Ngự Linh Thế Giới

Quyển 1 - Chương 29: Trái tim của cường giả

Bên ngoài Bắc Uyển, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng kêu rên.

Miệng Vân Minh Hiên há to, kinh ngạc nhìn đám đệ tử trẻ tuổi và hộ vệ nằm la liệt không dậy nổi xung quanh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Vân Thường cũng kinh ngạc đến ngây người. Nếu không phải vì mẫu tử liền tâm khiến nàng không thể nhận sai được thì có lẽ nàng cũng không dám tin người trước mắt chính là con trai của mình.

Thì ra con của mình lại là một thiên tài? Không những thế còn là một thiên tài có ngộ tính cực kì kinh người!

Vân Thường âm thầm kích động. Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà lĩnh ngộ Huyền Linh Thuật đến trình độ này, không phải thiên tài thì là gì.

Ý nghĩ vừa hiện, hai mắt Vân Thường đã lần nữa đẫm nước. Khó khăn mà những năm qua nàng phải chịu trong chớp mắt tan thành mây khói. Bao sự nỗ lực và kiên trì của nàng suốt những năm tháng qua, cuối cùng tất cả đều đáng giá.

. . .

"Tên con hoang thấp hèn này!”

Vân Minh Hiên phục hồi tinh thần lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Mộ, hận không thể lột da đối phương: "Không thể tưởng được ngộ tính của ngươi lại cao như vậy, có thể sử dụng Huyền Linh Thuật đến mức xuất thần nhập hóa. Đáng tiếc cho dù ngộ tính của ngươi có cao hơn nữa nhưng với tư chất một khiếu thì nhất định không thể làm nên chuyện gì đâu!"

"Vân Minh Hiên, còn nhớ rõ ta đã nói gì không?"

"Cái gì?"

Đột nhiên Vân Mộ mở miệng hỏi một câu, Vân Minh Hiên ngẩn người, không hiểu hắn đang nói gì.

Giọng điệu của Vân Mộ bình thản, nói: "Ta nói rồi, dù chỉ có phế phẩm Huyền Linh ta vẫn có thể đánh bại các ngươi. Hiện tại hãy cho ta xem kẻ được gọi là thiên tài của Vân gia như ngươi đến cùng có bao nhiêu thực lực.”

Vừa nói, Vân Mộ vừa bước từng bước về phía Vân Minh Hiên, khí thế vô hình dần dần ngưng tụ.

"Ngươi… Ngươi dám xem thường ta!"

Cảm nhận được một cỗ uy áp to lớn đang tiến thẳng đến, Vân Minh Hiên vô thức lui về sau nửa bước. Lúc này hắn mới nhận ra, mình lại sợ, chính mình lại có thể sợ? Sợ một tên con hoang có thân phận thấp hèn?

"Ta là thiên tài, là thiên tài số một của Vân gia, tương lai sẽ là truyền kỳ thiên kiêu của Đại Lương Cổ Quốc, sao có thể sợ hãi? Sao có thể? Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!"

Lòng kiêu ngạo của Vân Minh Hiên không cho phép hắn sợ hãi, không cho phép hắn lùi bước.

Giờ khắc này, sự điên cuồng và tức giận đã hoàn toàn kích thích thần trí Vân Minh Hiên, hắn không đợi Vân Mộ tới gần, đã nắm song thứ xông về phía trước!

Lang Nha Thứ!

Một hư ảnh hình sói xuất hiện sau lưng Vân Minh Hiên, dần dần dung nhập vào bên trong song thứ khiến chúng thoạt trông tựa như hai răng nanh sắc nhọn, cực kì dữ tợn.

"Xùy!"

Tiếng xé gió vang lên, vô cùng chói tai.

Ngay lập tức, Vân Minh Hiên đã xuất hiện trước mặt Vân Mộ, một kích đánh thẳng về trước, song thứ hướng lên hai mắt Vân Mộ. Rõ ràng hắn muốn giết chết Vân Mộ với chiêu này.

Vân Minh Hiên là Huyền Đồ có thiên phú tốc độ lại thêm tu vi Luyện Khiếu Hậu Kỳ còn cao hơn Vân Mộ mấy cấp. Hơn nữa được Huyền Linh trợ giúp nên tốc độ càng được phát huy đến mức tối đa. Đừng nói tới Vân gia, cho dù tìm khắp Lưu Vân trấn cũng khó có kẻ nào có tốc độ nhanh hơn hắn.

Thiên phú của Vân Mộ có hạn, tất nhiên không thể có được tốc độ như Vân Minh Hiên. Tuy nhiên, hắn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có thể dự đoán được đòn tấn công của Vân Minh Hiên vì vậy khi song thứ của đối phương vừa mới phát động, Vân Mộ đã sớm tránh sang bên cạnh.

"Xùy!"

"Bồng —— "

Một kích của Vân Minh Hiên không trúng, chỉ vừa xượt qua hai má Vân Mộ, đánh lên hòn giả sơn cách đó không xa khiến nó vỡ thành từng mảnh.

Hai má Vân Mộ truyền đến cảm giác rát buốc, hắn vô thức đưa tay lên sờ, lại chạm trúng một vết thương hở, một dòng máu nhỏ từ đó chảy ra.

"Haaaa...! Ha ha ha ha …"

Phía đối diện vang lên tiếng cười lớn đầy đắc ý của Vân Minh Hiên. Cho dù một kích vừa rồi thất bại, nhưng hắn đã có thể khiến Vân Mộ bị thương. Điều này làm cho bóng đen vẫn bao phủ trong lòng Vân Minh Hiên giảm đi phần nào, vẻ lo lắng trên mặt cũng tản đi không ít, sự tự tin của một thiên tài lại lần nữa trở về: "Vân Mộ, ta nói ngươi là tiện chủng thì ngươi chính là tiện chủng. Còn giả vờ giả vịt, tự cho là mình lợi hại, còn không phải là bại tướng dưới tay bản thiếu gia!"

"Ồ, vậy sao?"

Vân Mộ tùy ý kéo trường côn đặt sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Vừa rồi phải chăng ngươi rất sợ hãi? Thế nên, dù chỉ làm ta bị xướt nhẹ ngươi cũng rất vui mừng, ngươi nghĩ mình rất giỏi?

"Ngươi nói cái gì?"

Dáng vẻ tươi cười của Vân Minh Hiên cứng đờ lại, vẻ mặt dữ tợn nhìn về phía Vân Mộ.

Chỉ thấy Vân Mộ từng bước tới gần, vừa đi vừa nói: "Ngươi là một Huyền Đồ Luyện Khiếu hậu kỳ, đối phó với một Huyền Đồ Khai Khiếu sơ kỳ, thắng không phải là chuyện đương nhiên sao? Có gì đáng cho ngươi kiêu ngạo? Cho nên, chắc chắn là ngươi đang rất sợ hãi, vì sợ hãi nên người càng cố tỏ ra phẫn nộ, cố tỏ vẻ mình chẳng hề bận tâm!”

Dường như Vân Mộ có thể nhìn thấu suy nghĩ Vân Minh Hiên, từng lời nói, từng con chữ đều giống như một lưỡi lê, cắm thật mạnh vào lòng Vân Minh Hiên, khiến hắn tức giận đến run cả người.

"Nói láo! Ngươi đang nói láo!"

Giờ phút này Vân Minh Hiên đã bị chọc điên hoàn toàn. Sợ hãi và phẫn nộ đan cùng một chỗ khiến hắn hầu như đánh mất tất cả lý trí, không còn một chút bộ dạng của Vân gia Thiếu gia.

Tranh chấp vừa rồi, rõ ràng là Vân Mộ rơi xuống hạ phong, nhưng bây giờ người ta lại có cảm giác trái ngược, dường như người gặp bất lợi lại chính là Vân Minh Hiên.

Lang Nha Thứ!

Lại là Huyền Linh thuật lúc nãy, phương thức chiến đấu cũng không thay đổi, Vân Minh Hiên lại một lần nữa phóng tới Vân Mộ.

Nhưng lần này, Vân Mộ không tránh không né, đem Huyền Lực còn sót lại âm thầm hòa tan vào trường côn, chuẩn bị ra tay.

Lấy tĩnh chế động, dùng dài kháng ngắn, nếu như tốc độ không sánh bằng, vậy dùng tổn thương đổi tổn thương. . . Đây chính là ý định cuối cùng của Vân Mộ.

Thổ Băng!

Trường côn khẽ rung, lựa tùy tâm chuyển, Vân Mộ mạnh mẽ nhảy tới trước, thế đi tựa như Giao Long xuất hải, từ trước đến nay chưa từng thấy qua.

Vân Minh Hiên bị thủ đoạn liều mạng của Vân Mộ dọa cho mặt tái xanh. Từ trước đến nay, hắn vẫn là một đại thiếu gia quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, đương nhiên không có can đảm đồng quy vu tận với đối phương.

Nỗi sợ trong lòng Vân Minh Hiên đã khiến khí thế của hắn giảm mạnh, tựa như bong bóng bị xì hơi, trong mắt hắn dần dần tràn đầy sự kinh hoàng.

"Dừng tay!"

Một tiếng hét to vang vọng trên không, muốn ngăn cản Vân Mộ lại.

Chỉ có điều, Vân Mộ không hề có ý định dừng tay, thậm chí một chút do dự cũng không, trường côn trực tiếp đánh lên phần bụng của Vân Minh Hiên.

"Bồng!"

Một tiếng trầm đục vang lên, Vân Minh Hiên bị đánh bay thẳng ra ngoài, máu tươi từ miệng trào ra như suối.

"Hiên nhi!"

Trong tiếng hô gấp, một thân hình cưỡi trên cự báo vội vàng chạy tới, vững vàng tiếp được Vân Minh Hiên. Thấy Vân Minh Hiên không có nguy hiểm tới tính mạng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Huyền Linh hiển hóa, từ hư chuyển thực.

Người đến nhìn qua có khuôn mặt xấu xí, đúng là một vị Huyền Giả đã đạt đến tu vi Huyền Sĩ.

Vân Mộ nhận ra người này, hắn chính là gia chủ chi thứ ba, cũng là phụ thân của Vân Minh Hiên - Vân Phi Báo.

"Cẩu tạp chủng, lão tử bảo ngươi dừng tay ngươi không nghe thấy hay sao?"

Vân Phi Báo nhẹ nhàng buông Vân Minh Hiên ra, hướng về phía Vân Mộ buông lời nhục mạ.

Chân mày Vân Mộ nhíu chặt lại, thái độ cực kì lạnh lùng: "Ta không có điếc, chỉ là . . . Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"

"Cái gì?"

Vân Phi Báo không ngờ Vân Mộ dám cãi lại mình, thế nên không tránh khỏi ngẩn ra trong giây lát, ngay sau đó hắn liền giận tím mặt: "Tên tiện chủng này rõ ràng còn dám to mồm, lão tử đánh chết ngươi!"

Sau khi nói xong, Vân Phi Báo tiện tay cầm lên song thứ của Vân Minh Hiên, mạnh mẽ phóng về phía Vân Mộ!

"Vù vù!"

Đây là lực tạo ra do sức mạnh của Vân Phí báo chứ không phải do Huyền Linh Thuật, thế nhưng so với tốc độ lúc Vân Minh Hiên thi triển Huyền Linh thuật lại nhanh hơn nhiều. Vân Mộ lúc này sớm đã kiệt sức, căn bản không thể né tránh, chỉ có thể mặc cho do hai vai bị song thứ đánh trúng, máu tươi nhuộm đỏ hai bên vạt áo, thoạt trông vô cùng thê thảm.

Dù vậy, Vân Mộ vẫn không lùi nửa bước. Tay hắn nắm chặt trường côn, đứng thẳng, lạnh lùng nhìn đối phương.

Một cường giả chân chính, có thể sợ hãi nhưng tuyệt đối sẽ không lùi bước, có thể nhường nhịn nhưng quyết không thể cúi đầu.

Cho dù hiện tại thực lực của Vân Mộ kém xa so với lúc trước, nhưng hắn chưa bao giờ quên cái gọi là cường giả chi tâm.