- A?
Cao Văn Tâm giật bắn mình, cuống quít ngẩng đầu lên, lại vội rủ mắt xuống, thấp thỏm lo sợ rồi lại trông mong vô hạn.
Dương Lăng kiên quyết vung tay lên nói:
- Đi, ăn điểm tâm thôi.
Cao Văn Tâm nhất thời hụt hẫng, hồi lâu sau mới rầu rĩ nói:
- Muội... muội ăn trong phòng vậy. Ừm... Muội, buổi chiều muội sẽ dọn... dọn về vậy....
Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Ừm... Dọn về trước cũng tốt.
Cao Văn Tâm nghe xong liền tái mặt, bỗng nhiên ngẩng đầu, lại đụng phải cặp mắt gian xảo của Dương Lăng:
- Trước khi dọn về, chẳng lẽ vẫn y theo “minh hôn” mà gả vào cửa?
Dương Lăng nắm lấy vai của nàng, dịu dàng nói:
- Lần này đại nạn không chết, tâm bệnh của ta đã khỏi, cũng càng thêm quý trọng cuộc sống và người của ta. Văn Tâm, ta vừa mới hồi kinh, trong triều vẫn có nhiều đại sự muốn làm. Nàng chớ sốt ruột, ba ngày sau, ta lại cưới nàng qua cửa, để nàng đường đường chính chính gả về nhà của nàng.
Cao Văn Tâm mong đi mong lại cũng chỉ có câu này mà thôi, đột nhiên Dương Lăng chính miệng nói ra, Cao Văn Tâm mừng như mở cờ trong bụng. Sau một hồi choáng váng vì vui sướng, nàng mới đỏ ửng mặt, hứ một tiếng rồi lí nhí:
- Ai... Ai sốt ruột chứ?
Dương Lăng trơ mặt ra, cười nói:
- Là tướng công của nàng sốt ruột được không? Ha ha.
Cao Văn Tâm nghe hắn đã mở miệng tự xưng tướng công, trong lòng ngọt ngào vô hạn, đồng thời xấu hổ vô cùng. Nàng dùng ngón tay thon dài cuốn vạt áo, sau đó lại cố sức kéo ra, chân tay luống cuống hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Dương Lăng, ngượng ngùng nói:
- Đi thôi.
Dương Lăng đang điên đảo thần hồn vì thái độ xấu hổ đầy phong tình thiếu nữ của nàng, nghe xong liền ngẩn ra nói:
- Đi làm gì?
- Đi ăn cơm, người ta đột nhiên cảm thấy... hơi đói bụng.
Những ngày này người tới cửa thăm hỏi thật không ít, tướng lĩnh ngoại Tứ gia quân, bốn vị tổng binh Hứa Thái, Lưu Huy, Hạ Tam Đàn, Phùng Lạc và đám người Bành Kế Tổ, Liên Đắc Lộc cùng nhau tới chơi.
Những người này đều là võ tướng thô lỗ, tính tình ngay thẳng. Vừa thấy Dương Lăng, Bành Kế Tổ và Liên Đắc Lộc một béo một gầy ôm lấy Dương Lăng khóc rống lên, âm thanh long trời lở đất, trong ngoài Dương phủ đều vang tiếng khóc.
Cũng may hai ngày trước khi bọn họ đến khóc nức nở, trên dưới Dương phủ đã kinh qua bản lĩnh khóc rống của họ. Các nha hoàn tùy tùng làm như không thấy, thong dong bình tĩnh. Những người này vẫn chưa ra cửa chính, Ngô Kiệt đã dẫn thân tín thuộc hạ trong triều tới cửa thăm. Người đứng đầu của họ đã trở lại, quả đúng là vui không nói nên lời. Các Đáng Đầu, Thiên hộ, Bách hộ ngồi trong sảnh khách tiền viện vừa nói vừa cười, tiếng cười sang sảng vang ra đến tận cửa chính đi.
Đến buổi chiều, đám người Đới Nghĩa, Miêu Quỳ, Trương Vĩnh lại lần lượt tới. Mấy ngày nay bọn họ thực sự rất nghe lời Dương Lăng, ở trước mặt Lưu Cẩn giả câm điếc, nhẫn nhục chịu đựng, tích lũy đủ sức lực đợi thủ lĩnh của phe mình trở về mới cùng Lưu Cẩn quyết tranh sống mái. Tin Dương Lăng chết truyền ra, tuy họ không phải là người đau lòng nhất, nhưng lại khẩn trương nhất, thất vọng nhất.
Hiện giờ thấy Dương Lăng, ba người không ngừng kể cục tức chịu đựng Lưu Cẩn mấy ngày nay giống như cáo trạng. Nói đến chỗ phẫn nộ, họ không khỏi chửi ầm lên, làm hại những người tuần tra xung quanh Dương phủ đều cảm thấy kỳ quái. Tại sao hôm nay Dương phủ ba hồi khóc ba hồi cười, ba hồi lại chửi mắng người ta?
Nhưng kỳ quái là các quan trong triều cả ngày không có lấy một ai đến thăm, thế thì có chút không bình thường rồi. Người bên ngoài cho dù không tiện công khai tới cửa, trên người Tiêu Phương rõ ràng có dấu vết Dương phái, không có lý do gì để e dè. Dương Lăng lập tức phái người vào kinh tìm hiểu, tin đưa về chính là: Triều hội chưa giải tán!
Dương Lăng nghe xong liền chấn động, trong triều xảy ra đại sự gì rồi? Chính Đức Hoàng thượng chưa bao giờ mở thượng triều buổi trưa. Hiện giờ chớ nói là triều sáng, thời gian của triều trưa cũng trôi qua rồi, có chuyện gì lại khiến văn võ bá quan ở suốt một ngày trong cung?
Lúc này, triều hội vẫn đang dõng dạc tranh luận, văn võ bá quan giữa trưa chỉ uống một bát cháo loãng mà thôi, cơm trong cung cơm cũng không dễ ăn như vậy, đa phần những lúc Hoàng thượng ban thưởng chỉ là nể mặt. Ba mươi lượng bạc hai xấp tơ lụa, lễ khinh ý trọng chính là ý nghĩa như vậy. Ngự thiện phòng nghe nói Hoàng thượng muốn ban thiện đương nhiên cũng sẽ không thực sự dọn món thịnh soạn cho mọi người ăn.
Nhưng bá quan còn đang tranh cãi, sáng sớm Chính Đức vô cùng cao hứng thượng triều, còn có người của Hàn Lâm Viện, Đô Sát viện dâng sớ thỉnh chỉ, yêu cầu huỷ bỏ gia phong và ban thưởng với Dương Lăng. Rất nhiều quan viên lão thành đều cảm thấy Dương Lăng còn trẻ tuổi, ngay cả khi thực sự có công lớn, đường đường là thế tập Hầu gia bình thường ca ngợi đại công của hắn lúc này cũng lập tức đứng ra lên tiếng ủng hộ. Phe Lưu Cẩn đã được lão ra hiệu liền đứng ra phản đối. Chính Đức cũng hiểu lời mình đã nói ra chính là tát nước ra ngoài, lý nào thu hồi lại được. Hơn nữa trong lòng y công lao của Dương Lăng đủ để được xưng tụng danh hiệu Quốc công.
Lưu Cẩn Phái nhiệt tình với Dương Lăng như thế lập tức khiến ba Đại học sĩ cảnh giác, chỉ nghĩ một chút liền đoán ra đây là hư kế, ngoài thăng trong giáng, tước quyền của Dương Lăng. Hiện tại trong triều chỉ Dương Lăng mới có thể chống lại Lưu Cẩn mà thôi, cho dù xuất phát từ mục đích gì, bọn họ bây giờ cũng cần Dương Lăng tại vị, đề phòng Lưu Cẩn độc chiếm đại quyền. Vì thế ba người lập tức ra mặt, bảo mọi người đồng loạt tán thành hủy bỏ gia phong đối với Dương Lăng, tước bỏ danh hiệu Quốc công.
Nhưng lúc này Lưu Cẩn khống chế được Lại bộ, tay nắm đại quyền thăng giáng bá quan, quan viên thuận nước đẩy thuyền dính vào vũng nước đục có khối người, lực lượng chủ yếu của Đô Sát viện cũng do lão nắm giữ. Đây là cơ quan ngôn luận, bọn họ dẫn chứng phong phú, lại cho rằng những lời vàng ngọc, thánh chỉ của Hoàng đế không có lý do thu hồi để phản đối.
Lực lượng của họ trên thực tế đã chiếm tuyệt đối đa số trong triều, hơn nữa Chính Đức Hoàng Đế cũng hiểu được tước bỏ phong thưởng Quốc công của Dương Lăng về tình về lý đều không tiện nói. Mà ba Đại học sĩ và Thanh Lưu phái đã tỉnh ngộ lại không thể nói thẳng lợi hại trong đó với Hoàng thượng, rất khó chống đỡ tiến công của vị quan tổng tài này.
Bọn họ cũng không thể nói thẳng với Hoàng: phụ tá đắc lực Người tin cậy nhất đã sớm tranh đấu tối mặt rồi, Lưu Cẩn là tên đại bại hoại, lão muốn chiếm quyền Dương Lăng, độc bá triều cương. May mà ba Đại học sĩ đồng loạt phản đối, vì vậy mới miễn cưỡng ngăn đượcnhững lời nịnh họt a dua của Lưu Cẩn phái đối với Hoàng đế và Dương Lăng.
Tranh luận vẫn liên tục đến xế chiều cũng không có kết quả gì. Chút phấn khích khi mới thượng triều của Chính Đức đã sớm bị những đại thần này chọc tức mất dạng, vì thế bực bội tuyên bố tan triều, ngày mai tính sau.
Đợi cho triều hội tản ra, ba Đại học sĩ cùng thương lượng sơ lược vài câu, liền ủy thác Tiêu Phương thân cận với Dương Lăng nhất chạy đi tìm hắn phân tích lợi hại, bảo hắn sáng sớm mai lập tức vào triều chủ động khước từ tất cả chức vụ gia phong.