Ngự Linh Thế Giới

Quyển 2 - Chương 36: Hoang Tuyệt Lâm

Phía tây bão cát cuộn trào

Đằng đông trắng phủ một màu tuyết bay

Mặt trời lên, cảnh núi mây

Hoang vu, nắng vẽ tháng ngày cô liêu

[ntav93]

Thiên Địa chi tinh, nhật nguyệt chi hoa.

Thế gian Vạn Vật, giai thị tạo hóa.

(Tinh hoa của trời đất, của nhật nguyệt, bao gồm cả vạn vật trên thế gian, tất cả đều là tạo hóa)

Tạo Hóa Diệu Huyền Đan là một loại đan dược tập hợp tinh hoa của đất trời, đoạt vạn linh tạo hóa, dùng thủ pháp cao siêu mà luyện chế thành một viên cửu chuyển huyền đan. Có tác dụng nghịch chuyển sinh tử, tái tạo huyết nhục, gia tăng tuổi thọ, hóa giải vạn độc …

Tóm lại, chỉ cần còn giữ được một hơi thở, mọi chuyện đều có thể làm được!

Vân Thường được sinh ra tại Vân gia, cũng đã từng làm dâu ở Mai gia suốt ba năm, đương nhiên cũng nghe nói đến tác dụng của Tạo Hóa Diệu Huyền Đan. Cũng chính vì nàng hiểu được những chuyện này, nên mới biết loại huyền đan này cực kì có giá trị.

Đừng nói là Vân gia, cho dù là Mai gia, một trong tứ đại thế gia của Đại Minh phủ, dốc hết tài lực cũng khó mà đổi được một viên Tạo Hóa Diệu Huyền Đan. Loại đan dược này đã không còn là vật có thể dùng tiền bạc đổi lấy được nữa, mà là một loại kỳ trân thần phẩm, chỉ có thể ngộ, không thể cầu.

"Mẫu thân hãy yên tâm, con nhất định sẽ tìm được Tạo Hóa Diệu Huyền Đan, giúp người phục hồi linh khiếu đã bị tổn hại."

Nghe được lời hứa của Vân Mộ, Vân Thường bỗng thấy cay cay nơi khóe mắt, hai giọt nước trong suốt khẽ lăn dài trên khuôn mặt nàng. Trong lòng nàng hiểu rõ, muốn đạt được một viên Tạo Hóa Diệu Huyền Đan khó khăn đến mức nào, thậm chí đối với những người bình thường như bọn họ, có thể nói đó chỉ là một giấc mơ.

Thế nhưng, vậy thì có làm sao!

Chỉ cần còn một tia hi vọng, chỉ cần con trai của mình quan tâm lo lắng cho mình như vậy, Vân Thường cảm thấy dù cho lúc này phải chết đi cũng không còn gì nuối tiếc nữa.

Khẽ vuốt ve mái tóc của con trai, Vân Thường kiềm lấy nước mắt nói: "Tiểu Mộ, hứa với mẫu thân, con không được làm chuyện điên rồ, dù cho trong hoàn cảnh nào cũng phải lo nghĩ cho mình trước tiên, dù cho vĩnh viễn mẹ không thể nào khôi phục lại linh khiếu được, chỉ cần con có thể vui vẻ, mẹ cũng sẽ vui vẻ!”

"Vâng!"

Vân Mộ liên tục gật nhẹ đầu, hắn hiểu, dù cho có hứa hẹn nhiều hơn nữa cũng không thể nào làm cho mẫu thân yên tâm được.

Về phần tung tích của Tạo Hóa Diệu Huyền Đan, vừa hay Vân Mộ biết được một nơi có khả năng sẽ tìm được vật ấy, chỉ là với thực lực hiện tại của hắn, vẫn chưa đủ tư cách để tiến vào mà thôi.

Tìm kiếm huyền đan, hoang thú loạn triều, hiểm họa yêu ma, nỗi nhục ở Vân gia, khoản nợ của Mai gia . . .

Nghĩ tới những chuyện phải hoàn thành sau này, trong lòng Vân Mộ khó tránh khỏi áp lực. Còn có những di tích, bí cảnh chưa bị người khám phá, đâu đâu cũng có cơ duyên nhưng lại vô cùng hung hiểm, tất cả đều cần phải có tu vi cường đại mới có thể đặt chân đến.

Do vậy, Vân Mộ cho rằng việc đầu tiên hắn cần phải làm chính là tìm một huyền linh phù hợp cho Thiên Linh Cực Khiếu, sau đó cố gắng gia tăng thực lực của bản thân, tu sửa lại thần miếu đã hoang phế, giúp cho bản thân có một nơi an cư lạc nghiệp … còn những chuyện khác từ từ tính sau.

"Tiểu Mộ, con phải nhớ kỹ, dù cho sau này có chuyện gì xảy ra, con mãi mãi là con của mẹ, mãi mãi như vậy!”

Vân Thường nhẹ nhàng ôm lấy đỉnh đầu của Vân Mộ, tựa như đang cầu nguyện một cách thành kính.

Là một người mẹ, làm sao Vân Thường lại không nhận ra những thay đổi trên người Vân Mộ, dù vậy nàng chưa từng hỏi thăm con trai của mình một câu, cũng không một chút nghi ngờ hắn. . . Rõ ràng hắn chỉ là một đứa trẻ, thế nhưng lại toàn làm những chuyện vượt quá tuổi tác của mình, chưa bao giờ tỏ vẻ kệch cỡm hay dối trá, ngược lại luôn rất chân thành, thẳng thắn, rất quang minh lỗi lạc.

Thật ra, trong mắt Vân Thường, hết thảy đều không quan trọng, chỉ cần Vân Mộ vẫn là Vân Mộ, con trai của nàng là được.

". . ."

Thân thể Vân Mộ run lên nhè nhẹ, hắn rơi vào trầm mặc, bản thân ra sức kiềm nén xúc động trong lòng, cuối cùng lý trí của hắn vẫn giành phần thắng.

Nhìn thấy cảnh này, Vân Thường cũng không muốn Vân Mộ khó xử, vì vậy liền nói sang chuyện khác: "Tiểu Mộ, sau này con dự định sẽ làm gì?"

Hơi chút chần chờ, Vân Mộ cúi đầu nói: "Con … con chuẩn bị đi xa một chuyến, tìm kiếm một huyền linh phù hợp cho tinh thần thiên phú linh khiếu."

Vân Mộ cứ tưởng rằng Vân Thường sẽ phản đối, không ngờ mẫu thân chỉ khẽ gật đầu nói: "Vậy con định lúc nào xuất phát?"

"Ách. . ."

Sau giây lát sững sờ, Vân Mộ nói ngay: "Còn vài ngày nữa là cuối năm rồi, con dự định cùng mẫu thân đón năm mới rồi mới đi. Thêm nữa, để mẫu thân ở đây một mình con cũng không yên tâm lắm nên cần sắp xếp một vài thứ, đến lúc đó hy vọng mẫu thân sẽ giúp con."

"Được, mẹ sẽ nghe theo sắp xếp của con."

Vân Thường nhanh chóng đáp ứng, sau đó cất“Vân Thể Thiên Phong Thuật” vào trong ngực áo, rồi tiếp tục công việc của mình.

Hai mẹ con trò chuyện với nhau, luôn đơn giản và thẳng thắn như vậy, không có chuyện vòng vo tam quốc.

-------------------------

“Tây biên phong sa cuồng,

Đông biên tuyết mang mang.

Nhật xuất thiên sơn cảnh,

Cô ảnh chiếu hoang lương.”

Dịch thơ:

"Phía tây bão cát cuộn trào

Đằng đông trắng phủ một màu tuyết bay

Mặt trời lên, cảnh núi mây

Hoang vu, nắng vẽ tháng ngày cô liêu"

-- ntav93 --

Một tháng sau, Vân Mộ đứng ở một đỉnh núi, trầm mặc nhìn về phía xa xa, đó là nơi hắn đã xuất phát, ở đó còn có người đang đợi hắn trở về, hắn không muốn ra đi, nhưng hắn buộc phải rời khỏi đó.

Một lát sau, tâm trạng Vân Mộ đã khá hơn, hắn tung người nhảy xuống sườn núi, một đôi Phong Dực đơn giản xuất hiện sau lưng hắn.

Tuyết bay đầy trời, gió núi rít từng cơn.

Vân Mộ đạp trên mặt tuyết hướng về phía tây trượt đi, hai bên đường là những đầm lầy hoang vu, chốc lát đã xuyên qua dãy núi, cuối cùng hắn dừng lại ở ngoài rìa của một khu rừng thoạt trông khá tĩnh lặng.

Nơi này không có người ở, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, khắp nơi mọc đầy kì hoa dị thảo, những tán cây cổ thụ xanh um che khuất cả bầu trời, trong mỗi thân cây vững chảy dường như ẩn chứa sức sống vô tận.

Vân Mộ nhanh chóng thu hồi Phong Dực, sau đó leo lên một gốc đại thụ tìm chỗ ẩn nấp.

. . .

Nơi này tên là Hoang Tuyệt Lâm, "Hoang" chính là Hoang trong Hoang Thú, "Tuyệt" là tuyệt trong hung hiểm.

Quả thật, đây là một khu rừng rậm cổ xưa và cực kì nguy hiểm, nằm ở biên giới phía Tây Nam, khắp nơi đều là hoang thú, nguy cơ luôn luôn chực chờ.

Không ai biết khu rừng này rộng lớn nhường nào, chỉ biết rất ít người có thể sống xót xuyên qua nơi này, nghe nói phía bên kia của khu rừng tiếp giáp với một quốc gia khác, nhưng bởi vì có quá nhiều Hoang Thú trong khu rừng nên đã biến nó thành một biên giới tự nhiên giữa hai quốc gia.

Kiếp trước, vì đề cao năng lực thực chiến của bản thân, Vân Mộ đã từng qua lại bên ngoài Hoang Tuyệt lâm một thời gian rất dài, không ít lần rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, thế nên hắn rất quen thuộc với khu rừng này.

Hôm nay, lần nữa trở lại chốn xưa, trong lòng Vân Mộ không khỏi nhiều thêm chút ít nặng nề và vài phần bồi hồi, xúc động.

. . .

Sau một lát quan sát, xác nhận khu vực xung quanh không tồn tại nguy hiểm, Vân Mộ mới từ từ trèo xuống đại thụ.

Vân Mộ cẩn thận như thế cũng không khó hiểu, bởi vì Hoang Tuyệt Lâm thực sự quá nguy hiểm, chỉ cần có một chút chủ quan cũng có thể dẫn đến hậu quả thịt nát xương tan. Dù sao hiện tại Vân Mộ cũng chỉ là một thiếu niên, cơ thể vẫn còn khá yếu ớt, nên phải hành động thật cẩn thận.

Một đường đi về phía trước, Vân Mộ luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Điểm đáng sợ nhất của Hoang Tuyệt Lâm không phải là Hoang Thú mà chính là hệ sinh thái của nó.

Hoa ăn thịt, độc trùng, độc thảo, hóa cốt đằng, hấp huyết mộc . . .

Những loài thực vật, côn trùng này thoạt trông có vẻ vô hại, nhưng thực tế còn nguy hiểm hơn nhiều so với Hoang Thú.

Cứ sau khi đi được một đoạn đường, Vân Mộ lại dừng chân quan sát tình huống xung quanh, cố gắng hết sức để tránh né các mối nguy hiểm. Nhưng thực sự trong rừng có quá nhiều Hoang Thú, dù hắn cố gắng thế nào vẫn không tránh né hết được.

Không lâu sau, Vân Mộ liền gặp đầu Hoang Thú đầu tiên kể từ lúc tiến vào Hoang Tuyệt Lâm, lập tức trên bề mặt Tàng Giới Luân liền hiện ra tin tức liên quan.

**********

Xích Mục Thố (Thỏ Mắt Đỏ) (nhất giai)

Huyết mạch: Nguyệt Quang Thố (Thỏ Ánh Trăng) (chưa thức tỉnh)

Linh tính: Không biết

Thuộc tính: Mộc

Mệnh phách tư chất: ★

Lực phách tư chất: ★

Thần Phách tư chất: ★

Cực phách tư chất: ★★

Thiên phú năng lực: Bính Đạn

Đa Bảo Các còn nói thêm: Tính cách của Xích Mục Thố rất táo bạo, dễ dàng tức giận, dùng tinh hoa của cỏ cây làm thức ăn, cực phách tư chất tương đối cao, phù hợp với Huyền Giả có thiên phú thuộc hệ tốc độ.