Bôn ba mấy ngày, Quan Hỏa Nhi vẫn chưa có thói quen sinh hoạt như vậy, mỗi ngày trên lưng ngựa là mỗi ngày ói.

Quan Hân Vân nhìn thấy vậy đau lòng không dứt, đến trấn nhỏ kế tiếp liền thay đổi một chiếc xe ngựa khá thoải mái cho nàng. Nhưng thật không ngờ ngày kế tiếp, nàng vẫn ói đến mấy lần, cả người gầy đi một vòng lớn.

Aizz! Thật không ngờ cái miệng quạ đen của Quan Hân Vân nói đúng rồi, nàng thật sự không thích hợp bôn ba đường dài.

Rốt cuộc Quan Hân Vân nhìn Quan Hỏa Nhi từ từ gầy yếu, chịu không nổi, hôm sau khi nàng vừa lên xe ngựa hắn đả điểm huyệt ngủ của nàng, khiến nàng ngủ mê man cả ngày.

Đương nhiên lúc đầu Quan Hỏa Nhi rất tức giận, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chửi rủa. Nhưng chỉ cần Quan Hỏa Nhi không tái nhợt suy yếu nữa, thì cho dù Quan Hân Vân nghe đến lỗ tai đóng màng, hắn cười cong môi.

Không lâu sau, Quan Hỏa Nhi liền mập lên một chút, nhưng buổi tối lại ngủ không được.

Làm cho Quan Hân Vân phải liều mình bồi người yêu, thức trắng đêm nói chuyện phiếm với nàng về chút chuyện của nông trường, ban ngày lại ............ Gần đến nông trường, cuối cùng Quan Hân Vân cũng có thể thư giãn, nghỉ ngơi một chút dưới ánh trời chiều. Hắn nghiêng người giục ngựa đến bên phải Bạch Quốc Hành, phân phó: "Ngươi dẫn đầu đi, ta đưa Hỏa Nhi đi trước."

Dứt lời, Quan Hân Vân liền cưỡi ngựa đến gần xe ngựa, thi triển khinh công thượng thừa bay vào trong, chỉ chốc lát sau liền ôm Quan Hỏa Nhi đã bị điểm huyệt ngủ ra, tính trở về nông trường trước.

Vu Chiêu Đường nhìn bọn họ rời đi, nản lòng gục đầu xuống. Bạch Quốc Hành vỗ mạnh vào lưng hắn, hại hắn thiếu chút nữa ngã ngựa.

"Chiêu Đường, tỉnh lại đi, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm a!" Bạch Quốc Hành an ủi.

Vu Chiêu Đường trừng mắt nhìn Bạch Quốc Hành, ai bảo tự nhiên vỗ lưng hắn, dọa hắn giật cả mình.

Quan Hân Vân ra roi thúc ngựa trở lại nông trường Vân Thiên, sau khi giao Hắc Toàn Phong cho mã đồng liền sai hạ nhân đi quét dọn căn phòng sát phòng hắn.

"Gia chủ, vị cô nương này là. . . . . ."

Tổng quản của nông trường Vân Thiên chính là đệ đệ của nương hắn, Thủy Diệu Sinh. Thúc thúc thấy hắn đột ngột trở về, trong lòng còn ôm một nữ tử xinh đẹp, không khỏi tò mò hỏi thăm.

"Diệu Sinh thúc thúc, nàng tên Hỏa Nhi, là nữ nhân của ta." Quan Hân Vân kiêu ngạo tuyên bố.

Đối với đồ vật hoặc người mà hắn thích, hắn đều tỏ vẻ như thế.

Thủy Diệu Sinh nhìn vẻ mặt ngây thơ khi ngủ của Quan Hỏa Nhi một cái, cơ hồ ngay lập tức thích nữ hài sắp trở thành thê tử của Quan Hân Vân này.

Hắn cười cười, nói với Quan Hân Vân: "Ngươi cũng nên định thời gian đi, giải huyệt cho nàng trước, rồi đưa nàng đi gặp mẫu thân của ngươi."

"Cám ơn Diệu Sinh thúc thúc." Hắn gật gật đầu, ôm Quan Hỏa Nhi đi về phía viện mẫu thân hắn.

Thủy Diệu Sinh nhìn bóng lưng hắn, hiểu được đứa nhỏ xuất sắc này đã hoàn toàn mê muội giai nhân trong lòng hắn.

Quan Hân Vân nhanh chóng bước qua đoạn hành lang dài, đi vào gian phòng của mẫu thân, cho hạ nhân lui xuống hết mới giải huyệt ngủ trên người Quan Hỏa Nhi.

"Ư. . . . . . uhm." Quan Hỏa Nhi mở đôi mắt phủ sương mờ, giọng nói khàn khàn vì mới tỉnh ngủ hỏi: "Đây là đâu a? Chúng ta đến nhà rồi sao?"

Hắn hôn miệng nàng, khiến nàng tức giận muốn đánh hắn.

"Hỏa Nhi, chúng ta về nhà." Đang trốn công kích từ bàn tay trắng nõn của Quan Hỏa Nhi, Quan Hân Vân lại sáp đến gần nàng, trêu ghẹo: "Tí nữa ta mang nàng đi gặp mẫu thân của ta, nàng có thể tạm thời thu móng vuốt lại không a?"

Quan Hỏa Nhi đỏ mặt trừng hắn, thận trọn nói: "Ta làm gì có móng vuốt."

Nhưng trong lòng vẫn là vì phải gặp mẫu thân của Quan Hỏa Nhi mà khẩn trương.

Lỡ như. . . . . . lỡ như mẫu thân hắn không thích nàng thì sao bây giờ? A! Nàng suy nghĩ miên man cái gì chứ? Chưa chắc nàng đã gả cho hắn, lo lắng như vậy khiến nàng thấy mình giống như tiểu bạch si.

"Được! Được! Được, nàng không có móng vuốt, nàng chỉ có đôi môi đỏ mọng đáng yêu làm ta muốn hôn thôi, như vậy có thể chứ?"

Những lời này của hắn khiến nàng đỏ từ mặt đến đầu ngón chân.

Trời ạ! Hắn nói những lời này không thấy ngượng sao?

Nàng lấy khuỷu tay hung hăng húc hắn.

"Ngươi không thể nói chuyện đứng đắn một chút a?" Cảnh cáo hắn nói chuyện nên thu liễm lại một chút, thế nhưng nàng càng nói thì hắn càng cười không đứng đắn.

"Tốt! Ta đứng đắn một chút!" Hắn giơ hai tay lên đầu hàng, chẳng qua trên miệng vẫn cười đểu, khiến Quan Hỏa Nhi không tin lời hắn nói dù chỉ một chút.

Khi nàng muốn mở miệng mắng hắn thì trong phòng vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân.

"Vân nhi, là con trở về à?" Giọng nói này đúng là của mẫu thân Quan Hân Vân.

Quan Hân Vân cười, hướng vào bên trong trả lời: "Đúng vậy, nương, con đã trở về! Hơn nữa lần này trở về con còn dẫn theo nữ hài tử lần con đã nói lần trước, cho người đánh giá một chút."

Quan Hỏa Nhi nghe vậy, tim thiếu chút nữa ngừng đập.

Lần trước hắn có nhắc đến nàng với mẫu thân hắn? Vậy hắn nói tốt hay nói xấu nàng? Tại sao lại muốn đánh giá?

Nàng vừa giận trừng mắt liếc hắn một cái.

Có chuyện gì người biết sau cùng cũng đều là nàng, nàng thật sự không chịu nổi.

Quan Hân Vân không để ý đến nàng trừng, hình như hôm nay tâm tình của hắn vô cùng tốt, cho nên cầm lòng không đậu ôm nàng vào lòng, mang nàng vào nội thất.

"A. . . . . ngươi làm cái gì vậy? Không cần đẩy."

Không kịp ngăn cản, Quan Hỏa Nhi đã bị đưa đến bên giường, đến trước mặt Thủy Vân Nhu, thân mẫu của Quan Hân Vân.

Quan Hỏa Nhi cúi đầu xuống, không dám động đậy, nhất thời yên tĩnh lại, nhưng trong lòng không nhịn được mắng Quan Hân Vân, mắng hắn đến thối đầu.

Ánh mắt của Thủy Vân Nhu dịu dàng hòa ái, đánh giá nữ hài xinh đẹp trong lòng con trai.

Trai tài gái sắc, hơn nữa vẻ mặt đắc ý và nhu tình của con trai đều tập trung hết trên người nàng ấy, Thủy Vân Nhu cảm thấy bọn họ cực kì xứng đôi. Tự nhiên ấn tượng đầu tiên với Quan Hỏa Nhi cũng tốt.

"Hỏa Nhi? Con tên là Hỏa Nhi đúng không?" Thủy Vân Nhu mỉm cười nói.

Nàng đặc biệt nhớ rõ tên này. Lần trước con trai đi đến cạnh giường nàng, hùng hôn tuyên bố với nàng tên này là hắn đặt cho nàng ấy, cho nên nàng ấy chính là người của hắn. Bởi vậy trí nhớ Thủy Vân Nhu đặc biệt khắc sâu cái tên này.

Quan Hỏa Nhi gật gật đầu trả lời: "Đúng vậy ạ." Nàng thẹn thùng cúi mặt xuống đến nỗi cằm cũng sắp đụng đến ngực, giọng nói cũng không to hơn muỗi là bao.

Quan Hân Vân thấy vậy buồn cười, tiểu nữ nhân này trước mặt hắn thì la to nói lớn, hôm nay thế nhưng không dám đối mặt với nương, khiến hắn đùa dai đẩy nàng một phen.

"Hỏa Nhi, nàng đang nói chuyện với muỗi sao? Nếu không sao giọng nói lại giống muỗi như vậy?" Hắn trêu chọc nàng một chút, quả nhiên khiến nàng ngẩng đầu lên nói chuyện.

"Ai nói chuyện với muỗi chứ! Có vấn đề à." Hắn luôn có thể chọc nàng tức giận, khiến nàng chửi ầm lên.

Nhưng mà mắng to xong, nàng mới xấu hổ khi nghe được giọng cười nhẹ của Thủy Vân nhu.