Ngự Linh Thế Giới

Quyển 1 - Chương 8: Vân gia chủ phủ

Đêm khuya tĩnh lặng, khí trời mùa thu se se lạnh.

Vân Thường do dự đứng ngoài phòng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía gian phòng của Vân Mộ, trên mặt đầy vẻ lo lắng cùng bất đắc dĩ. Nếu không phải sợ làm phiền Vân Mộ, e rằng nàng đã phá cửa vào trong rồi.

"Cọt kẹt..t..tttt!"

Cửa phòng bị đẩy ra, Vân Mộ từ trong bước ra, thoạt trông không có vấn đề gì, chẳng qua khuôn mặt bơ phờ, tràn đầy vẻ mệt mỏi.

"Tiểu Mộ! Có chuyện gì vậy? Con vẫn khỏe chứ?”

Vân Thường vội vã chạy lại ôm lấy Vân Mộ, hết nhìn trái lại ngó phải, khi xác định Vân Mộ vẫn ổn mới yên lòng.

Thế nhưng khi nghĩ đến những việc Vân Mộ đã làm trước đó, sắc mặt Vân Thường liền thay đổi, tay vung lên nắm chặt lỗ tay Vân Mộ, nói gần như thét:"Vân Mộ! Cuối cùng là con đã gặp phải chuyên gì? Gọi con, con cũng không trả lời, cửa chính, cửa sổ đều khóa chặt từ bên trong, con muốn hại mẫu thân chết vì lo lắng à!"

"Xin lỗi mẫu thân, con sai rồi!"

Vân Mộ vừa bịt hai tai vừa vội vàng nói xin lỗi, đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Trước đó không lâu, hắn đã hứa sẽ không khiến cho mẫu thân lo lắng, không nghĩ tới mới có mấy ngày trôi qua, hắn lại làm mẫu thân phải chờ đợi trong lo lắng, thật sự rất không phải.

Nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của con trai, cơn giận của Vân Thường đã biến mất hơn phân nửa: "Nói đi, vừa rồi con đã làm gì trong phòng? Tại sao trong phòng còn thoang thoảng mùi thuốc vậy? Có phải con lại bị đau ở đâu không?"

"Không đâu mẫu thân, mấy hôm nay con vẫn luôn chăm chỉ luyện tập, chỉ là dùng một chút dược thảo để an thần thôi, ngày mai Khải Linh Thai mở ra rồi, con muốn chuẩn bị thật tốt."

Không phải Vân Mộ cố ý che giấu việc hắn đang tu luyện một pháp quyết nguy hiểm, chỉ là hắn không muốn mẫu thân lại vì hắn lo lắng mà thôi. Hắn vốn định đến Bách Thảo đường mua một ít thuốc bổ có tác dụng điều dưỡng thân thể về cho mẫu thân, thế nhưng lại sợ mẫu thân truy hỏi nguồn gốc của chúng, nên cuối cùng đành thôi.

Chẳng qua, Vân Mộ tin rằng, không bao lâu nữa, hắn có thể giúp cho mẫu thân sống những ngày thật hạnh phúc.

. . .

"Được rồi, được rồi, mẫu thân biết con vẫn luôn cố gắng, còn không mau đi ăn cơm, không để cơm canh nguội hết bây giờ.”

Vân Thường tức giận trừng mắt nhìn Vân Mộ, nàng hiểu rất rõ tính cách con mình, một khi đã tu luyện nhập tâm liền quên ăn quên ngủ, ngay cả mẹ hắn chỉ sợ hắn cũng không quan tâm, bản thân nàng cũng không biết là nên tức giận hay vui sướng.

"Tiểu Mộ, tới ăn cơm … ăn đi con … gắp nhiều đồ ăn một chút."

"Vâng!"

"Không cần phải tạo áp lực cho bản thân, thất bại cũng không sao, cứ sống một cuộc sống bình thường cũng tốt."

"Vâng!"

Mẫu thân nhẹ nhàng quan tâm, mỗi một câu, một từ đều khắc sâu vào lòng Vân Mộ.

Dưới ánh trăng, khung cảnh gia đình vô cùng đầm ấm.

. . .

Sáng sớm hôm sau, khí trời mát mẻ.

Một luồng ánh nắng ban mai, xuyên qua từng tầng mây xanh, chiếu rọi mặt đất.

Trong lúc tu hành, Vân Mộ dường như không cảm nhận được dòng chảy của thời gian, vẫn luôn yên tĩnh ngồi trong phòng mình, kiên trì rèn luyện Sinh hồn.

Nhiều lúc, hắn gần như đã hôn mê, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, đến tận khi tinh thần cực kì mệt mỏi, hắn mới chuyển sang tu luyện “Vân Thể Thiên Phong thuật”.

Một đêm trôi qua, hiện tại Vân Mộ đã có thể thực hiện được thức thứ tư trong “Vân Thể Thiên Phong Thuật”: Linh Thiền thức,“Thiên Hồn Bách Luyện” cũng có thể kiên trì đến niệm thứ mười tám, đối với việc khống chế tinh thần hồn lực càng là đạt tới cảnh giới ý tùy tâm động.

Cảm giác được bản thân đang dần trở nên mạnh mẽ hơn, trong lòng Vân Mộ bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Chỉ có bản thân trở nên ngày càng mạnh hơn mới có thể khiến cho người thân có được cuộc sống bình yên và hạnh phúc.

. . .

Vân gia chủ phủ nằm ở giữa tây nhai, chiếm diện tích hơn ba mươi mẫu, tộc nhân gần trăm, tạp dịch hạ nhân hơn một nghìn, có thể nói nhân khẩu vô cùng thịnh vượng.

Hôm nay, chính là thời điểm mở Khải Linh thai hằng năm của Vân gia, Vân gia chủ phủ khắp nơi treo đèn, kết hoa, trên khuôn mặt ai cũng tràn đầy vẻ vui mừng, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Trước cửa Vân phủ, tường cao sơn hồng, bảng hiệu sáng bóng, hai bên trái phải là hai bức tượng lân sư bằng đồng cao bảy xích, khí vũ oai nghiêm, chấn nhiếp bốn phương, tượng trưng cho quyền lực và địa vị của Vân gia.

Bởi vì thời điểm vẫn chưa nên, nên cửa lớn Vân gia vẫn chưa mở ra.

Các thiếu niên nam nữ đến tham dự nghi thức Khải Linh đều phải đứng đợi bên ngoài, theo thời gian trôi qua, số lượng người tụ tập ngày càng nhiều.

Những thiếu niên này hầu hết là con cái của nông gia hoặc thương hộ xung quanh, nhỏ nhất mới chỉ bảy, tám tuổi, lớn nhất cũng không quá mười sáu. Trên mặt bọn trẻ đều mang theo vẻ lo lắng không yên, không biết liệu bản thân có thành công vượt qua khảo thí hay không.

Đặc biệt là những thiếu niên mười sáu tuổi, Khải Linh nghi thức lần này là cơ hội cuối cùng của họ, nếu như vẫn không thể thông qua khảo hạch, họ sẽ đánh mất cơ hội duy nhất có thể thay đổi cuộc sống của họ mãi mãi. Từ nay về sau, họ sẽ giống với hầu hết mọi thường nhân, hoặc bị người nô dịch, hoặc lang thang nơi đầu đường xó chợ hoặc sống qua quãng đời còn lại một cách bình đạm.

Vân Mộ cũng có hoàn cảnh tương tự họ, chỉ khác là, thay vì lo lắng không yên như những người khác hắn lại hết sức bình tĩnh.

. . .

"Ồ! Vân Mộc Đầu, ngươi cũng tới?"

Một giọng nói vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Vân Mộ, hắn quay đầu nhìn lại, một thiếu niên đầu trọc, mặc áo ngắn, đang lách qua đám đông hướng về phía hắn.

"Chu Nhạc?"

Vân Mộ đánh giá Chu Nhạc trên dưới một hồi, thân ảnh hai đời dần dần hợp lại với nhau.

Chu Nhạc là con trai của Vương Đại Nương, cũng là bạn học của Vân Mộ tại Vân gia học đường, tính cách hắn giống mẫu thân của mình như đúc, thẳng thắn, thích khoe khoan về bản thân, hay nói mạnh miệng.

Chẳng qua, kí ức của Vân Mộ về Chu Nhạc cũng chỉ dừng lại ở thời niên thiếu. Bởi vì ở kiếp trước, sau khi hai mẹ con Vân Mộ bị đuổi khỏi nhà, Vân Mộ cũng không gặp lại Chu Nhạc nữa. Nghe nói Chu Nhạc cũng rời khỏi Vân gia, sau đó xảy ra đại nạn linh triều nơi biên cảnh, Chu Nhạc tử thủ nơi biên thành, không may đã tử trận trong linh triều.

"Hắc hắc, có phải tên mộc đầu nhà ngươi gần như không nhận ra ta đúng không?"

Chu Nhạc lúng túng sờ tay lên cái đầu bóng loáng của mình, vẻ mặt buồn phiền nói: "Tất cả chỉ tại mẹ ta, bà nói hôm nay muốn ta thật nổi bật, thế là cạo xạch tóc trên đầu ta, nếu như bị đám bạn trong học đường nhìn thấy, bọn hắn sẽ cười ta đến chết mất thôi, ôi xấu hổ quá đi mất!"

"Mẹ ngươi nói cũng đúng, ngươi sẽ trở nên rất nổi bật đấy!”

Vân Mộ khẽ cười, tựa như đã thấy được tương lai đối phương.

"Hặc hặc, vậy phải cảm ơn lời chúc phúc của ngươi rồi!"

Tâm tính Chu Nhạc vẫn còn rất trẻ con, được người khen ngợi khó tránh khỏi lâng lâng: "Ồ! Vân Mộc Đầu, hôm nay trông ngươi có vẻ không giống trước cho lắm, biết nói đùa, lại còn cười nữa!"

Trong suy nghĩ của tất cả đệ tử học đường, Vân Mộ từ nhỏ tính cách đã kì quái, luôn trầm mặc, ít nói,’ hầu như chưa có ai nhìn thấy hắn cười, cho nên mọi người mới đặt biệt danh cho hắn là “Mộc Đầu”. Nhưng Vân Mộ của hiện tại, cử chỉ chín chắn, phong thái ung dung, đâu còn chút nào vẻ chất phác, ngây ngô của lúc trước?

"Vậy à?"

Vân Mộ ngẩn người, thần sắc có chút mê man, hắn sắp không nhớ được hình dáng trước đây của bản thân rồi, hắn chỉ biết từ sau khi gặp Tố Vấn, cuộc sống của hắn đã có rất nhiều thay đổi so với trước, tính cách của mình có lẽ đã thay đổi từ lúc đó a!

Chẳng qua, Vân Mộ cũng không muốn giả vờ là một đứa bé ngây thơ, cũng không cố gắng né tránh vấn đề tuổi tác và tâm lí của bản thân. Sống lại kiếp này, tính cách của hắn đã bớt đi vài phần thâm trầm, lại nhiều thêm vài phần phóng khoáng và tiêu sái. Hắn cảm thấy bản thân như hiện tại rất tốt, đơn giản là tâm tình vô cùng thoải mái không liên quan gì đến trí tuệ.

"A! Chu Nhạc! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi … nơi đây thật nhiều người a!”

Một thanh âm dễ nghe truyền đến, Chu Nhạc vội vàng nhìn lại, trên mặt không giấu được vẻ ngại ngùng.

Từ trong đám người, một thiếu nữ đang bước dần về phía Chu Nhạc.

Thiếu nữ trông khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, dáng người cao ráo, đứng bên Chu Nhạc cũng không hề thấp hơn, dung mạo tú lệ, tuy rằng phục sức giản đơn, nhưng cũng không che giấu được vẻ kiều diễm thướt tha.

"Thật là, ngươi tới sớm như vậy cũng không thèm đứng đợi ta, hứ!”

Thiếu nữ tùy ý nhìn lướt qua Vân Mộ đang đứng bên cạnh, đầu hướng về phía Chu Nhạc hờn dỗi, lời nói tuy đầy oán trách, nhưng khóe mắt lại không giấu nổi ý cười.

"Ta. . . Không phải ta cố ý, Uyển Nhi tỷ …”

Chu Nhạc vừa rồi còn khí thế hiên ngang, thế nhưng khi vừa nhìn thấy thiếu nữ này, cả người liền trở nên lúng túng.

Thiếu niên trong sáng, mối tình đầu.

Vân Mộ hiểu rõ, chỉ khẽ cười nhạt, cũng không nói gì, chỉ là hắn không có chút ấn tượng nào với thiếu nữ trước mặt, hẳn không phải là học trò đến từ Vân gia học đường.

"Chuyện này. . . Vân Mộc Đầu, để ta giới thiệu với ngươi, vị cô nương này là Điền Uyển Nhi, con gái của Điền lão bản quán rượu Phượng Tường."

Chu Nhạc giới thiệu sơ qua về thiếu nữ bên người, rồi lại xoay đầu nói: "Uyển Nhi tỷ, tiểu tử này chính là bạn học cùng trường với ta, cũng là hang xóm của ta: Vân Mộ, mọi người thường hay gọi hắn là Mộc Đầu.”

"A! Ngươi họ vân? Ngươi là con cháu Vân gia sao?"

Đôi mắt Điền Uyển Nhi vụt sáng, rụt rè thi lễ, hai má khẽ ửng hồng.

Vân Mộ bình thản lắc đầu, không hề nhiều lời, tựa như không muốn trả lời vấn đề của thiếu nữ.

"A, Chu Nhạc, tên bạn học này của ngươi quả là vô lễ a!"

Điền Uyển Nhi khẽ chu môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Chu Nhạc.

"Uyển Nhi tỷ chớ nên tức giận. . ."

Chu Nhạc thấy thiếu nữ không vui liền vội vàng dỗ dành: "Tính cách của Vân Mộc Đầu vốn như vậy, nếu không tại sao mọi người lại đặt biệt danh cho hắn là “Mộc Đầu” chứ. Hơn nữa, Vân Mộc Đầu không có cha, từ nhỏ đã theo họ Vân của mẹ, nên hắn cũng giống như ta, không được xem là Vân gia tộc nhân. . . Chẳng qua, nghe nói mẫu thân hắn từng là người nhà họ Vân.”

"Thì ra là như vậy!”

Điền Uyển Nhi nghe vậy thì giật mình, không thèm để ý Vân Mộ nữa, tựa như cô gái nhiệt tình niềm nỡ vừa mới đây thôi là một người hoàn toàn khác.

Vân Mộ nghe Chu Nhạc kể chuyện của mình, không khỏi thấy buồn cười, thái độ trước sau khác nhau một trời một vực của Điền Uyển Nhi cũng chả khác gì những kẻ nịnh nọt, a dua hắn đã từng gặp qua, nên thật sự hắn cũng chả buồn để tâm, chỉ là hắn hơi kinh ngạc, đối phương tuổi còn nhỏ nhưng không ngờ lại nhiều toan tính như vậy, không hổ danh là con gái chủ quán rượu.

Nhìn lướt qua hai người, tâm trạng nói chuyện phím của Vân Mộ cũng chẳng còn được bao nhiêu, vì vậy hắn lặng lặng đứng sang một bên.

. . .

"Khai môn đại cát!"

Bên trong Vân phủ truyền đến tiếng hô to, cửa lớn từ từ mở ra.

Tiếng động lớn làm cho đám người đang huyên náo lập tức an tĩnh lại.

Lúc này, một gã quản sự tuổi trung niên đang chậm rãi đi ra khỏi Vân phủ trong vòng vây của bốn tên hộ vệ trẻ tuổi.

Người này dáng người cao gầy, cằm nhọn, ăn diện đẹp đẽ, thần thái kiêu căng, vừa bước tới thềm đá trước cửa liền đứng tại đó, dường như mình là một tồn tại cao xa, ánh mắt khẽ lướt qua xung quanh, thỉnh thoảng hơi gật đầu thể hiện thái độ hài lòng của bản thân.

Rất nhiều người ở đây đều nhận ra, người này chính là Tam quản gia của Vân gia chủ phủ, tên là Cổ Bảo Xuyên, chuyên chịu trách nhiệm đối ngoại, tiếp đãi khách khứa.

"Khục khục!"

Cổ quản gia giả vờ ho hai tiếng, tằng hắn rồi nói: "Chắc hẳn hầu hết mọi người ở đây đều biết ta, ta là Tam quản gia của Vân gia chủ phủ, chuyên chịu trách nhiệm dẫn các ngươi vào Vân phủ . .. Chỉ có điều, quy định của Vân phủ có lẽ các ngươi đều đã biết, hôm nay là ngày trăng tròn, cũng là thời điểm bắt đầu đại lễ Khải Linh, gia chủ không muốn có bất cứ chuyện gì không may xảy ra, cho nên sau khi các ngươi vào trong Vân phủ, cần phải theo sát đoàn người, không được tùy tiện đi lại, càng không được phép gây chuyện trong Vân phủ, nếu không chắc chắn sẽ bị phạt thật nặng!"

"Được rồi, bây giờ mọi người xếp thành hai hàng, tuần tự đi vào!"

Cổ quản gia thiếu kiên nhẫn vẫy vẫy tay, lệnh cho hộ vệ duy trì trật tự, bản thân mang theo đám thiếu niên tiến vào Vân phủ.

. . .

Bên trong Vân phủ, hương thơm của hoa cỏ thấm sâu vào lòng người.

Đập vào mắt trước tiên là một thảm cỏ xanh trải dài miên man, phía trên đủ mọi loài hoa thi nhau khoe sắc thắm, mặc dù hiện tại là cuối thu, vẫn xanh tươi rực rỡ.

Phía sau thảm cỏ là một bức bích họa, phía trên sơn xanh thủy tú, mây trắng bao la, tựa như tiên cảnh

Càng đi sâu vào bên trong, khung cảnh càng nên thơ, một chiếc cầu nhỏ bắc ngang hồ nước, dưới hồ sen hồng khoe nụ, cá chép tung tăng, tựa như tranh vẽ.

Nhìn cảnh vật xung quanh, Vân Mộ không khỏi thở dài.

Vân gia bề ngoài tuy có vẻ phồn thịnh, nhưng bên trong đã mục nát hết cả rồi, cả gia tộc chẳng khác nào đang rơi thẳng vào vực sâu hủy diệt, nếu không khi xảy ra tai kiếp thú triều cũng không bị tiêu diệt dễ dàng như thế .

Đình viện sâu hun hút, không gian lặng ngắt như tờ, khiến cho trong lòng mỗi người đều xuất hiện một loại áp lực vô hình.

Sau một lát di chuyển, mọi người đã đi tới một biệt việt trống trải, nơi đây ngoại trừ một tòa lầu các giản dị, không xuất hiện công trình kiến trúc nào khác, phía trên lầu các có khắc ba chữ to “Huyền Linh Các”.