Nàng cắn môi, ngước mắt lên nhìn Dương Lăng, lúm đồng tiền đẹp như cười như không, ngón tay ngọc khẽ vuốt mái tóc trước ngực. Thần thái thiếu nữ xấu hổ, trong đoan trang lộ vẻ quyến rũ, thật sự là động lòng người khó diễn tả thành lời.
Trái tim của Dương Lăng đập loạn xạ, trong lòng thầm nghĩ: “Tú Ninh công chúa tình thâm ý trọng với mình, bất kể thế nào mình cũng không thể phụ nàng được. Mặc kệ quy củ hoàng gia, lần này mình nhất định phải khéo léo an bài thật tốt. Mỹ nhân ngư này, ta nhất định phải muốn rồi.”
Tô Châu là trung tâm chính trị kinh tế đệ nhất thiên hạ, trong ngoài thành chẳng những đường thủy tung hoành ngang dọc, có tác dụng cung cấp vận chuyển hàng hóa, hơn nữa mương máng cũng đến mấy trăm nhánh, dòng nước thông thuận, trên đường lại có lát đá nhỏ, lúc trời mưa cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại, mới có câu nói “ngày mưa có thể đi giày thêu màu đỏ.”
“Hoàng ly hạng khẩu oanh dục ngữ
Ô thước hà đầu băng dục tiêu
Lục lãng đông tây nam bắc thủy
Hồng lan tam bách cửu thập kiều.”
Ngõ nhỏ lịch sự tao nhã tràn ngập không khí thanh mát yên tĩnh, đi trên con đường rải phiến đá xanh vọng nên những thanh âm xa thẳm, cửa lâu điêu khắc tinh xảo, gầu trên giếng đá mang theo dây thừng rất dài, cửa sổ màu sắc loang lổ, đình viện và thủy lâm xây dựng lung linh tú lệ phong tình, thật sự là cảnh đẹp vô cùng.
Nhưng mà Chính Đức Hoàng Đế và Dương Lăng lại có cảm giác khổ không thể tả.
Ngách Hoa Ngạc, ngõ Kiêm Gia, ngõ Liên Tử, ngách Nghênh Hiểu, ổ Đào Hoa, ngõ Đại Liễu Chi...Ai biết những tiểu cô nương nhìn vô cùng yêu kiều yếu ớt này nhưng khi đi dạo phố, đôi chân ngọc lại cứng cáp và đầy sức lực đến như vậy.
Chu công tử và Dương công tử mỗi người đều cầm một cây quạt mạ vàng nhỏ, hiện tại hai người hận không thể biến cây quạt này thành gậy chống. Hai chân họ đã sắp rã rời rồi, vậy mà Đường Nhất Tiên và ba vị công chúa vẫn còn vô cùng phấn chấn, không hề có ý tứ quay về, cũng không hề có giác ngộ lên kiệu để đi.
Hai người dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn nhau, còn trẻ lại khỏe mạnh, cũng không thể yêu cầu đại nội thị vệ giả trang thành gia đinh hộ viên đến dìu họ đi được.
Chính Đức đến gần Dương Lăng, cau mày đau khổ nói:
- Dương khanh à, muội tử của khanh thật ra có thể âm thầm ra ngoài mà, tiếp nữa, trẫm có nói là không cho phép các muội ấy dạo phố đâu.
Dương Lăng cười khổ nói:
- Hoàng thượng à, chân của ba vị ngự muội của ngài cũng thật là khỏe nha, chân thần sắp gãy đến nơi rồi đây này.
Bốn mỹ nữ đi đằng trước hào hào hứng hứng, đột nhiên không còn thấy bóng dáng hai vị đại gia phụ trách chi tiền đâu nữa. Đường Nhất Tiên quay đầu lại, trách móc:
- Này, hai người các huynh, sao lại đi chậm như thế cơ chứ.
Chính Đức than dài một tiếng, đang định nhấc chân đuổi theo, Dương Lăng chợt kéo tay áo y, liếc sang bên cạnh nói:
- Hoàng thượng nhìn xem, có họa quán kìa, chúng ta vào yêu cầu họa sư vẽ cho hoàng phi và ba vị công chúa. Hắc hắc, vẽ tranh, vậy thì chúng ta được nghỉ ngơi rồi.
Hai mắt Chính Đức sáng lên, khen:
- Hay! Vẫn là Dương khanh quỷ kế đa đoan. Nhanh lên, gọi các nàng ấy lại. Trẫm không còn sức đi thêm nữa rồi.
Bốn vị tiểu mỹ nữ nghe nói không phải đi nữa, còn đang không vui, nhưng lại nghe nói muốn mời họa sư vẽ tranh cho các nàng, lập tức vui vẻ đồng ý.
Cờ phiên ngoài tiểu lâu bay nhè nhẹ, bên trong lại vô cùng yên tĩnh, xem ra hôm nay trong quán làm ăn không tốt lắm. Thời đại này họa sư Cô Tô lấy việc vẽ tranh trở thành một nghề để kiếm sống đã trở thành tập tục từ lâu, hơn nữa giá thị trường được xào rất cao, bởi vậy mới sinh ra họa phái Ngô môn. Phong tục Tô Hàng chính là dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền mà không hề so bì đó là thứ cao nhã dính đến tiền tài tục khí như thi từ văn vẻ hay không, yết giá bằng văn bản rõ ràng.
Vừa thấy có nhiều khách đến, hơn nữa từ quần áo cử chỉ rõ ràng là nhà giàu có, điều này làm cho lão giả đang ngủ gà ngủ gật trên bàn không khỏi híp mắt ngồi dậy, hai tiểu học đồ ân cần đến nghênh đó:
- Hai vị công tử, các vị tiểu thư, mời vào. Mời các vị ngòi, tiểu nhân lập tức pha trà cho các vị.
Chính Đức và Dương Lăng gần như cùng đồng thời đặt mông ngồi xuống ghế trước tiên, sau đó duỗi hai chân ra, thở hổn hển. Bốn vị cô nương thấy hai người không có chút phong độ thân sĩ, mặc kệ khoan thai đi tới một bàn khác thong thả ngồi xuống.
Tiểu học đồ rất nhanh dâng trà lên, lúc này lão tiên sinh mới chậm rãi đứng lên nói:
- Các vị công tử, tiểu thư, xin hoan nghênh đến tiểu điếm. Chỗ lão hủ có các bức vẽ được treo ở bốn vách tường, chư vị có thể tùy ý ngắm sau đó chọn mua, mỗi bức năm mươi văn, không mặc cả.
Dương Lăng đã nhuận họng rồi, cười nói:
- Lão tiên sinh, chúng tôi không phải mua những tranh chữ treo trên tường này. Không biết lão tiên sinh có am hiểu vẽ người...
Tiểu học đồ đứng bên bật thốt lên:
- Đương nhiên rồi. Sư phụ ta giỏi nhất là vẽ người. Dù là Đường Dân tại thế cũng chưa chắc đã giỏi hơn sư phụ ta đâu.
Lão đầu nhi lườm gã một cái, cười dè dặt, nói:
- Họa cung nữ, trên tường cũng có treo đó, hai vị công tử...
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Không phải loại này. Chúng ta muốn mời lão tiên sinh vẽ cho bốn vị tiểu thư đây mỗi người một bức chân dung, có được không?
Lão đầu nhi kinh ngạc, quay lại nhìn bốn vị cô nương ngồi ở bàn bên, chậm rãi gật đầu nói:
- Được, chỉ là lúc này vẽ chân dung thì hơi lâu...
Chính Đức mừng rỡ, y chỉ cần có thể kéo dài hết ngày là tốt rồi, càng lâu thì càng tốt, vội tiếp lời:
- Không vấn đề gì. Chỉ cần ngươi có thể vẽ ra thần thái, giống như thật, đợi bao lâu cũng không vấn đề gì.
Lão đầu nhi cười nói:
- Được, nhưng vẽ chân dung không phải là năm mươi văn một bức đâu.
Chính Đức hùng hồn nói:
- Không sao cả. Ngươi nói đi, bao nhiêu tiền một bức?
Lão đầu nhi nhìn mấy người ăn mặc sang trọng, ăn nói hào phóng, cả gan nói:
- Là...một trăm văn một bức.
- Không thành vấn đề. - Chính Đức khoát tay, sảng khoái nói:
- Một bức một lượng bạc. Vạn Niên huynh, ngươi trả tiền.