Ngự Linh Thế Giới

Quyển 1 - Chương 9: Huyền Linh Các

Vân phủ được chia làm hai viện là nội viện và ngoại viện, gồm ba Chi bốn Các.

Huyền Linh Các là một trong bốn các, cũng là nơi đệ tử Vân gia tu hành và rèn luyện hàng ngày, có Huyền Sĩ chuyên môn tiến hành dạy bảo.

Mà những thiếu niên muốn bước lên Khải Linh Thai thì trước tiên phải thông qua kiểm tra của Huyền Linh Các, chỉ người nào có tinh thần hồn lực đạt tiêu chuẩn mới có tư cách bước lên Khải Linh Thai.

Một đám thiếu niên gồm khoảng một trăm người sau khi tiến vào biệt viện thì được tập hợp, sắp xếp đứng chỉnh tề phía bên phải lầu các.

Sau một lúc lâu, một nhóm thiếu niên nam nữ mặc trang phục hoa lệ xuất hiện đứng tập trung bên trái lầu các.

Trên gương mặt mỗi người mới đến đều lộ vẻ khẩn trương và hưng phấn, cả đám trò chuyện không ngừng, thỉnh thoảng còn có người thủ thế khiêu khích nhóm thiếu niên đứng đối diện.

Nhóm thiếu niên phía bên trái gây hấn khiến các thiếu niên khác cực kì bực tức, Cổ quản gia đứng ở một bên nhìn thấy tất cả thế nhưng vẫn làm như không thấy.

Nhóm thiếu niên nam nữ bên trái chỉ có mười người, tất cả đều là đệ tử nội viện Vân gia, nhỏ nhất khoảng sáu bảy tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười một, mười hai tuổi, không những nhân số ít mà độ tuổi trung bình cũng nhỏ.

Bọn họ được gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ nên tinh thần hồn lực đều không yếu, những người đến mười một mười hai tuổi mà chưa thông qua kiểm tra Huyền Linh các rất ít, đa số thiếu niên đến mười tuổi là đã đạt được tiêu chuẩn tinh thần hồn lực nhất trọng thiên, có một số thiên tài Vân gia đến bảy tám tuổi đã thức tỉnh được linh khiếu.

Cho nên khi đối diện với những thiếu niên không mang họ Vân, đệ tử Vân gia tự cảm thấy mình ưu việt hơn.

. . . 

Vân Mộ đứng trong đám người, tướng mạo bình thường không nổi bật, thế nhưng vẫn có người quen nhận ra hắn.

"Hắc hắc, đây không phải là Vân đại thiếu gia sao?"

"Ha ha ha, ta nói Vân đại thiếu gia, có phải ngươi đứng nhầm vị trí hay không, có lẽ ngươi nên đến đứng chung chỗ với chung ta!"

"Đường huynh Minh Hiên không phải đã nói rồi sao, lớn lên cao to không nhất định trở thành cao thủ, có khả năng là đồ vô tích sự, mang họ Vân không hẳn sẽ là người Vân gia, có khả năng là con hoang!"

"Nghe nói Vân đại thiếu gia bị trọng thương! Vì sao không ở trong nhà tĩnh dưỡng mà còn đến tham gia nghi thức Khai Linh? Cần gì phải nghiêm túc như thế, dù sao thì mấy lần trước cũng không qua được kiểm tra, làm mất nhiều thời gian của mọi người là không tốt!"

Trong lúc nói chuyện, hai gã thiếu niên một cao một thấp người Vân gia có bộ dáng diễu võ dương oai đi đến trước mặt Vân Mộ.

"..."

Vân Mộ chỉ lẳng lặng nhìn hai người, ánh mắt không chút biến hóa.

Hiển nhiên là hắn biết hai người này, thiếu nhiên cao tên là Vân Thiếu Hoa, thiếu niên thấp tên Vân Thiếu Kiệt, hai người là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, là đệ tử chi thứ bên ngoài của Tam phòng, cũng là học sinh trong học đường Vân gia.

Thành thật mà nói, hai người này học chung trường với Vân Mộ, thế nhưng khác hẳn với Chu Nhạc, bởi vì bọn họ mang họ Vân nên dù chỉ là chi thứ cũng tự cho là mình tài trí hơn người.

Vân Mộ không để ý đến sự khiêu khích và lời nói sỉ nhục của hai người, hắn chỉ cảm thấy phiền chán khi đối phương cứ lải nhải trước mặt mình.

"Thằng nhóc con hoang, chúng ta đang nói chuyện với ngươi, thái độ của ngươi như vậy là sao! Có phải muốn ăn đòn hay không?"

"Thiếu gia chó má gì, thật nghĩ rằng mình họ Vân thì sẽ là thiếu gia? Chẳng qua chỉ là thằng nhóc con hoang mà thôi!"

Thấy Vân Mộ không thèm để ý đến mình, hai huynh đệ bọn chúng đã cảm thấy không vui rồi, đầu tiên là châm chọc khiêu khích, về sau càng nói càng căm tức, hiển nhiên là có ý định động thủ.

Nhìn thấy tình hình này, những thiếu niên Vân gia khác bắt đầu nhao nhao ồn ào, hận không thể giẫm đạp Vân Mộ dưới chân làm nhục một phen.

"Chu Nhạc, ngươi muốn làm gì, đừng qua đó! Nếu không... nếu không ta không bao giờ... để ý đến ngươi nữa!"

Điền Uyển Nhi thấy Chu Nhạc đang muốn đi đến chỗ Vân Mộ thì mạnh mẽ níu giữ hắn lại, thậm chí còn nói ra lời uy hiếp.

"Uyển Nhi tỷ, bọn họ khinh người quá đáng!"

Chu Nhạc nhịn không được mà oán trách hai câu, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng sắp rơi lệ của Điền Uyển Nhi, hắn liền cảm thấy do dự mà đứng yên tại chỗ, vẻ mặt có phần buồn rầu. Hắn vốn là người thẳng tính, nhìn thấy bạn học chung bị làm nhục mà không giúp đỡ khiến hắn cảm thấy mình rất không nghĩa khí.

Mà những thiếu niên không mang họ Vân đứng bên cạnh thì biết rõ sự bá đạo của Vân gia cho nên căn bản không dám tùy tiện ra mặt.

. . . 

Vân Mộ thầm thở dài, hắn đi về phía Cổ quản gia trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

"Hả! Ngươi qua đây làm gì?"

Cổ quản gia cảm thấy mơ hồ bởi hành động của Vân Mộ, không biết đối phương qua đây làm gì, chẳng lẽ là muốn mình vì hắn mà ra mặt hay sao? Quả nhiên là khờ khạo vô tri!

Ngay lập tức, vẻ mặt Vân Mộ không chút thay đổi nói:" Cổ quản gia, ngươi vừa mới nói qua hôm nay là ngày tốt, cho nên gia chủ không muốn xuất hiện bất kì chuyện không vui nào trong Vân phủ, bất kể kẻ nào nếu như dám làm loạn trong Vân phủ sẽ bị trừng phạt nặng, có phải hay không?"

"Đúng vậy, thì sao?"

Vẻ mặt Cổ quản gia hiện lên nét cổ quái, khó hiểu nhìn Vân mộ, ánh mắt liếc qua nhóm thiếu niên Vân gia bên cạnh.

Vân Mộ ngoảnh lại, hiển nhiên nói:" Nếu đã như vậy, vì cái gì khi Cổ quản gia nhìn thấy những người kia tìm ta gây phiền phức mà không ngăn cấm."

"Ngăn cấm? Ha ha ha..."

Cổ quản gia bật cười, dường như cảm thấy đối phương rất buồn cười:" Vân Mộ thiếu gia, ngươi ngốc thật hay là giả ngốc? Quy định của gia chủ rõ ràng là dành cho những người ngoài như các ngươi chứ không phải là với đệ tử Vân gia."

Lời vừa nói ra khiến nhóm thiếu niên bên phải lộ ra vẻ oán giận, ngặt nỗi vì ngại thân phận của Cổ quản gia nên mọi người tuy giận nhưng không ai dám nói gì.

"Ha ha ha, chuyện gì vậy, còn muốn tố cáo!"

"Đúng vậy, có tin hay không chúng ta đánh chết thằng nhóc con hoang như ngươi ngay tại đây!"

"Đúng! Đánh chết thằng con hoang này!"

Đám thiếu niên Vân gia tùy ý cười to, thậm chí còn bao vây xung quanh Vân Mộ.

"Cút ngay!"

Vân Mộ lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh, nét mặt cực kì lạnh lùng. Hắn không muốn sinh sự không có nghĩa là hắn sợ phiền phức, hắn không muốn tính toán với đám nhóc con này không có nghĩa là hắn sẽ không tính toán... Cùng lắm thì rời khỏi Vân gia, với kinh nghiệm và năng lực của hắn thì tuyệt đối sẽ không để cho mẫu thân dẫm lên vết xe đổ.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Vân Mộ, trong lòng đám thiếu niên Vân gia xuất hiện một trận rét lạnh.

So với ý chí giết chóc ngưng tụ trăm năm và khí độ của một Đại Huyền Tông thì những thiếu niên mười mấy tuổi này làm sao có khả năng thừa nhận!

"Ngươi... Ngươi dám..."

Sau khi sững sờ thì Vân Thiếu Hoa cảm thấy không ổn, chính mình lại sợ hãi, sợ hãi một tên con hoang!

Làm sao có thể!? Tuyệt đối không thể!

Cố nén nhục nhã trong lòng, Vân Thiếu Hoa chửi mắng Vân Mộ, thế nhưng bảo hắn động thủ thì hắn lại không dám, hắn không có cái gan đó.

Không chỉ là hắn, những thiếu niên Vân gia đứng xung quanh cũng như thế. Bọn họ hoàn toàn có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của Vân Mộ, đó là ánh mắt coi thường sinh mạng, có lẽ đối phương thật sự dám giết người! Có lẽ chính mình thật sự sẽ chết!

...

Vân Mộ không để ý đến đám thiếu niên Vân gia, quay sang Cổ quản gia nói:" Nên nói ta đã nói , nếu thật sự gây chuyện kinh động đến trưởng lão Huyền Linh Các thì Cổ quản gia khó thoát tội. Hơn nữa, ngươi thân là quản gia, nếu như nhà cửa suốt ngày không yên thì gia chủ còn dùng ngươi làm gì? Vân gia có hơn một nghìn hạ nhân tạp dịch, thiết nghĩ người muốn vị trí quản gia cũng không phải là ít ?"

"Câm miệng! Ngươi... Ngươi dám uy hiếp ta!"

Cổ quản gia càng nghe càng giận, nét cười trên mặt biến mất, trong ánh mắt nhàn nhạt lộ ra lạnh lùng, đang định nhấc tay cho Vân Mộ chút giáo huấn, thế nhưng khi nghĩ đến thân phận đối phương thì cuối cùng lại nhẫn nhịn.

Dù sao Vân Thường cũng là con gái của gia chủ, có huyết mạch chính thống, không ai biết gia chủ có còn nhớ đến mối tình thân này hay không, cho nên bình thường mọi người chỉ khi nhục hai mẹ con này mà thôi, còn nếu động thủ thật thì lỡ xảy ra chuyện không may, gia chủ mà điều tra cặn kẽ thì không chỉ là dừng lại ở một chút trách mắng.

Vì một người bị chồng ruồng bỏ, vì một đứa con hoang, Cổ quản gia cảm thấy không đáng.

... 

Trong lúc Cổ quản gia đang cảm thấy khó xử thì một gã nam tử trung niên dẫn theo một thiếu niên mặc cẩm y khoảng mười bốn mười lăm tuổi từ Huyền Giả Lâu đi ra.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì, ồn ào như thế thì còn ra thể thống gì!"

Ánh mắt người trung niên nam tử tùy ý nhìn xung quanh, vẻ mặt không giận mà uy, một trận uy áp tự nhiên sinh ra khiến những thiếu niên đứng hai bên câm như hến.

Không đợi người khác trả lời, Vân Thiếu Hoa bước lên trước nói:" Hạ sư phụ, là do tiểu tử Vân Mộ này nói năng lung tung trêu chọc gây sự, Cổ quản gia có ý tốt khuyên can nhưng hắn lại nói năng lỗ mãng với Cổ quản gia, thật sự là nên đánh!"

"Vân Mộ?"

Hạ sư phụ nhìn theo hướng chỉ của Vân Thiếu Hoa liền thấy một thiếu niên gầy yếu mộc mạc đang bình tĩnh nhìn mình, trên nét mặt không có chút nào vẻ khẩn trương lo lắng.

Hạ sư phụ đang muốn mở miệng hỏi thì bỗng nhiên thiếu niên mặc cẩm y đứng bên cạnh quát lớn:" Vân Mộ, lại là tên tiện chủng nhà ngươi gây chuyện thị phi, còn không cút khỏi Vân phủ cho ta, đừng ở nơi này làm mất mặt!"

"..."

Vân Mộ không hề cử động, ánh mắt băng lãnh nhìn thẳng vào đối phương.

Bởi vì tâm lý tuổi tác nên Vân Mộ lười tính toán với những thiếu niên kia, thế nhưng khi nhìn thấy thiếu niên mặc cẩm y xuất hiện thì tia sát niệm ẩn sâu trong đáy lòng hắn không kìm chế nổi mà dâng lên.

Người thiếu niên kia không phải là ai khác mà chính là người rắp tâm muốn đuổi mẹ con Vân Mộ ra khỏi Vân gia, là đại thiếu gia Tam phòng - Vân Minh Hiên.

Ở kiếp trước Vân Mộ chưa nghĩ sâu xa, cũng không nghĩ đến liên hệ của việc bản thân mình bị trọng thương và nghi thức Khai Linh.

Bây giờ hồi tưởng lại, hắn hoàn toàn có thể khẳng định sự tình này tuyệt đối đã có dự mưu từ trước, chỉ là hắn không biết đến tột cùng là vì mục đích gì mà Vân Minh Hiên dùng trăm phương ngàn kế hãm hại mình.

. . . 

"Được rồi! Hiện tại là lúc làm nghi thức Khai Linh, đám tiểu bối các ngươi có ân oán gì thì đợi lát nữa sau khi qua kiểm tra khảo sát hãy tự mình giải quyết, nếu ai dám gây rối tại Huyền Linh Các thì đừng trách Hạ mỗ ném hắn ra bên ngoài."

Hạ sư phụ bực mình khoát tay áo, hắn ở Vân gia nhiều năm, làm sao không biết chút lòng dạ đen tối ấy của bọn tiểu bối. Chẳng qua hắn thân là giáo viên hướng dẫn của Huyền Linh Các, hơn nữa còn có thân phận Huyền Sĩ cao quý nên cũng lười đi quản những việc nhỏ nhặt này.

"Tiểu tiện chủng, coi như ngươi vận khí tốt, hừ!"

Vân Minh Hiên không dám trái ý giáo viên nên đành phải tạm thời lùi sang một bên.

Từ đầu đến cuối, Vân Mộ không nhiều lời, cũng không hề giải thích. Trong mắt hắn, Vân Minh Hiên đã là người chết, hiện tại chưa chết nhưng rất nhanh sau đó sẽ chết.

. . . 

Đợi sau khi nhóm thiếu niên Vân gia yên tĩnh lại,lúc này Hạ sư phụ mới mang vẻ mặt nghiêm nghị nói:" Người đã đến đông đủ chưa?"

Cổ quản gia liền bước lên phía trước nói:" Hồi bẩm Hạ sư phụ, đệ tử nội viện Vân gia mười ba người, đệ tử ngoại viện hai mươi bảy người, người bên ngoài đến báo danh tham gia nghi thức Khai Linh có năm mươi sáu người, tổng cộng là chín mươi sáu người, tất cả đều đến đông đủ rồi."

Được gọi là đệ tử nội viện chính là người trong họ tộc Vân gia, mà đệ tử ngoại viện thì là những người như Chu Nhạc vậy, là người làm tạp dịch phụ thuộc vào Vân gia hoặc là người khác họ.

Về phần người bên ngoài tham gia báo danh, đó là con của những thương hộ lớn nhỏ trên Lưu Vân trấn. Bọn họ không có điều kiện để xây dựng Khải Linh Thai nên chỉ có thể giao nộp một khoản phí nhất định để đến Vân gia tham gia nghi thức khai linh.

"Số người tham gia năm nay có vẻ ít."

Hạ sư phụ lãnh đạm gật đầu, cũng không để trong lòng, tùy ý nói:" Nếu người đã đến đông đủ rồi thì bắt đầu tiến hành khảo thí đi, Vân Minh Hiên lại đây hỗ trợ ghi chép, chỉ có nhân tài thông qua khảo thí mới có tư cách tham gia nghi thức khai linh."

Nói xong, Hạ sư phụ trở về Huyền Linh các.

Đám thiếu niên dưới sự an bài của Vân Minh Hiên lần lượt tiến vào trong Huyền Linh Các.