Trời còn chưa sáng, Hùng Lạc đã đi đến Lô gia, cậu ta không dám gõ cửa nhà người khác vào lúc sáng sớm như vậy, đành phải dựa vào cánh cửa ngồi ở dưới đất. Dạ dày vẫn còn đau thắt từng đợt, trên đầu cũng liên tục đổ mồ hôi, ngẫm lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, cả người liền không nhịn được vui vẻ. Thật tình là chưa từng thấy ai như cậu ta, uống xong thuốc ngủ lại tự mình gọi 120 cầu cứu. Không còn cách nào khác, Hùng Lạc nhất định phải làm như vậy, cậu ta phải sống tiếp, bởi vì sứ mạng của cậu ta vẫn chưa kết thúc, cứu Chu Ngữ Bằng thoát khỏi vực sâu là trách nhiệm và nghĩa vụ của cậu ta. Hùng Lạc cảm thấy có chút buồn ngủ, cũng không biết qua bao lâu, cậu ta bất ngờ bị tiếng cửa mở đánh thức.

Mở đôi mắt còn mơ màng ra, Hùng Lạc nhìn thấy Khiết Tử đang đứng che miệng đầy kinh ngạc.

“Xin chào, hôm nọ chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi…”. Hùng Lạc khẩn trương tự giới thiệu mình.

“Cậu là Hùng Lạc, đúng không? Tôi nhớ rồi, mau vào đi.”

Bước vào nhà Hùng Lạc mới phát hiện, thì ra Tiểu Vân con gái của họ lại lên cơn sốt, hai vợ chồng đều đang ở nhà chăm sóc cho con.

“Tử Quân đang ở trong phòng truyền dịch cho con bé, để tôi đi gọi anh ấy, cậu cứ ngồi ở đây trước đi”. Khiết Tử vuốt vuốt lại mái tóc hơi rối loạn, có chút mất tự nhiên.

“Đừng!”. Hùng Lạc giữ cô lại: “Bây giờ đừng nên quấy rầy anh ta.”

Khiết Tử dịu dàng gật đầu, sau đó cùng cậu ta ngồi xuống.

Hùng Lạc liếc nhìn xung quanh, phát hiện tấm rèm màu xanh kia vẫn chưa được kéo ra, liền hỏi: “Chu Ngữ Bằng đâu? Còn ở ngoài ban công sao?”

“Đúng vậy, cậu ấy không phân biệt được ngày hay đêm, lúc nào cũng là Tử Quân đi gọi, cậu ấy mới rời giường.”

Hùng Lạc hít vào một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm xúc phức tạp trong lòng, khôi phục lại vẻ mặt như cũ, hỏi tiếp: “Vậy cậu ấy cũng không rửa mặt gì sao? Còn ăn sáng thì thế nào?”

“Chuyện đó đều phải chờ Tử Quân tới giúp, nếu gặp phải lúc con gái bị bệnh thì gọi cậu ấy trễ một chút. Cậu ấy không ăn sáng, dạ dày của cậu ấy rất yếu ớt, mỗi ngày chỉ ăn được một bữa tối mà thôi, cũng không thể ăn nhiều, ăn nhiều một chút là sẽ nôn, cho nên Tử Quân sẽ đút cho cậu ấy ăn.”

“Lúc bình thường hai người có hay nói chuyện với cậu ấy không?”. Hùng Lạc đột nhiên cảm thấy mất kiềm chế, cậu ta thật sự không thể chấp nhận nổi chuyện Chu Ngữ Bằng phải sống một cuộc sống như thế này.

“Thỉnh thoảng Tử Quân cũng sẽ nói chuyện với cậu ấy, nhưng mà cậu cũng biết rồi, tay của cậu ấy không có cảm giác gì, phải viết chữ lên vùng vai mới được, tôi lại là phụ nữ, như vậy không được tiện lắm. Tiểu Vân thì còn quá nhỏ, căn bản không biết viết chữ, cho nên mẹ con tôi cũng không có cách nào giao tiếp với cậu ấy được.”

Hùng Lạc lập tức vụt người đứng dậy, cao giọng hỏi: “Vậy các người có biết cậu ấy mỗi ngày suy nghĩ cái gì không?”

Khiết Tử có chút sợ, khẽ sờ mũi, thực sự là bị hỏi đến mơ hồ, nói: “Cậu ấy có thể là chẳng nghĩ gì cả, tôi cũng không rõ lắm.”

“Làm sao có thể?”. Thanh âm của Hùng Lạc cuối cùng cũng bộc phát: “Con người ai cũng có tư tưởng mà không phải sao? Các người đang làm cái gì vậy? Đang nuôi chó hả?”

Lô Tử Quân nghe thấy tiếng động liền đi ra, nhìn thấy Hùng Lạc cả người run run, tóc tai hầu như dựng thẳng cả lên. Hắn mau chóng đi tới ấn cậu ta ngồi xuống, bảo Khiết Tử rót cho mình một ly nước, Khiết Tử liền vội vàng chạy vào nhà bếp.

“Có chuyện gì vậy? Tới thăm Ngữ Bằng sao?”. Lô Tử Quân thành thực hỏi.

“Không phải”. Hùng Lạc không nhìn hắn, chỉ nhìn chăm chăm vào tấm rèm màu xanh kia, nói tiếp: “Là tới đón cậu ấy đi.”

“Hả?”. Lô Tử Quân sửng sốt, không ngờ Hùng Lạc tới là muốn đón người, thở dài nói: “Hôm đó chúng ta đã thử nói với cậu ấy chuyện về cậu, nhưng cậu cũng nhìn thấy rồi mà, cậu ấy rất bài xích, căn bản là không muốn đề cập.”

Hùng Lạc lắc đầu, vốn chẳng thèm bận tâm, nói: “Tôi không cần biết cậu ấy có muốn gặp tôi hay không, nếu như không muốn, chúng ta có thể không nói cho cậu ấy biết…”

“Không nói?”

“Đúng vậy, anh có thể nói với Ngữ Bằng, anh và cậu ấy chỉ là dọn nhà mà thôi, như vậy không có gì là không tốt, cậu ấy nguyện ý sống cùng anh, tôi nguyện ý sống bên cạnh cậu ấy, đây không phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”

Lô Tử Quân xòe tay, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Như vậy có được không?”

“Sao lại không được?”. Hùng Lạc tàn khốc nói: “Bây giờ các người sống một cuộc sống như vậy, anh cho là có thể chuộc tội được sao? Các người là đang giam cầm linh hồn của cậu ấy để mua cho mình một cảm giác an lòng!”

Lô Tử Quân bị Hùng Lạc chỉ trích liền cứng họng không thể trả lời được, quả thật hắn cũng bị những lời này chọc trúng tim đen. Hắn nhận lấy ly nước mà Khiết Tử đưa tới, chột dạ đặt ở bên môi, bản thân đã có vợ cũng đã có con, bình thường vợ của hắn cũng không cần phải để tâm gì nhiều, thế nhưng con gái lại thường hay sinh bệnh, thực sự là đã hao tổn hết tâm trí của hắn, cho nên lúc thường ngày cũng không có thời gian tận tâm tận lực chăm sóc cho Chu Ngữ Bằng. Hơn nữa, Hùng Lạc nói rất đúng, gia đình hắn và Chu Ngữ Bằng sống cùng nhau như vậy rốt cuộc là quan hệ gì, càng nghĩ càng cảm thấy giữ Chu Ngữ Bằng ở bên cạnh mình là quá ích kỷ, cũng rất không ổn.

Hai người đều trầm mặc, bọn họ không biết để cho Chu Ngữ Bằng từ nay về sau sống trong lời nói dối là tốt hay không tốt, càng không biết liệu mình có thể tùy tiện quyết định cuộc sống của một người như vậy hay không…

“Hùng Lạc, còn có chuyện này muốn nói cho cậu biết”. Lúc Hùng Lạc định rời đi, Lô Tử Quân liền kéo tay áo cậu ta lại.

“Chuyện gì?”. Hùng Lạc quay đầu.

“Lần trước sau khi cậu đi khỏi, tôi đã thử nói với Ngữ Bằng về cậu một lần nữa, nhưng mà cậu ấy vẫn…”

“Ừm, chuyện này tôi biết rồi, anh sẽ không muốn nhắc lại chuyện này với tôi thêm lần nào nữa đúng không?”. Hùng Lạc có chút bực mình, cậu ta cần phải về nhà thu xếp ngay.

“Thật ra, Ngữ Bằng không phải vì không tha thứ cho cậu mà không muốn gặp cậu, khoảng thời gian Ngữ Bằng ở nhà dưỡng bệnh tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy trước giờ chưa từng vì những tổn thương Hùng Ninh gây ra với mình mà hận cậu. Ngữ Bằng từng nói, Hùng Ninh là Hùng Ninh, cậu là cậu, cậu ấy vĩnh viễn không muốn gặp lại cậu là vì thực sự không hi vọng cậu nhìn thấy bộ dạng của cậu ấy bây giờ… Ngữ Bằng biết cậu thương cậu ấy như vậy, cho nên mới không nhẫn tâm khiến cậu đau lòng, đương nhiên, cậu ấy cũng có tôn nghiêm của mình, có lẽ sự tôn nghiêm ấy chỉ khi đối mặt với người mình quan tâm nhất mới trở nên quan trọng như vậy thôi… Cậu có hiểu không?”

“Tôi không hiểu”. Hùng Lạc nói: “Lần trước ở Hàng Châu, lúc tôi sắp rời đi anh cũng kéo tôi lại như vậy, nói cho tôi biết Chu Ngữ Bằng vốn chưa từng yêu tôi, tôi chỉ là của vật thay thế của anh mà thôi. Vậy mà hôm nay anh lại nói với tôi rằng, tôi là người rất quan trọng với cậu ấy, thế cho nên cậu ấy không có cách nào đối diện với tôi được. Anh rốt cuộc là muốn thế nào vậy? Biến tất cả mọi người thành quân cờ của mình, muốn điều khiển ra sao thì điều khiển sao?”

Lô Tử Quân thở dài một tiếng, nói: “Tôi có lỗi với cậu ấy, cũng có lỗi với cậu, một đời này của tôi là như vậy rồi. Cậu cũng thấy rồi đó, tất thảy sự trừng phạt đều giáng xuống người con gái của tôi, tôi sẽ yên lặng mà chấp nhận nó.

“Tiểu Vân rốt cuộc bị làm sao?”

“Tiểu Vân vừa ra đời thận đã có vấn đề, cứ dăm ba ngày là sẽ lên cơn sốt, nếu đến cuối cùng mà vẫn không có thận nguyên… nó sẽ không thể sống được lâu…”. Nhắc tới bệnh tình của con gái, hai mắt Lô Tử Quân liền ướt nhòe.

Hùng Lạc cũng không nói gì nữa, mạnh mẽ đè lại ngọn lửa trong lòng, tùy tiện an ủi Lô Tử Quân một câu, sau đó dặn hắn giúp Chu Ngữ Bằng chuẩn bị một chút, cậu ta sẽ mau chóng tới đón người.

Để cho Chu Ngữ Bằng đến, Hùng Lạc tự mình bỏ công sức ra chuẩn bị, căn nhà trước đây không thể ở được nữa, cậu ta sợ Chu Ngữ Bằng sẽ phát hiện ra. Vì muốn từ nay về sau có thể chăm sóc cho cậu thật tốt, Hùng Lạc thuê một căn nhà nằm trong khu đô thị ở phía sau công ty, gồm có hai phòng hai sảnh1, mỗi tháng trả ba nghìn đồng. So với chỗ ở lúc trước là nhiều gấp đôi, thế nhưng Hùng Lạc chẳng hề quan tâm tới mấy vấn đề đó, tiền tiết kiệm mấy năm nay cũng đủ cho hai người sinh hoạt chi tiêu rồi, cậu ta nhất định phải mang đến cho Chu Ngữ Bằng một cuộc sống tốt nhất.

Lúc biết được Chu Ngữ Bằng sẽ dọn tới sống chung, Dương Nhất Kha liền giúp Hùng Lạc bao hết mọi chi phí lắp đặt thiết bị, Hùng Lạc cũng vui vẻ tiếp nhận. Vì Chu Ngữ Bằng, cậu ta từ lâu đã không còn là cái người năm đó được người khác tặng xe hơi là cảm thấy như tôn nghiêm bị mất đi nữa. Miễn là có thể khiến cho Chu Ngữ Bằng sống tốt, cho dù là ai giúp đỡ, Hùng Lạc cũng đều tiếp nhận, cho dù có là chuyện gì, cậu ta cũng đều sẽ làm.

Dương Nhất Kha giúp Hùng Lạc tiến hành sửa sang lại căn nhà mới với tốc độ nhanh nhất, Chu Ngữ Bằng và Hùng Lạc mỗi người một phòng. Hùng Lạc còn chuyển chiếc giường cũ kia tới, thời gian trôi qua lâu, bất luận là người hay vật cũng đều sẽ sinh ra tình cảm, cậu ta còn cho đặt thêm thảm chống trơn trượt trong nhà vệ sinh. Trải qua một phen tỉ mỉ bài trí, Dương Nhất Kha mới cùng với Hùng Lạc lái xe tới nhà Lô Tử Quân đón người.

Lần thứ hai ngồi ở bên cạnh Chu Ngữ Bằng, Hùng Lạc đột nhiên có một loại cảm giác cưỡi mây đạp gió, cảm thấy mọi chuyện dường như không phải sự thật. Cậu ta lại càng không dám tưởng tượng tới, lúc Lô Tử Quân chuyển ra tất cả hành lý của Chu Ngữ Bằng, thực sự chỉ cần dùng một chiếc ba lô là đã có thể đựng được toàn bộ, trong đó đa số đều là thuốc, còn lại cũng chỉ có mấy bộ quần áo mà thôi.

Lúc Lô Tử Quân đang trao đổi với Hùng Lạc một số chuyện, Chu Ngữ Bằng vẫn ngồi ngay ngắn trên sô pha, sống lưng thẳng tắp không hề tựa vào ghế. Lúc nào cũng thấy cậu nhìn không chớp mắt, vẻ mặt thì ngây ra, ngay cả động tác nghiêng tai tụ thần thường thấy ở những người mù cũng không có. Tất cả những gì xảy ra bên cạnh mình Chu Ngữ Bằng đều không biết gì cả, mà hình như cậu cũng chẳng muốn biết.

“Sao rồi? Đã nói với cậu ấy chưa?”. Dương Nhất Kha có chút bận tâm, vẫn luôn cảm thấy cách này không được ổn.

Lô Tử Quân nói: “Đã nói xong rồi, tôi nói với cậu ấy là chúng tôi muốn dọn nhà, bảo cậu ấy chuẩn bị tâm lý trước”. Hắn nhìn Chu Ngữ Bằng một cái, tiếp tục nói với Hùng Lạc: “Cần phải đi ngay bây giờ, cậu nói với cậu ấy đi.”

Nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngẩn kia, Hùng Lạc có chút lúng túng, đây thật sự là người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm đó sao? Tại sao cậu của bây giờ so với lúc trước lại trở nên xa lạ lạc lõng đến vậy, có lẽ cậu đã ép buộc bản thân mình quên hết đi quá khứ, cho nên giờ đây mới trở nên trống rỗng như thế này, cũng tốt, hãy để cho tất cả mọi người cùng nhau bắt đầu lại từ đầu vậy.

“Chúng ta đi đến nhà mới thôi”. Hùng Lạc viết chữ lên chỗ xương quai xanh của Chu Ngữ Bằng.

Lô Tử Quân nói: “Cậu có thể viết chữ lên cánh tay của cậu ấy, hai tuần nay tôi luôn dẫn cậu ấy đi châm cứu, có thể kích thích dây thần kinh toàn thân, biết đâu sẽ nâng cao độ nhạy cảm của thân thể cậu ấy với bên ngoài.”

Hùng Lạc liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Chỉ làm có hai tuần?”

“Là tôi không tốt”. Lô Tử Quân cúi đầu: “Nếu như lúc tôi mới đón Ngữ Bằng từ Hàng Châu về lập tức đi tìm bác sỹ ngay, nói không chừng xúc cảm nơi tứ chi của cậu ấy cũng không mất hết như vậy. Tiểu Vân con bé thường xuyên sinh bệnh, nên tôi cũng không có cách nào chăm sóc cho cậu ấy thật chu đáo. Tôi… hi vọng hai người sau khi sống cùng nhau cậu vẫn có thể dẫn cậu ấy đi châm cứu, cứ kiên trì thực hiện như vậy, có lẽ thân thể của cậu ấy sẽ có chuyển biến tốt…”

“Đương nhiên rồi!”. Hùng Lạc bất mãn cắt ngang hắn.

“Vị bác sĩ này là bạn học tiến sĩ chung với tôi, chuyên môn là về châm cứu vật lý trị liệu, để tôi viết địa chỉ cho cậu, còn về phần chi phí điều trị cậu cũng đừng bận tâm, đến lúc đó tôi sẽ thỏa thuận với anh ấy.”

Hùng Lạc bắt chéo chân tựa người vào sô pha, đưa mắt liếc xéo hắn, cũng chẳng nói là được hay không được, rồi lại quay đầu nhìn sang Chu Ngữ Bằng, hi vọng cậu có thể nói một câu gì đó đáp lại.

Qua một lúc lâu, Chu Ngữ Bằng mới lên tiếng, xa cách nhau đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên Hùng Lạc nghe thấy giọng nói của cậu. Ấy vậy mà Hùng Lạc chỉ nhìn thấy hầu kết của cậu rung động, đôi môi vốn luôn khép chặt kia hé mở, âm thanh thoát ra lại không được rõ ràng.

“Cậu ấy nói cái gì?”. Hùng Lạc gấp gáp hỏi, suýt chút nữa là đứng vụt lên.

Lô Tử Quân vội vàng nói: “Cậu ấy hỏi còn Tiểu Vân và Khiết Tử thì sao”. Sau đó hắn không nhanh không chậm viết chữ lên cánh tay phải của Chu Ngữ Bằng: “Hai người họ không đi, từ nay về sau chỉ có hai chúng ta sống cùng nhau mà thôi.”

Chu Ngữ Bằng không nói gì nữa, thế nhưng câu nói vừa rồi lại hung hăng dội thẳng vào người Hùng Lạc. Chia xa nhau suốt mấy năm, Hùng Lạc hoàn toàn không ngờ được Chu Ngữ Bằng giờ đây đã hầu như đánh mất đi khả năng ngôn ngữ của chính mình. Trong khoảng thời gian bọn họ sống bên nhau, Hùng Lạc thập phần coi trọng chuyện này, cậu ta rất sợ Chu Ngữ Bằng mất đi thính giác lâu, khi nói sẽ càng lúc càng không chuẩn. Mấy năm nay Hùng Lạc không ở bên cạnh cậu, không có người nào kiên nhẫn sửa từng từ từng chữ cho cậu giống như cậu ta, thành ra hôm nay mới rơi xuống kết quả như thế này.

Nhìn thấy Hùng Lạc đang vô cùng đau xót, Lô Tử Quân cố gắng an ủi: “Mấy năm nay cậu ấy không hề mở miệng nói chuyện, nên bây giờ có lẽ cậu ấy không còn nhớ rõ cách phát âm nữa, tôi…”. Càng về sau hắn càng không biết phải nói thế nào mới xong.

Hùng Lạc không quan tâm đến Lô Tử Quân nữa, đi tới xách chiếc ba lô đeo lên vai, nắm lấy cánh tay Chu Ngữ Bằng đi thẳng đến chỗ cửa. Hùng Lạc thầm nghĩ, kể từ giờ mình nhất định phải uốn nắn phát âm cho Ngữ Bằng mới được, giúp cho cậu có thể nói chuyện giống như trước kia. Cánh tay của Chu Ngữ Bằng vốn không có cảm giác gì, không hề phát giác ra có người chạm vào mình, đột nhiên thân thể bị kéo về phía trước, Chu Ngữ Bằng giật mình hoảng sợ, đương nhiên hai chân của cậu vẫn chưa kịp chuẩn bị, cả người cậu liền lảo đảo, suýt chút nữa là ngã sấp xuống đất.

“Xin lỗi, xin lỗi!”. Hùng Lạc vô cùng hối hận, trong lòng liên tục thầm mắng mình lỗ mãng, lập tức vươn tay ra vỗ vỗ lên vai Chu Ngữ Bằng, giúp cho cậu có sự chuẩn bị, sau đó lại cùng nhau bước ra khỏi cánh cửa của Lô gia.
Chú thích:

Nhà hai phòng hai sảnh tức là có hai phòng ngủ (hoặc phòng đọc sách), hai sảnh còn lại dùng làm phòng khách, nhà bếp…