Ngược Dòng Vung Đao

Chương 10: Phản Kích Thích Đáng

Các ông lớn lắm tiền tổ chức bữa tiệc trà riêng tư, là để quyết định một người đang sống sờ sờ tiếp tục được sống hay là phải chết.

Lăng Hà rơi vào tình cảnh chỉ mành treo chuông, bọt nước tung bay đẩy mái tóc dài bồng bềnh trên mặt hồ, che khuất phần nào đôi mắt phượng hơi xếch.

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn nhỏ như vảy cá, ánh sáng long lanh nhảy nhót trên khuôn mặt nõn nà như tráng sứ, khiến cho nét tuấn tú tăng thêm vài phần bí hiểm và mạnh mẽ.

Lăng Hà chằm chằm nhìn Watanabe, môi mấp máy, còn mang theo ý cười giễu cợt, “Lão già cặn bã, có phải ông muốn giết tôi lắm không? Cực kỳ muốn lột da tôi, rút gân tôi hả?”

“Có phải ông rất muốn chặt tay tôi, chặt chân tôi, xé tôi thành tám mảnh ướp trong vò rượu, hoặc biến tôi thành lợn người để giải tỏa mối hận trong lòng?”

Đám người xung quanh im lặng nín thở, lắng nghe Lăng Hà nhẹ nhàng mà nói, nhưng lời nói ẩn chứa bao nhiêu ác nghiệt, chẳng biết ý của y là sao.

Lăng Hà ngạo nghễ tới giật mình, “Biến thành lợn người cũng chẳng được đâu, tôi vẫn còn cái miệng đây.”

“Lão già đê tiện, ông sợ cái gì? Sợ tôi nói ra chuyện gì?”

“Ông sợ tôi nói ra….

Vì sao mẹ nuôi đang thắm thiết thương yêu cho ông bú sữa đột ngột uất ức nhảy lầu, vì sao cha dượng cao thượng nhân từ cả đời cần cù chịu khó bỗng nhiên trúng gió liệt giường hả?”

Tiếng cười của Lăng Hà vang vọng dưới mái vòm pha lê, giống như thuật lại câu chuyện cười độc ác nhất thế gian, âm thanh uyển chuyển du dương, tuyệt đối không đáng sợ, nét mặt cũng rất hiền hòa, hoàn toàn không ảnh hưởng tới nhan sắc của y.

Chẳng rõ tại sao, Watanabe Yozan thình lình run bắn, cái bụng rung rung, “Rắn độc… Rắn độc…”

Rắn độc phun nọc độc, bỏng mặt tất cả những người xung quanh.

Hai tay Watanabe Yozan vội giơ lên, rất muốn tìm thứ gì đó bịt miệng Lăng công tử, nhưng chợt phát hiện lão đã treo Lăng Hà ngay giữa hồ, muốn bịt miệng y thì chỉ còn cách nhảy vào hồ lội tới, đứng ngoài không với được.

Hai người Du, Giản cùng chăm chú lắng nghe.

Watanabe Yozan vốn là người Trung Quốc, giữa chừng chạy sang Nhật Bản kiếm cơm, mặt trơ trán bóng xin được hầu hạ vợ chồng Watanabe Masaharu, chuyện này đã mới chỉ mười mấy năm về trước.

Thực ra tuổi tác không chênh lệch là bao, thế mà vất hết sĩ hiện gọi người ta là cha mẹ, mẹ nuôi cho lão ta bú sữa kiểu gì?

Nghiêm Tiểu Đao đã chuẩn bị xong, đứng dậy xắn tay áo, nghiêm trang lên tiếng, “Ngài Watanabe đừng lo, để tôi thay ngài bịt miệng cậu ta.”

Watanabe Yozan thật sự không ngờ, thì ra Lăng Hà không chỉ chiếm đoạt gia sản của lão, phá hủy cơ ngơi của lão, mà còn biết được những bí mật không thể tiết lộ với người ngoài.

Y biết quá nhiều, không thể để y sống sót.

Đã đến giờ dùng bữa ở Thủy Cung, nhân viên cấp dưỡng đang phân phát đồ ăn cho các sinh vật biển.

Watanabe Yozan đỏ ké mặt mày, thình lình nổi giận, ra lệnh cho nhân viên cấp dưỡng, “Thả con cá đuối gai độc vào cho tao! Cho nó chọc chết thằng kia!”

“Đợi đã!”

“Đừng!”

“Không được!”

Ba lời can ngăn phát ra từ ba hướng, Du Hạo Đông, Giản lão nhị và Nghiêm Tiểu Đao gần như chạy tới bên hồ để ngăn cản.

Ngay cả siêu sao đẹp trai từ nãy đến giờ vẫn đóng vai người ngoài cuộc dửng dưng cũng phải căng thẳng, giữ chặt tay áo Watanabe Yozan, ý đồ khuyên giải, đừng giết người mà.

“Không, không cần cá đuối, thả con cá mập vào! Cắn chết nó đi!!”

Bể cá lớn tại Thủy Cung có nuôi một con cá mập vây ngắn* nhỏ, dài chừng một mét, thoạt nhìn chỉ là chú cá mập be bé xinh xinh, vẫn chưa trưởng thành, khi trưởng thành sẽ hệt như loài cá mập trắng khát máu ăn thịt người trên phim ảnh.

Thứ này chính là vật nuôi của những kẻ có tiền ưa dùng hàng hiếm.

Nhân viên cấp dưỡng cũng không tuân lệnh ngay lập tức, đây đâu phải trò đùa, vì vậy cũng ngơ ngác.

Nếu thả con cá mập non vào hồ thật, ngửi thấy mùi thịt người, hàm răng chỉ cần dính lên, Lăng công tử sẽ bị xé xác chỉ còn lại xương.

Watanabe Yozan xông lên phía trước, chộp lấy tấm lưới sắt, gồng hết sức nhấc con cá mập lên.

Giơ súng bắn dù sao cũng là án mạng, nhưng “sơ ý” rơi vào miệng cá mập trên hòn đảo nào đó, nghe cũng không vô lý lắm.

Con cá mập non thoát khỏi bể nước nhỏ tù túng, làn da bóng loáng rung rung trong không khí, cực kỳ sung sướng lắc lắc cái đuôi, lưới sắt không kìm hãm nổi.

Nó quẫy đuôi bằng động tác phóng khoáng như rồng thần, bật lên rồi lao xuống hồ nước lớn!

Giản Minh Tước “Ối trời” một tiếng, thật lòng không nỡ nhìn mỹ nhân bị cá mập ăn thịt mà.

Người bên cạnh Giản Minh Tước tiện tay vớ một chén trà trên khay, hành động nhanh như chớp giật.

Chén trà nhỏ bay thẳng tới phần trán rộng của con cá mập non hệt như có mắt, sức công phá chẳng khác gì viên đạn, “Ầm” một tiếng, đập trúng ngay khoảnh khắc con cá mập nhảy lên…

Lăng Hà trong hồ mặt không biến sắc, chăm chú nhìn một loạt động tác mạnh mẽ của Nghiêm Tiểu Đao.

Con cá mập cùng chén trà nhỏ song song rơi xuống nước.

Bé cá mập đã bất tỉnh nhân sự, vết thương trên trán cũng không chảy máu, chỉ ngất luôn trong hồ.

Du Hạo Đông thở phào một hơi, châm chọc nói, “Mũi tên nào cũng bắn lệch bia, khó cho Nghiêm tổng quá rồi, bắn không trúng còn khó hơn bắn trúng nhỉ?”

Nghiêm Tiểu Đao nhún vai, vô tội đáp, “Vậy mới nói khác nghề như cách núi mà.”

Watanabe Yozan vẫn còn đỏ mặt tía tai.

Du Hạo Đông nuốt không trôi tình cảnh này, vỗ vai Watanabe, “Ngài Watanabe ạ, tốt nhất ngài nên cầu nguyện cho thú cưng của ngài đừng tỉnh lại trong hồ, kẻo lần tiếp theo thứ cắm vào đầu nó lại là một mũi phi đao đấy.”

Nghiêm Tiểu Đao lững thững quay về chỗ ngồi, lên tiếng đưa câu chuyện về chủ đề chính, “Ngài Lăng vừa nói đến đâu nhỉ, tôi cảm thấy rất hứng thú, ngài nói tiếp đi.”

Lăng Hà vừa thoát khỏi miệng cá mập, thế nhưng mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười rất bất hảo, “Anh hứng thú cái gì? Watanabe Masaharu trúng gió như thế nào, hay tại sao vợ ông ta nhảy lầu hả? Ha ha ha ha, cả nhà họ gặp họa nhân luân thì liên quan gì đến tôi? Trên đời thiếu gì lũ ngu dốt không có đầu óc chỉ nghe một tai như các anh, quen thói vu oan giá họa đổ vấy tội lên đầu người khác, phí hoài cái bộ mặt thuần khiết thanh liêm cao quý, dưới quần dưới áo cũng đầy chấy rận cả thôi.”

Du Hạo Đông cũng hiếu kì, “Cậu giỏi thì kể nghe xem?”

Lăng Hà ngửa mặt hất tóc, vài sợi tóc ướt sũng dán lên mặt y, làm khuôn mặt y càng thêm ướt át, tối tăm và xinh đẹp, “Vậy anh thử hỏi ngài Watanabe Yozan Trung chẳng ra Trung, Tây chẳng ra Tây, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ đứng bên cạnh anh xem có đúng không.

Hỏi xem lão khoác áo da người, xun xoe nịnh hót dập đầu ôm chân Watanabe Masaharu như thế nào, tranh thủ tín nhiệm của người ta hòng chiếm đoạt gia sản như thế nào, quyến rũ mẹ nuôi là phu nhân Watanabe như thế nào?”

Watanabe Yozan đỏ ngầu hai mắt, “Mày ngậm máu phun người!”

“Nhạc Ngưỡng Sơn!!” Lăng Hà thình lình bùng nổ, mặt hồ êm ả cũng như cuộn xoáy vì câu nói này, thổi bay ý đồ ngụy biện ngoan cố của Watanabe Yozan, “Lão già gian xảo dối trá, lòng dạ khó lường, từ nhỏ đã biến thái, giả vờ chính nhân quân tử oai phong lẫm liệt không xấu hổ sao? Không phải ông yêu thương bà vợ ngoài bốn mươi của mình nhất sao? Ông thông dâm với mẹ nuôi của ông là phu nhân Watanabe, bà ta tuổi cao sức yếu, chẳng ngờ lại vẫn mang thai, không lẽ cái thai là con của Watanabe Masaharu già yếu từ lâu đã hết cứng nổi hay sao? Đứa bé kia sinh ra đã không khỏe mạnh, lớn lên lại không biết nói và thiểu năng, bên ngoài gọi là em trai ông, thực ra nó là gì của ông, ông dám nói không? Ông dám thừa nhận đó là quả báo cho những việc ông làm hay không?”

Vì cảm xúc mãnh liệt, nhịp thở của Lăng Hà càng thêm dồn dập, khuôn mặt phản chiếu ánh hào quang.

Pha lê ngũ sắc trên trần được thiết kế thật sự tài tình, toàn bộ ánh sáng đèn màu lung linh ngoài trời, lúc này cùng hội tụ nơi khuôn mặt người nọ, rực rỡ, chói chang.

“Nhạc Ngưỡng Sơn, loại người như ông mà dám múa mép cái gì trung tín nhân nghĩa? Khi xưa ông thay tên đổi họ, cam tâm tình nguyện làm lão quỷ già cầu cạnh nịnh hót lão quỷ nhỏ chẳng khác nào phản quốc theo địch, đó là bất trung với dân tộc ta, ông xa xứ trục lợi mất gốc đến nỗi cha mẹ ruột còn từ mặt ông, đó là bất hiếu, ông vì lợi ích bám víu leo trèo vào một gia đình quyền quý, đồng thời lăm le thôn tính cả gia tài nhà họ là bất nhân, ông thông dâm với mẹ nuôi, ép cha nuôi trúng gió liệt giường để tranh thủ tu hú chiếm tổ chim khách là bất nghĩa, ông phá hoại luân thường khiến người đời ghê sợ, đó là vô sỉ hạ lưu.

Loại người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa vô sỉ hạ lưu đồi bại thối nát như ông, mặt dày cỡ nào mới dám bịa chuyện tôi xuống tay ám hại ông? Tiền tài bất chính không lấy không phải quân tử, hôm qua tôi lấy tiền tài bất chính của ông, hôm nay tôi lột luôn lớp vỏ ngụy quân tử của ông, ông sống trên đời như con rùa rụt cổ, còn dám ưỡn mặt ở đây khoe mẽ trước bao người, sao chưa cút ra ngoài tự khoét hai mắt, tự đập gãy chân, tự nhảy vào hồ cá mập tự sát luôn đi? Bẩn miệng bẩn mắt người ta, nếu còn chút xấu hổ thì ông đổi tên đổi họ nhanh lên, loại như ông mà cũng dám bò ra từ bụng mẹ, ông sao xứng mang họ Nhạc?”

Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, có thể nghe được tiếng người nín thở.

Thực ra Lương Hữu Huy nhắn rất nhiều tin, nhưng Nghiêm Tiểu Đao đã quên béng mất cậu chàng ở bầu trời nào rồi, giờ phút này chỉ biết trố mắt kinh hoàng nhìn Lăng công tử trong hồ.

Đặc biệt là câu cuối, cực kỳ êm tai lướt qua màng nhĩ hắn, đâm thẳng vào tim hắn, suýt nữa khiến hắn bật dậy vỗ tay khen ngợi người này.

Chửi hay lắm.

“A.

.

.

Ha ha ha.

.

.” Ước chừng sau một phút đồng hồ, gà mẹ lắm mồm Giản Minh Tước là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, rỉ tai nói nhỏ với Nghiêm Tiểu Đao bên cạnh, “Hay quá… Đúng là tuyệt vời, vừa độc vừa thơm… Chặt tay chặt chân thì đáng tiếc quá…”

Du Hạo Đông cỏ vẻ cũng nghe được mùi ngon, scandal cẩu huyết thế này không xem thì quá phí, khuôn mặt luôn kín kẽ lạnh lùng cũng thấp thoáng nụ cười khinh miệt, liếc liếc Watanabe Yozan.

Mà anh chàng ngôi sao được Watanabe mời đến tiếp khách, giờ phút này đành phải giả vờ không hiểu tiếng phổ thông, rũ mắt nhìn xuống, bộ dạng rất xấu hổ.

Lăng Hà nói một hơi quá dài, giữa đường uống phải mấy ngụm nước cũng không ngừng nói, lúc này nước xì ra từ miệng và mũi, ho sặc sụa không ngừng được, thân thể đang bị tra tấn, nhưng đáy mắt rực rỡ sáng rọi hiện rõ nụ cười vô cùng mãn nguyện.

Tựa như đã dự đoán trước, nói hết câu này, chắc chắn đêm nay không phải chết.

Nụ cười kia thật sự có độc, cháy bỏng rạng rỡ ùa vào mắt người nhìn, chỉ nhìn một lần sẽ mãi không quên.

Mí mắt đọng nước, khuôn mặt ma mị, ánh mắt đuôi mày tựa mưa bụi trên núi xanh.

Hơn nữa, giọng nói của người này trầm ấm du dương, không sắc nhọn ầm ĩ, mắng chửi cũng ung dung tới xuất khẩu thành thơ, kéo người ta chìm sâu trong đó…

Trước kia Nghiêm Tiểu Đao chưa từng nghĩ tới, hai chữ “Mỹ lệ” có thể miêu tả dung mạo của một chàng trai chính xác tới vậy.

Hắn không nghiên cứu sâu về đàn ông, cùng lắm chỉ phân biệt được vài người cao lớn cường tráng, vài người thấp bé nhẹ cân, vài người tao nhã hiền hòa rất được lòng người khác, vài người tính cách đáng khinh khiến người ta phát ghét.

Đàn ông được hắn khen ngợi không nhiều, ví dụ anh chàng ngôi sao lúc này đang ngồi một bên, rời khỏi ống kính cũng chỉ có như vậy, chỉ là một anh chàng cơm áo không lo, vô duyên vô cớ hèn mọn rao bán bản thân mưu cầu trèo cao, sống cuộc đời chẳng ra dáng đàn ông, loại người này sẽ không bao giờ khiến hắn mảy may xúc động.

Nhưng hôm nay, tại sòng bạc trong khách sạn trên đảo Iru, lần đầu tiên trong đời, Nghiêm Tiểu Đao cảm giác chỉ bốn chữ này mới đủ để hình dung Lăng công tử trước mắt hắn.

Khuynh thành tuyệt sắc.

Có khuynh thành thật hay không chưa biết, nhưng mỹ nhân rắn rết này hiển nhiên đã khiến lão già Nhật Bản giả dối kia giận tới mửa phổi.

Watanabe Yozan mất trắng cơ hội làm giàu, cả người đổ xuống sô pha, đầu ngả ra sau, mặt mũi trắng bệch, bộ vest ướt sũng mồ hôi.

Bồi bàn cùng vệ sĩ bên cạnh hốt hoảng, vội vàng nhét thuốc trợ tim tác dụng tức thời vào miệng lão.

Những người còn lại chẳng quan tâm bê bối cẩu huyết của gia tộc Watanabe, nhưng tình cờ được chứng kiến scandal động trời của người khác, tất nhiên không ai từ chối cơ hội lấy kẻ khác làm chuyện cười cợt mua vui.

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ha ha ha…” Giản Minh Tước gảy gảy chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón cái, cằm rung rung.

“Tôi thấy sức khỏe của ngài Watanabe không ổn định, đêm nay về nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì đợi mai hẵng bàn.” Du Hạo Đông cũng muốn kéo dài thời gian.

“Đừng để cậu ta chết chìm trong hồ, chết thì hôm nay vô ích, đưa cậu ta ra.” Nghiêm Tiểu Đao chợt đảo khách thành chủ, chỉ huy nhân viên của Watanabe vớt Lăng công tử ra khỏi hồ.

Hai sợi xích sắt được gỡ xuống khỏi đinh ba của Hải Thần.

Cổ tay Lăng Hà còn đeo dây xích, hai tay hai chân mở rộng, chật vật bị kéo lên bờ, rồi bị ném xuống đất như miếng vải rách.

Thân thể mảnh mai dong dỏng cao nằm bên thành hồ thật sự rất gây chú ý.

Lăng Hà giương mắt, đôi môi thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt, đầu lưỡi vươn ra, gảy gảy sợi tóc dính trên khóe miệng.

Những giọt nước không ngừng chảy từ chân y xuống hồ.

Con cá mập nọ cũng đã tỉnh lại, ngơ ngác tuần tra tới lui trong hồ.

Không đợi người ngoài phản ứng, Nghiêm Tiểu Đao lại nói, “Các anh đưa ngài Watanabe đến bệnh viện, trên đảo không có bệnh viện thì lấy trực thăng đưa đến hòn đảo nào gần.

Tôi thấy hiện tại ngài Watanabe không săn sóc được nơi này nữa, ngài Lăng đây cứ để tôi đưa về theo dõi, cam đoan không cho cậu ta trốn thoát.”

Nghiêm Tiểu Đao vừa nói, vừa không chút do dự sải bước lại gần, bắt lấy một bên vai Lăng Hà.

Vào lúc đó, hắn chỉ mải nghĩ cách nhanh chóng đưa người này rời khỏi chốn thị phi.

Bất kể là vật hay là người, chỉ cần nằm gọn trong tay hắn, kẻ khác sẽ không thể tách mở năm ngón tay hắn để cướp đi.

Bả vai Lăng Hà bị nhấc lên, y nhíu mày, bất ngờ bị đau, rất rất đau, giống như móng vuốt bằng thép kẹp chặt vai y, từ eo trở xuống vẫn mềm nhũn trên nền đất, suýt thì y toác làm đôi.

Bàn tay ngài Nghiêm đây làm bằng chất liệu gì thế?

“Đợi đã… Gì thế này?” Người lên tiếng là Du Hạo Đông, dùng ánh mắt khó tin nhìn thẳng vào Nghiêm Tiểu Đao, “Nghiêm tổng sốt sắng muốn đưa người đi tới mức đó sao? Không thương lượng với chúng tôi trước à?”

Nghiêm Tiêu, mày định đục nước béo cò cướp người hay sao? Tưởng Du Hạo Đông tao là không khí chắc?