- Tinh ting tang tang...
Khúc nhạc vẫn cứ không ngừng vang lên, người đánh đàn thật nhập tâm chăm chú, tuy rằng... tiếng đàn có phần hơi khó nghe, tiếng hát khe khẽ cũng thật có phần khản đặc:
- Biển đời lớn, hai bờ xa xôi thăm thẳm, dòng đời xuôi theo sóng nổi sóng chìm...
Phong Lôi xếp chân ngồi bên cạnh, thanh đao đặt trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm vào mười ngón tay đang gảy đàn, cặp lông mày chau lại.
Dương Lăng đẩy cửa bước vào, cười nói:
- Được rồi, không cần phải đánh đàn nữa đâu.
Tên lính đánh đàn ngay lập tức dừng tay lại, ngẩng đầu lên, giương hai tay ra, mười đầu ngón tay đầm đìa máu tươi, bộ dạng y tội nghiệp, lắp bắp đáp lại:
- Quốc công gia, thuộc hạ không rành đàn nghệ cho lắm, mười đầu ngón tay đều bị thương chảy máu rồi.
Tên lính đó là nhạc công trong quân đội, chịu trách nhiệm đánh trống thúc trận, nhận truyền quân lệnh khi chiến đấu. Tên y là Hoàng Tiểu Ba. Dương Lăng nhìn thấy những ngón tay thon nhỏ đó đầm đìa những là máu tươi thì bất giác giật mình một cái sợ hãi, nhìn kỹ thì hắn mới phát hiện ra tên đó chẳng qua chỉ là bị dây đàn làm thương có hai đầu ngón tay mà thôi. Vì chưa có mệnh lệnh của Dương Lăng nên y không dám dừng lại cho nên máu mới không ngừng chảy, khiến cho những ngón tay khác cũng lấm lem máu đỏ.
Dương Lăng vội vàng rút ra một chiến khăn và nói:
- Sao lại bị như thế này? Nhanh, nhanh lên, nhanh lên, mau quấn lấy vết thương, cầm máu. Cây đàn này khó khăn lắm mới tìm thấy mang về đây, dây đàn có chút cứng. Ồ... ngươi không mang bao ngón tay sao?
Hai mắt của Phong Lôi đảo một vòng, ánh sáng lạnh lẽo trong lòng bàn tay khẽ lóe lên, thoáng một cái chiếc khăn trong tay Dương Lăng đang bay phất phơ bỗng chốc bị chém thành hai mảnh, khiến cho Dương Lăng giật mình sợ hãi, bất giác tán thưởng:
- Tốc độ đao quả thật quá nhanh!
Phong Lôi cao ngạo hắng giọng một tiếng, ngạo mạn tra lưỡi đao vào bên trong vỏ đao. Hoàng Tiểu Ba nhận lấy hai mảnh khăn, lần lượt buộc lên hai đầu ngón tay một cách vụng về, lúc này y mới đáp lại lời Dương Lăng ban nãy hỏi:
- Thuộc hạ không có bao ngón tay. Chẳng phải ngài có dặn rằng phải đánh tiếng lớn lên một chút hay sao, ít nhất cũng phải truyền được âm thanh đến vườn trước đó sao? Thuộc hạ không rành đàn kỹ, thanh dây của cây đàn này lại càng lúc cứng nhắc, phải dùng hết sức để gẩy dây đàn lên, nên mới làm thương đến đầu ngón tay đến như vậy. Nhưng khúc nhạc này nghe thấy thật vô cùng có hào khí anh dũng. Quốc công gia, khúc nhạc mà ngài ngâm có tên là gì vậy?
- A! Khúc nhạc này có tên... “Thương Hải Nhất Thanh Tiếu”.
- Quả là một khúc nhạc thật hay. Quốc công gia, khúc nhạc này ngài ngẫu hứng ngâm, không những lời ca hay mà ngay cả tên gọi cũng rất hay. Sau đây thuộc hạ nhất định sẽ soạn lại nhạc cho khúc nhạc này để lưu truyền cho hậu thế. Đây quả là tuyệt tác của Quốc công gia ngài mà!
Hoàng Giáo Úy mừng rỡ nói.
Dương Lăng cười khan vài tiếng rồi đáp lời:
- Ngươi lui về nghỉ ngơi, đến chỗ Miêu công công mà lĩnh thưởng mười hai lượng bạc. Bổn Quốc công còn chuyện quân chính quan trọng cần phải giải quyết. Để đảm bảo tin tức không bị tiết lộ ra ngoài, ngươi không cần về doanh trại nữa, tạm thời cứ ở lại nhà trong, vừa hay có thể tình dưỡng trị thương. Chuyện của ngày hôm nay, không được phép tiết lộ cho bất cứ ai nửa câu, bằng không thì sẽ trừng trị theo quân pháp.
Hoàng Giáo Úy không sao hiểu được lý do vì sao Dương Lăng lại ra lệnh cho y đánh đàn khúc nhạc đó. Nhưng thấy hắn nói nghiêm túc đến như vậy thì Hoàng Tiểu Ba bất giác lo lắng sợ hãi, vội vàng đáp lời:
- Xin Quốc công gia yên lòng, chuyện ngày hôm nay thuộc hạ sẽ chôn kín trong lòng, nhất định sẽ không nói với bất cứ người nào.
Dương Lăng gật đầu hài lòng nói:
- Lui xuống đi.
- Ầm.
Tiếng cánh cửa đóng sầm một cái, Phong Lôi chau mày nói:
- Ngươi biết rõ tên đó là Di Lặc Giáo chủ rồi, tại sao còn không thúc binh bắt y?
Dương Lăng cười cười đáp lại:
- Quan trường có những quy tắc của quan trường. Ở đây không giống như trong rừng sâu. Hơn nữa, đánh nhanh giệt gọn đương nhiên là tốt, nhưng cần phải nhớ một câu: Đánh rắn không chết, hậu họa khôn lường. Bạch Liên Giáo đã có hàng trăm năm lịch sử, mỗi đời giáo chủ có đến vài thur lĩnh bị khám nhà chém đầu, nhưng có đúng là môn giáo đó vì vậy mà giệt vong hay không?
Một giáo phái có lịch sử hàng trăm năm, bản thân nó đương nhiên sẽ có một hệ thống nội bộ hoàn thiện. Bọn chúng án binh bất động một thời gian rồi sẽ lại lựa chọn được một thủ lĩnh mới, muốn đấu lại chúng thì buộc phải nắm cho rõ điểm yếu của bọn chúng, phải đánh trọng thương nguyên khí của bọn chúng. Chuyện này ta đã bàn bạc kỹ lưỡng với Oanh Nhi rồi.
Mối quan hệ giữa Lý Phúc Đạt, Tấn Vương và Vũ Định Hầu Quách Huân, cùng với việc những kẻ thân tín của bọn chúng đang được cắt đặt trong quân đội, tất cả những sự việc này Dương Lăng đều không muốn cho y biết, chính vì thế nên hắn chỉ nói đại ý muốn dụ rắn ra khỏi hang, quăng một mẻ lưới túm gọn mà thôi. Nhưng Dương Lăng lại bất cẩn gọi tên thân mật của Thôi Oanh Nhi khiến cho Phong Lôi nghe xong mà giật mình kinh ngạc:
- Oanh Nhi?
Kỳ thực thì tên thân mật của một cô nương đâu thể dễ dàng để cho người ngoài biết được. Nhưng Hồng Nương Tử là cô nương của núi rừng, đâu có e ngại gì đến những điều đó. Có rất nhiều người biết đến tên thân mật của nàng, đặc biệt là mấy tên tiểu tử ở trong Thôi gia lão trại, bọn chúng luôn miệng gọi Oanh Nhi, Oanh Nhi. Cho dù người khác không muốn biết thì cũng buộc phải biết. Chỉ có điều ngoại trừ mấy vị thúc thúc của Oanh Nhi ra thì chẳng có bất cứ ai dám gọi nàng thân mật đến như vậy.
Phong Lôi nghe thấy Dương Lăng gọi tên Thôi đại tiểu thư một cách thân mật như vậy thì trong lòng bất giác cảm thấy khác lạ vô cùng, còn có đôi chút lo lắng. Dương Lăng tự biết mình đã lỡ lời, hắn lại cứ tưởng rằng Phong Lôi không biết tên thân mật của Thôi Oanh Nhi nên thoáng lưỡng lự một chút rồi thản nhiên đáp lại:
- Ồ, ta muốn nói đó là Hồng Nương Tử, Thôi cô nương.
Phong Lôi lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi gọi Thôi đại tiểu thư là Oanh Nhi sao?
Dương Lăng đánh giá rất cao bản lĩnh của viên hổ tướng này, y có thể dốc sức giao chiến với Ngũ Hán Siêu hai hiệp, tung ra những tuyệt chiêu không hề thua kém đối phương. Phong Lôi quả đúng là một cao thủ hạng nhất. Sau khi Oanh Nhi xuất trại có một cao thủ như vậy đi theo trợ giúp thì quả thật cũng khiến hắn yên tâm hơn nhiều. Chính vì thế nên Dương Lăng tỏ ra rất khách khí với y.
Lúc này dù gì cũng lỡ miệng rồi, cố gắng che đậy khiến cho đối phương nghi ngờ thì há chẳng bằng đường đường chính chính thừa nhận. Hơn nữa nếu như để cho y biết được mối quan hệ giữa Dương Lăng và Thôi Oanh Nhi thì nhất định sẽ càng thêm tin tưởng hơn vào thành ý kêu gọi chiêu hàng triều đình để bảo vệ bọn chúng của hắn, khiến cho đám người đó có thể yên tâm mà phục vụ cho triều đình. Nghĩ vậy nên Dương Lăng thản nhiên trả lời lại:
- Uhm, sự việc này nói ra hơi dài dòng, chuyện của ta và Oanh Nhi đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, có một số những việc không tiện để cho ngươi biết. Nhưng... ta có thể nói cho ngươi biết rằng, nay Oanh Nhi đã là người phụ nữ của ta rồi!
Phong Lôi nghe xong những lời đó mà tựa như sét đánh ngang tại, toàn thân y bất động cứng đờ người, không thốt lên được câu nào. Dương Lăng thấy Phong Lôi kinh ngạc đến mức độ đó thì cũng không lấy làm ngạc nhiên. Bản thân hắn và Oanh Nhi, một người là quan một kẻ là giặc, lằng nhằng biết bao lâu cuối cùng cũng là mối quan hệ thù địch. Trước đây không lâu, chính bản thân Dương Lăng còn cầm quân đi đánh cùng giệt tận, vậy nên lúc này có ai nghe thấy được mối quan hệ của hắn và nàng ắt hẳn sẽ không khỏi giật mình thất kinh.
Dương Lăng cười nói:
- Ta qua chỗ Miêu công công xem tình hình thế nào, một lát nữa sẽ cùng ngươi rồi khỏi doanh trại, tiễn người về núi.
Dương Lăng cúi người bước ra ngoài, đi tới một căn phòng khác. Phong Lôi thất kinh mất hồn, trong lòng đau xót, đứng ngây người ra như vậy một hồi thật lâu mà không thể hoàn hồn.