Ngự Linh Thế Giới

Quyển 1 - Chương 22: Đại Thánh Thiên Cương Ấn Pháp

Thiên địa chia âm dương, âm dương hóa ngũ hành, ngũ hành dựng dục vạn linh, gọi nó là nguyên khí vậy.

Huyền Giả tu hành chính là dẫn dắt các loại nguyên khí trong trời đất dung nhập vào linh khiếu, sau đó vận dụng lực lượng của huyền linh luyện hóa nó, rồi chuyển ngược trở lại vào trong cơ thể của Huyền Giả, giúp cho Huyền giả và Huyền linh cùng nhau phát triển.

Do nguyên khí có thuộc tính khác nhau, huyền đạo công pháp cũng khác nhau, lại thêm tốc độ luyện hóa nguyên khí cũng có điểm khác biệt, nên mới có chuyện phân chia công pháp theo thứ bậc cao thấp.

Thông thường, huyền đạo công pháp hạ phẩm, một canh giờ chỉ có thể luyện hóa một tia thiên địa nguyên khí nên tốc độ tu hành cực kì chậm chạp.

Huyền đạo công pháp trung phẩm, một canh giờ lại có thể luyện hóa ba đến năm tia thiên địa nguyên khí. Nhưng mà loại công pháp này đối với Vân gia mà nói, có thể so với bảo vật trấn tộc, vô cùng quý giá, ngày thường sẽ do bốn đại trưởng lão bảo quản chung, tuyệt đối không truyền thụ lại một cách dễ dàng.

Mà huyền đạo công pháp thượng phẩm và cực phẩm công pháp thì tốc độ luyện hóa nguyên khí rất nhanh. Tuy nhiên, không cần nói đến một nơi khỉ ho cò gái như Lưu Vân trấn, cho dù phóng mắt nhìn khắp Đại Lương cổ quốc, cũng là cực kì hiếm thấy loại công pháp ở cấp bậc này.

Về phần công pháp tuyệt phẩm và thánh phẩm, tìm khắp cả Nam Ly Châu này cũng chỉ được vài bộ. Hơn nữa, mỗi lần xuất hiện thể nào cũng làm dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.

...

Mười tia hóa thành một sợi, mười sợi kết hợp thành một đạo, mười đạo được gọi là một chuyển.

Ba mươi sáu chuyển là một tiểu chu thiên, đây cũng là tiêu chí của Luyện Khiếu kỳ.

Ba trăm sáu mươi chuyển là một đại chu thiên, đây là đặc điểm của Ngưng Khiếu kỳ.

Huyền Đồ muốn tấn chức lên Huyền Sĩ thì ít nhất huyền lực trong một linh khiếu phải vượt qua ba trăm sáu mươi chuyển.

Nếu dựa theo công pháp hạ phẩm tính toán thì trong điều kiện không sử dụng bất kỳ phương pháp trợ giúp tu hành nào, Huyền Giả có tư chất một khiếu bình thường nếu muốn tấn chức Huyền Sĩ thì cần ít nhất bảy, tám mươi năm mới có thể thành công.

Huyền Đồ tuy cũng là Huyền Giả, nhưng tuổi thọ thì như người bình thường, không quá trăm năm. Trừ khi đạt được cơ duyên lớn bằng trời, nếu không cũng sẽ giống rất nhiều người khác, cho đến khi chết vẫn chỉ là Huyền Đồ.

Lúc này, tầm quan trọng của tư chất và tài nguyên tu hành mới được thể hiện rõ.

Linh khiếu càng nhiều, Huyền Linh càng nhiều thì tốc độ luyện hóa thiên địa nguyên khí càng nhanh.

Đương nhiên, linh khiếu càng nhiều, Huyền linh càng nhiều, áp lực lên thân thể cũng càng lớn. Dù cho Huyền Linh tiến giai hay là đột phá cảnh giới, đều vô cùng khó khăn.

Đặc biệt là Huyền Đồ ở cảnh giới Khai khiếu sơ kỳ. Nếu như cùng lúc luyện hóa nhiều linh hồn của hoang thú, sẽ bị linh hồn hoang thú phản phệ, do đóchỉ có thể luyện hóa từng cái một. Bởi thế mà giai đoạn đầu tu hành, sẽ không có chênh lệch quá lớn giữa các Huyền Đồ.

Ngoài ra tài nguyên tu luyện cũng rất quan trọng. Ở nơi có thiên địa nguyên khí dày đặc, tốc độ luyện hóa nguyên khí sẽ tốt hơn một ít. Cộng thêm đan dược, công pháp, bí thuật, phương pháp phụ trợ, tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn rất nhiều. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Vân Thường nhất định bắt Vân Mộ ở lại Vân gia.

Cho dù Vân gia không được xem là thế gia đại tộc, nhưng cũng có nội tình nhất định, hơn nữa điều kiện so với bên ngoài thì tương đối ổn định hơn, thích hợp ở lại tu hành.

Tuy nhiên, Vân Mộ lại không nghĩ vậy.

Tu hành trong hoàn cảnh quá an nhàn thì không bao giờ đạt được tiến bộ lớn. Chỉ có chân chính trải qua sinh tử mới có thể trở thành cường giả thực sự. Điều này chính là lĩnh ngộ sâu nhất trong trăm năm tu hành của Vân Mộ.

Huống chi, hoàn cảnh của Vân gia cũng không an ổn như bề ngoài. Ba phòng, bốn các tự lập phe phái riêng, so mưu đấu kế với nhau, không ngừng làm việc ác. Nếu như Vân Mộ thật sự tu luyện trong này e rằng phải mỗi thời mỗi khắc đề phòng sự ám toán của kẻ khác.

Về phần phương pháp tu hành, tất nhiên Vân Mộ không thiếu.

Dù là bí thuật trung phẩm, công pháp thượng phẩm hay cực phẩm tàn quyển thì hắn đều có không ít trong đầu. Tuy kém hơn so với điển tịch nòng cốt trong tông môn ở kiếp trước nhưng so với công pháp quý giá nhất của Vân gia thì mạnh hơn đâu chỉ gấp mười, gấp trăm lần. Mà bản Thiên Huyền Quyết kia chỉ là hạ phẩm công pháp, đến nhìn Vân Mộ cũng không thèm nhìn, đã tiện tay vứt nó vào trong Tàng Giới Luân.

...

Bộ công pháp mà hiện tại Vân Mộ tu luyện có tên là Đại Thánh Thiên Cương Ấn Pháp. Công pháp này không phân chia phẩm giai, không phân biệt thuộc tính, cũng không có khẩu quyết tâm pháp, chỉ có biến hóa cơ sở của chín loại thủ ấn khác nhau. Mỗi một cái thủ ấn khi biến hóa đều đại diện cho một loại lực lượng đặc biệt, thông qua việc kết hợp với nhau thì có thể cưỡng ép cướp đoạt thiên địa nguyên khí, luyện hóa chúng trở thành huyền lực.

Đúng vậy, là cưỡng ép cướp đoạt mà không phải dẫn động. Chỉ cần là nguyên khí, không cần biết là thuộc tính gì, đều có thể bị công pháp nàyluyện hóa. Từ đó có thể thấy được sự bá đạo của nó.

Tuy nhiên, cũng chính bởi vì công pháp này quá mức bá đạo nên người tu luyện chỉ cần có chút không cẩn thận sẽ gặp bất lợi. Nhẹ thì tổn thương linh khiếu mà nặng thì bạo thể chết... Thử hỏi, nếu như không có thân thể mạnh mẽ thì ai dám tùy ý tu luyện nó?

Trên thực tế, đây không phải là công pháp tu luyện Huyền linh truyền thống của nhân tộc. Khi Vân Mộ trấn thủ ở Lưỡng Giới Sơn đã liều mạng giết chết một tên cường giả dị tộc có lai lịch không tầm thường, đoạt được công pháp này trên người đối phương. Hơn nữa công pháp này bá đạo đến mức cho dù là người dị tộc có thân thể mạnh mẽ cũng khó mà tu luyện được.

Đời trước, Vân Mộ đã từng tu luyện qua Đại Thánh Thiên Cương Ấn Pháp một thời gian. Đáng tiếc do hạn chế về mặt thể chất bản thân nên cuối cùng không thể không dừng lại nửa chừng.

Bây giờ, lí do Vân Mộ lựa chọn tu luyện lại công pháp này chính là vì hiệu quả nhanh chóng của nó. Hiện tại hắn rất cần có sức mạnh để bảo vệ mình và mẫu thân. Về phần hạn chế của thân thể, có được phương pháp rèn luyện thân thể như Vân Thể Thiên Phong Thuật khiến cho Vân Mộ tự tin hơn nếu không hắn cũng không đặt tính mạng mình vào trong nguy hiểm một cách tùy tiện như vậy.

...

"Vù vù vù!!!"

Gió sinh khí động, bụi cuốn đá bay.

Theo hai tay thi triển ấn pháp, các loại nguyên khí trong thiên địa chen nhau tới, bay thẳng đến linh khiếu ở vị trí trái tim, ồ ạt chui vào.

Trong tạp viện bụi bay đầy trời, dị tượng bất ngờ xuất hiện.

"Thình thịch—— thình thịch—— thình thịch —— "

Tiếng tim đập vang lên mạnh mẽ, nặng nề.

Vân Mộ cảm giác tim mình như bị đổ đầy nước, mơ hồ có cảm giác căng lênđầy đau đớn.

Đại Thánh Thiên Cương Ấn Pháp quả nhiên vô cùng bá đạo. Không đến nửa canh giờ, nguyên khí đã tràn đầy linh khiếu. Ngược lại, nếu là hạ phẩm công pháp, không mất hai, ba canh giờ, thì chắc chắn không thể làm được như vậy.

Ý nghĩ vừa hiện lên, Vân Mộ đã lập tức thi triển thủ quyết, biến hóa ấn pháp, chuyển hóa từng chút một tàn hồn hoang thú trong Tả Tâm Khiếu thành Huyền Linh của mình.

"Ô ô ô ô ... "

Âm thanh gào thét vang lên trong lòng Vân Mộ, mang theo một loại ý chí bất khuất, không cam lòng.

Sau khi hoang thú chết đi, ý niệm tiêu tán, chỉ có hung tính còn tồn tại. Muốn luyện hóa được linh hồn của hoang thú, nhất định phải hàng phục được hung tính của nó trước tiên.

Đối với Vân Mộ, hàng phục hung tính của một tàn hồn căn bản không khó. Nhưng điều khiến hắn không ngờ đến chính là tàn hồn hoang thú này vậy mà còn giữ lại một tia linh trí khi còn sống, bất khuất bất diệt.

"Ngươi không cam lòng sao?"

Trong lòng Vân Mộ đầy phức tạp. Con Khổ Thạch hầu này rõ ràng đã chếtrồi, nhưng ý chí lại không muốn tan biến trong trời đất. Thật sự, đây chỉ là một hoang thú bình thường thôi sao? Như vậy nguyên nhân khiến hồn phách con Khổ Thạch hầu này không đầy đủ chính là do nó không muốn bị người khác nô dịch. Khi bị phong ấn đã liều mạng chống cự dẫn đến hồn nó không trọn vẹn.

"Có đôi khi, ta cũng không cam lòng!"

Ý thức Vân Mộ lặng yên kết nối với tàn hồn của Khổ Thạch hầu: "Bởi vì không cam lòng, cho nên mới phản kháng, mới chống cự, kỳ thực, chúng ta đều giống nhau... Nhận mệnh, nhận mệnh! Nhận rồi mới là mệnh, không nhận tức thì không phải mệnh, thế gian này chưa từng có cái gọi là vận mệnh."

"Là duyên phận cũng được, nếu là trùng hợp cũng chả sao! Một đời này, nếu ngươi đã trở thành Huyền linh đầu tiên của ta, hơn nữa linh trí chưa diệt, ta sẽ không coi ngươi như công cụ. Nếu sau này ngươi thực sự có thể trở nên cường đại, ta nhất định sẽ mang ngươi theo, chư thiên thập phương, ngân hà vạn giới, không rời, không bỏ..."

Giọng nói của Vân Mộ rất nhẹ, dường như chỉ có mình hắn có thể nghe được.

Ý định ban đầu của Vân Mộ vốn chỉ là dùng tạm tàn hồn của Khổ Thạch hầu. Qua một khoảng thời gian, dùng qua xong sẽ bỏ đi, thay một cái Huyền linh cường đại hơn. Tuy nhiên ngay khi biết được linh trí của Khổ Thạch hầu còn chưa mất, trong lòng của hắn liền xuất hiện biến hóa phức tạp.

Huyền linh vì Huyền giả mà tồn tại. Một khi thay đổi Huyền linh, tàn hồn củaKhổ Thạch hầu cũng sẽ theo đó mà biến mất. Vân Mộ không đành lòng.

Đời trước, Vân Mộ đã từng trải qua loạn thú triều, từng chống lại tai kiếp yêu ma. Trong cuộc sống, sinh mạng vô cùng nhỏ bé, sinh tử là chuyện bình thường... Cũng chính vì trải qua loạn thế như vậy, Vân Mộ ngược lại càng thêm quý trọng mỗi một sinh mệnh. Đặc biệt là ý chí bất khuất không cam lòng của Khổ Thạch hầu khiến cho nội tâm của hắn rung động thật sâu.

Điều này không phải là giả tạo, cũng không phải cảm xúc nhất thời, càng không phải nhân từ một cách mù quáng mà là một loại khí độ. Khí độ của một đời Huyền tông, không hư, không ác, không sân, không nộ, bao dung, gánh vác, quang minh lỗi lạc.

...

Dường như cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong lòng Vân Mộ, tàn hồn Khổ Thạch hầu dao động khó giải thích, tựa như đồng cảm.

Ngay lập tức, ý chí của tàn hồn Khổ Thạch hầu dần dần dung hợp với ý niệm của Vân Mộ, từng chút, từng chút một.

Vậy mà lại... chủ động dung hợp?

Bỗng nhiên, Vân Mộ ngẩn ra, rồi lại lập tức hiểu rõ cách nghĩ của Khổ Thạch hầu, trong lòng lại có thêm mấy phần kính trọng.

Tự nguyện bỏ đi ý chí của mình, hoàn toàn dung nhập linh khiếu, đem sinh tử của mình giao vào tay người khác.

Đây là một loại tín nhiệm lớn lao, chí ít Vân Mộ sẽ không phụ phần tín nhiệm này. Vì vậy hắn thu lại tâm thần, toàn tâm toàn ý chìm vào trong việc luyện hóa Huyền Linh.