Trương Dần nói đoạn, dường như y muốn tấu thử một bài vậy. Y nhẹ nhàng đặt chiếc đàn lên bàn, sau đó kéo ghế tới ngồi xuống. Mười ngón tay ấn nhẹ lên phím đàn, hai mắt khẽ nhắm lại, bộ dạng hơi trầm ngâm một chút, khẽ gẩy thử một tiếng. Bản nhạc Phong Nhập Tùng được tấu lên, tựa như trôi theo gió vào âm vang trong khu rừng, ngân nga những tiếng thánh thoát.
Kỳ thực thì nghe âm thanh để phán đoán được chất lượng của chiếc đàn quả thực là một việc dễ dàng đối với một người hiểu biết về cổ cầm, nhưng nghe ra được âm thanh tốt hay không tốt là điều dễ dàng, còn muốn từ âm thanh đó nghe ra để biết xuất xứ lai lịch của nó lâu đời ra sao, cao quý như thế nào thì quả đúng là một sự việc hư cấu quá mức. Chẳng ai có thể làm được việc đó hết. Trương Dần cũng chỉ là muốn dùng khúc nhạc này để dụ Chính Đức xuất hiện mà thôi, những gì y nói ban nãy chỉ là cái cớ.
Y đang tấu đàn một cách bình thường thì bỗng nhiên tiếng đàn lại lạc đi thành những âm thanh khác lạ, khúc nhạc đột nhiên trở nên thật cổ quái kỳ lạ. Dương Lăng sớm đã tính tới việc Lý Phúc Đạt sẽ tìm cách dụ Chính Đức, một vị Hoàng đế say mê âm nhạc, phải xuất hiện. Nhưng nếu chỉ đơn thuần tấu lên một khúc nhạc thông thường thì sao có thể dụ được Hoàng thượng xuất hiện cơ chứ? Nếu vậy mà Hoàng đế đã lộ diện thì quả thật quá đường đột lộ liễu rồi.
Dương Lăng đang lo lắng cho kế hoạch ngớ ngẩn đó của y sẽ gặp phải thất bại thì đột nhiên Lý Phúc Đạt lại tấu lên khúc Thương Hải Nhất Thanh Tiếu. Dương Lăng dường như muốn cười thật lớn lên vài tiếng. Trương Dần vì muốn dụ Chính Đức xuất hiện, quả thật đã bỏ ra không ít tâm sức rồi. Y mong rằng sau khi Chính Đức nghe thấy bản nhạc đích thân mình biên soạn, còn chưa được công bố ra ngoài, đang được ai đó tấu lên thì sao lại không thể tới xem kẻ đó là ai được cơ chứ?
Dương Lăng đang cố gắng vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào để cho Chính Đức xuất hiện một cách tự nhiên nhất, thì bỗng nhiên khúc nhạc này lại được tấu lên, quả thật là mọi việc thuận lợi, đâu vào đó hết cả rồi, tất cả đều đúng ý của mỗi người. Lý Phúc Đạt nhìn trộm Dương Lăng một cái, thấy bộ dạng của hắn có vẻ khác thường thì tự cho rằng kế hoạch của bản thân mình đã thành công, bất giác y cũng thầm cảm thấy vui vẻ mãn nguyện. Hai người đó trong lòng đều thầm cảm thấy hài lòng lắm.
Tuy Miêu Quỳ không học hành hiểu biết gì nhiều, nhưng gã lại rất ranh mãnh, chẳng cần để cho Dương Lăng phải tốn công hao sức gì nhiều. Miêu Quỳ nhanh chóng dẫn theo hơn mười tên cận binh bước vào đại sảnh, kẻ nào kẻ nấy đều giáp sắt đồ sộ. Nhìn thấy Trương Dần, Miêu Quỳ ngây người kinh ngạc, gã nói:
- Trương đại nhân, sao ngài lại biết khúc nhạc này vậy.... A, là Quốc công gia nói cho ngài biết phải không?
Trương Dần vội vàng ngưng tiếng đàn lại, đứng dậy chắp tay hành lễ đáp lại:
- Hạ quan tham kiến Miêu công công, khúc nhạc này... là hôm tấn kiến Quốc công gia, hạ quan vô tình nghe thấy ở sau phủ có người đã tấu lên. Trương Dần vốn yêu thích âm nhạc, nên đã ghi nhớ trong lòng, ban nãy mới chợt tấu lên mà thôi. Miêu công công... ngài định xuất phủ chăng?
Trương Dần nói đoạn rồi khẽ liếc mắt một cái, lướt nhanh nhìn đám thị vệ hơn chục người đang đứng đó. Tên thị vệ đứng ở ngay chính giữa, tên thanh niên mặt mày thanh tú đó quả thấy khá là nổi bật. Trương Dần chợt nhớ tới dáng vẻ của vị thiên tử thiếu niên mà y đã từng được nhìn thấy từ xa khi còn ở Đại Đồng.
Đã hai năm trôi qua, trí nhớ cũng có chút mơ hồ rồi, hơn nữa thiếu niên phát triển rất nhanh, diện mạo thay đổi nhiều, nhưng những hình ảnh về tên thiếu niên thanh tú đó vẫn còn khá in đậm trong tiềm thức của Lý Phúc Đạt. Quan trọng hơn nữa là... y đã kịp thời nhìn thoáng qua và phát hiện ra rằng đám thị vệ đó tay cầm đao mắt nhìn tứ phía, tuy nói là đi theo Miêu Quỳ, nhưng thực tế thì quả đúng là có ý cắm chốt tứ phía bảo vệ cho sự an toàn của gã trẻ tuổi kia.
Khí chất và thần thái của gã đó cũng khác với đám thị vệ kia, lưng đứng thẳng, thần thái điềm tĩnh, dường như không để ý chút nào đến sự tồn tại của Quốc công vậy, gã đi theo sau Xưởng Đốc Tây Xưởng một cách khiêm tốn, cung kính. Ngược lại, Miêu Quỳ đứng đằng trước lại khẽ khom người, tựa như đang đi dẫn đường cho một ai đó vậy.
Hơn nữa tên Giáo Úy trẻ tuổi đang đứng đằng sau đó không hề chú tâm tới chức trách của một lính thị vệ, từ lúc bước vào phòng tới giờ, hai mắt của gã cứ dán chặt lấy chiếc cổ cầm đặt ở trên bàn.
Miêu Quỳ cười lớn hai tiếng, rồi nói:
- Trương đại nhân thật có một trí nhớ quá tốt, chỉ là vô tình nghe thôi cũng thể ghi nhớ được đến như vậy. Tiểu nhân đang muốn đến trường ngựa để thả ngựa luyện bắn cung tên, bỗng nghe thấy có người đang tấu nhạc... lại là tấu bản nhạc mới viết của một vị nhạc sư bên cạnh tiểu nhân, ta hiếu kỳ nên mới tới đây nghe xem.
Lý Phúc Đạt cũng đã nhận ra, kể từ khi đám người đó bước vào trong phòng đến giờ, Dương Lăng bèn cố ý ngoái đầu lại nhìn một cái. Tuy chỉ là cái nhìn thoáng qua rồi ngay lập tức hắn lại quay đầu lại, nhưng ánh mắt của Dương Lăng lại chú ý tới tên thị vệ đứng chính giữa đó. Miêu Quỳ bước vào phòng nhưng Dương Lăng lại nhìn một tên lính thị vệ là cớ gì?
Lý Phúc Đạt thấy giật mình đánh thót một cái trong lòng, y dường như muốn nhẩy lên, tung một đòn đánh chết tên Giáo Úy trẻ tuổi đó. Nhưng gã đứng cách chỗ y khá xa, hơn nữa đám thị vệ kia, kẻ nào kẻ nấy thân hình tráng kiện, ánh mắt nghiêm nghị kiên định, ắt hẳn tất cả bọn chúng đều là những đại nội thị vệ xuất sắc vô cùng. Lý Phúc Đạt ra tay chưa chắc đã một chiêu mà thành công ngay được, mà sau đó thì lại càng không biết nên làm thế nào để thoát thân. Nghĩ tới đó thì sát khí của y bèn lắng dịu xuống.
- Hừm, Trương đại nhân lấy được cây đàn này từ đâu vậy, sao phần đuôi đàn như là đã từng bị thiêu đốt phải không? Thật đáng tiếc!
Miêu công công bước tới, che khuất đi tầm nhìn của y. Lý Phúc Đạt vội vàng cúi đầu xuống, che giấu đi sắc mặt kỳ lạ của mình, y cười nói:
- Miêu công công quả thực tinh mắt, chính là vì phần đuôi đàn đã bị cháy xem nên cây đàn “Tiêu Vĩ Cầm” này mới nức danh với các tên gọi Hào chung, Nhiễu lương, Lục khởi. Cây đàn này tương truyền là của Thái Ung đời Đông Hán, là một trong tứ đại danh cầm.
Dương Lăng kêu lên một tiếng, rảo bước tiến đến phía trước, kinh ngạc nói:
- Đây chính là Tiêu Vĩ Cầm, cây đại danh cầm đó hay sao?
Tiêu Vĩ Cầm vô cùng nổi tiếng. Nhớ năm đó coi Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Côn Lôn Tam Thánh Hà Túc Đạo tới khiêu chiến Thiếu Lâm Tự há chẳng phải đã mang theo cây Tiêu Vĩ Cầm này đó hay sao. Dương Lăng đọc nhiều sách đến như vậy đương nhiên là đã từng nghe nói tới nó rồi.
Hắn cũng bước tới với một dáng vẻ đầy hiếu kỳ, tay nâng dây đàn mà tán dương hết lời. Tiếp đó hắn lại nhìn cái túi đồ dài đặt bên cạnh và nói:
- Thật không ngờ trong chiếc túi này lại có một món đồ đáng quý đến như vậy, chẳng hay trong chiếc túi kia lại là một bảo vật gì vậy?
Dương Lăng sải bước lên phía trước, cố ý thu hút sự chú ý của Lý Phúc Đạt, chỉ lo lắng y sẽ phát hiện ra sơ suất của tên Hoàng thượng giả đó. Để cho tên giả mạo đó đứng ở chỗ đó thì còn có tác dụng, nhưng nếu có thêm hành động gì đó thì với sự từng trải lão luyện của Lý Phúc Đạt thì chỉ e y sẽ phát hiện được ra điều gì đó bất thường mà thôi.
Tên lính nhạc công đó hoàn toàn không hay biết Tiêu Vĩ Cầm là món đồ quý giá như thế nào. Nếu để cho Lý Phúc Đạt phát hiện ra gã nghe thấy tên cây danh cầm mà vẫn không có chút thay đổi thần sắc nào thì nhất định sẽ có nghi ngờ. Vậy nên Dương Lăng mới vội vàng bước lên trước gây sự chú ý để cho Lý Phúc Đạt không thể phân tâm đi thăm dò Chính Đức.
- Quốc công, trong trước hộp đó là một thanh cổ kiếm, có tên là Mạnh Đức Kiếm. Tương truyền rằng Tào Tháo đã từng đoạt được một thanh kiếm từ U Cốc, thanh kiếm dài ba thước sáu tấc, trên đó có khắc chữ Mạnh Đức nạm vàng, vừa hay trùng hợp với tên của Tào Tháo. Chính vì vậy nên Tào Tháo coi đó như vật báu bất lý thân, nên mới có tên là Mạnh Đức Kiếm.
- Thanh kiếm bất ly thân của Tào Tháo?
Dương Lăng kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng đi vòng qua đầu bên kia của chiếc bàn. Lý Phúc Đạt cũng buộc phải đi theo, vậy là hai người bọn họ đều đang đứng quay lưng lại với đám thị vệ.