Các trưởng lão của Khổng gia nghe vậy liên tục gật đầu đồng ý. Trương Học Chính lại nói tiếp:
- Về phần quan binh, mấy vị cũng biết, đám đại binh đó biết được mấy chữ? Lời nói không lễ phép không phải là trong lòng thật sự muốn mạo phạm Khổng gia, mà do thiếu dạy dỗ mà thôi, người thô kệch mà thôi, so đo với bọn họ chẳng phải tự hạ thân phận hay sao?
Huống chi bọn họ chinh chiến sa trường, ném đầu lâu vẩy máu nóng, nhân lúc triều đình dụng binh, Diễn Thánh Công lão nhân gia phạt nặng tướng sĩ có công, làm họ đau lòng, điều này khó trách làm Hoàng thượng để ý.
Tuy nhiên đã thăng công đường rồi, người cũng đánh rồi, đường đường là Diễn Thánh Công gia đâu có chuyện xin lỗi gã, hơn nữa ca ca của gã là người quản sự trong phủ của Khổng gia. Theo lệ xưa, lén lút đưa cho huynh đệ của gã một số vàng bạc, liền nói là chi phí chữa trị, chẳng phải thể hiện được sự từ bi của Công gia sao? Đồng thời còn đề bạt ca ca của gã, bọn họ đâu có không thức thời thế.
- Những chuyện này chỉ là vỗ về họ một chút, tránh bị người khác lợi dụng công kích Khổng gia. Nếu muốn lấy lòng Hoàng thượng, trước mắt còn có một cơ hội lớn, Đương kim Hoàng thượng chí hướng cao xa, dốc lòng cách tân, để Đại Minh chấn hưng uy danh. Triều đình nếu uy gia vũ nội, tứ hải thần phục, là hậu duệ của Khổng thánh sẽ có thể đem uy danh truyền bá khắp nơi, giáo hóa tám phương, đây là chuyện tốt.
Không bằng mấy vị khuyên bảo Diễn Thánh công, tập trung công việc trong phủ lại, dọn dẹp vùng đất đó, tạo ra một địa sách khác, không phải ở tốt xấu, mà là số lượng, sau đó dâng tấu chương lên. Nói Khổng phủ dù chưa thôn tính đất đai, tuy nhiên từ xưa đến nay, triều đình đã ban thưởng vô số, giờ triều đình thi hành chính sách mới, Khổng gia cảm ân Hoàng thượng, nguyện hiến một ít đất đai dùng để sắp xếp cho lưu dân.
Đó là tầm ảnh hưởng lớn biết bao của Khổng gia, làm xong chuyện này, chính là trọng thần có công ủng hộ chính sách mới của Hoàng thượng, nói mấy lời hay, một số vùng đất hoang có cũng được không có cũng chẳng sao này đã lấy lòng được được Hoàng thượng lần nữa, các vị nói xem như thế có được không?
Mấy vị quản sự thấy rất có lý, vì thề liền đổ xô đi thuyết phục Diễn Thánh Công. Diễn Thánh Công cũng đang lo lắng vì mất thánh sủng, dù sao Khổng gia là hào môn nhiều đời, lợi ích ở chỗ lâu dài. Đại Minh mở cửa phong khí, từ lâu dân gian đã có cuồng sĩ nói rằng Khổng thánh danh không xứng với thực, Khổng gia hưởng thụ nhiều ban ân như thế thực không thể chấp nhận, yêu cầu hủy bỏ tước vị thừa kế của Khổng gia.
Nếu mất thánh ân, những danh hiệu này chưa chắc đã bị bác bỏ, nhưng rất nhiều đãi ngộ đặc thù là chuyện chỉ cần một lời của Hoàng đế, vì cái nhỏ đánh mất cái lớn thực không thể chấp nhận, vậy nên ông ta quả quyết chọn dùng chủ ý của Trương Đa Khí, chuẩn bị thể hiện tốt một chút trong cuộc cải chách chế độ mới do Hoàng đế đích thân chủ trì.
Trương Đa Khí thấy đạt được mục đích, trong lòng vui vẻ, ở lại Khổng phủ mấy ngày mới cáo từ. Tuy nhiên ông chỉ viết thư đơn giản kể lại sự tình, phái người nhà thân tín lập tức đưa đến kinh. Dương Lăng thấy thư của ông, biết ít ngày nữa tấu chương của Diễn Thánh Công sẽ đến kinh thành, hiển nhiên vô cùng vui sướng.
Dương Lăng kể lại các chi tiết trong thư chưa viết, thở phào một hơi nói:
- Người phản đối chính sách mới cũng chỉ có một chiêu như vậy, tấu chương của Diễn Thánh Công vào kinh sẽ giáng một đòn vào bọn họ, có hậu duệ Khổng thánh tán thành chính sách mới, bọn họ không còn gì để nói về pháp lý đạo nghĩa nữa.
Phía Hoàng thượng đã quyết định nghiêm trị Liêu Vương, những phiên vương có phần nhanh nhạy đã viết tấu chương hoặc trực tiếp phái trung quan vào kinh, giao địa sách ủng hộ chính sách mới, triều đình cải cách chế độ đã trở thành xu thế tất yếu. Nói đến những chuyện cụ thể, điều phối phối hợp, ta thật không bằng nội các, mấy vị lão thần kinh nghiệm phong phú trong lục bộ, những việc cụ thể vẫn phải do họ làm.
Ta chuẩn bị mấy ngày nay đợi trong triều hoàn toàn ổn định lại, sẽ lập tức đi Sơn Tây, trên núi Trung Điều, Sơn Tây, Triệu Phong Tử chiếm núi lập trại, đặc biệt là ở khu biên giới, còn ngoại cảnh lại cực kỳ yên tĩnh, không được để gã bắt rễ ở đó.
Thành Khởi Vận gật đầu, trầm tư chốc lát nói:
- Ừ, đại nhân nếu đi Sơn Tây, e rằng không thể quay về trong chốc lát, ta sẽ nhân cơ hội đi Liêu Đông một chuyến, ở đó chúng ta có bãi cỏ chăn nuôi, xưởng vũ khí, xưởng da lông, xưởng thuốc sâm nhung, dệt nhuộm, dầu thực vật, còn có vô số ruộng tốt còn chưa mở rộng.
Vu Vĩnh vẫn đang thu xếp ở bên đó, gần đây gã phải đi đường biển tới Di Châu, nhìn thấy bến tàu đường biển và đội tàu của chúng ta được xây dựng ở đó, việc làm ăn ở Đông bắc vẫn chưa hoạt động thành thục, ta không yên lòng. Huống hồ xưởng đóng tàu ở sông Tùng Hoa còn có cổ phần lớn nhất của chúng ta, ta cũng muốn đi xem một chút.
Dương Lăng gật đầu, hạ giọng nói:
- Ta ở trong triều, thật sự không quan tâm được những chuyện này. Vận nhi, những việc này nàng phải vất vả rồi.
Thành Khởi Vận tự nhiên cười nói, ánh mắt đong đưa, thân thiết nói:
- Chuyện của huynh không phải chuyện của ta sao? Ta không vất vả vì huynh thì bận rộn vì ai đây?
Vẻ mặt vô cùng quyến rũ, tình cảm nồng nàn, giọng điệu mềm mại, rung động đến tâm can, khiến người nghe lay động tâm tình. Dương Lăng bất giác rung động trong lòng.
Thành Khởi Vận để ý đôi mắt nồng nhiệt của hắn, không khỏi mỉm cười đắc ý vì sự hấp dẫn của mình. Nàng chuyển ánh mắt nhìn sang đám mỹ nữ đang vui vẻ đá bóng trên bãi cỏ, hơi nghiêng người, Dương Lăng chỉ cảm thấy mùi hương cây cỏ thoang thoảng qua.
Cùng với hơi thở thơm dịu, còn truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng:
- Hai ngày nay thiếu nữ xinh đẹp mà huynh mới nạp thêm đã vào cửa rồi, người ta cũng không quấn chàng. Ít ngày nữa ta phải đi Liêu Đông rồi. Lần này đi mấy tháng liền, người ta nhớ huynh lắm. Tối nay… huynh có tới không? Người ta muốn… muốn tối nay huynh tặng hết “cổ phần” cho người ta.
Dương Lăng thấy trong lòng nóng lên, khẽ đáp:
- Được, cho nàng hết cổ phần, ha ha. Ta nhất định cắm vừa sâu vừa chắc, không hoàn vốn gốc.
Thành Khởi Vận che miệng cười nói:
- Huynh dùng từ gì thế, chẳng phải huynh nói…một dòng, một dòng lại một dòng sao?
Dương Lăng vui đùa cười nói:
- Vận nhi, giờ nàng theo ta học cái hư rồi. Ha ha ha.
Thành Khởi Vận cắn môi, mỉm cười quyến rũ với hắn, nói:
- Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu mà. Trong khuê phòng, huynh càng hư, người ta càng thích.
Dương Lăng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt dịu dàng quyến rũ của Thành Khởi Vật rõ ràng sắp rơi lệ, khóe mắt ươn ướt, giống như ánh trăng trong sương mù. Chỉ lộ ra một tia sáng chọc người, chút xuân tình nhè nhẹ, hết sức chọc người.
Tấu chương của Diễn Thánh Công đã vào kinh, tất cả kẽ hở đều được bịt lại, còn chủ động lấy mấy vạn mẫu đất quyên góp cho triều đình, chiêu đẹp này vừa hóa giải vừa phản công, phản thủ vi công, chẳng những không có tội mà còn có công. Lần này ai còn dám lấy chuyện Khổng gia ra nói. Đó chẳng phải là sự phản đối chính sách mới quanh co lòng vòng, xung địa là Hoàng thượng sao? Quan viên phe phản đối lập tức choáng váng.
Bọn họ dâng tấu chương kết tội mới chỉ có hai ngày. Dương Lăng thần thông quảng đại thế nào cũng không thể thông báo được cho Diễn Thánh Công trong thời gian ngắn như thế, bảo ông ta xử lý hết hậu họa, chủ động hiến đất bày tỏ sự trong sạch, tấu chương cũng không thể nhanh truyền đến kinh như thế. Chỉ có thể nói Diễn Thánh Công đi nước cờ cao, đa mưu túc trí, quan sát triều hướng trong triều kịp thời dẹp bỏ ẩn họa, tác thành cho Dương Lăng.
Tình thế hiện giờ, Thánh Công nghiễm nhiên là người tiên phong của phe cải cách, không thể buộc tội ông ta nữa, ánh mắt của mọi người đổ dồn hết vào Liêu Vương, chỉ xem Hoàng đế sẽ xử phạt huyết thống chí thân nhà mình ra sao.
Chính Đức Hoàng đế cũng không hàm hồ, Dương Lăng đã giải quyết Diễn Thánh Công, y quả nhiên phải xử lý Liêu Vương.