“Nhưng mà..”

Cô còn chưa nói xong, anh đã ôm

lấy cô xoay người lại rồi cùng ngã

xuống giường.

“Hả, anh ba…” Bạch Nhược Hy ngã

xuống tấm đệm mềm mại. Anh

dùng tay chống đỡ trọng lượng toàn

thân. Thế mà vẫn ép lưng cô đến

nỗi không động đậy được.

Mặt cô ép sát lên giường. Đầu quay

sang một bên. Hai tay cũng bị Kiều

Huyền Thạc ép đến không cử động

nổi.

“Anh ba, anh muốn làm gì?”

Kiều Huyền Thạc lộ ra nụ cười mê

người, cười mà không cười cúi đầu

thì thầm vào tai cô: “Tôi tin em.

“Đây không phải là lời nói thật lòng

của anh.” Bạch Nhược Hy sốt ruột.

“Nhưng tôi thật lòng muốn em.”

Nói xong, tay anh đã luồn vào váy

Co.

Bạch Nhược Hy tức tới nắm chặt

tay, cắn cắn môi. Chết tiệt thật.

Người đàn ông này rốt cuộc mê gái

tới mức nào.

“Anh rốt cuộc có phải là đàn ông

không?” Bạch Nhược Hy gấp tới độ

buột miệng nói ra, ý muốn hỏi tại

sao anh lại không giữ lời.

Ngược lại Kiều Huyền Thạc lại cười,

nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng

hồng của cô rồi thuận theo váy

trượt xuống dưới. Giọng nói cũng

chọc ai?

khàn khàn sắp nghe không rõ, mê

hoặc chấn động lòng người: “Có

phải đàn ông hay không. Em thử

chút không phải biết rồi sao.”

Bạch Nhược Hy hận không thể anh

căn đứt lưỡi mình. Mấy lời như vậy

mà cũng bị mình nói thành dạng

mập mờ không rõ.

Cô cảm thấy tim đập càng nhanh.

Thân thể là thành thật nhất. Lửa

nóng trên người anh đã đốt cháy cả

người cô. Chỉ là lý trí cô khống chế

chính mình, không thể tủi thân mà

trở thành người con gái dễ dãi trong

miệng anh như vậy được.

Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi,

trong lúc sốt ruột đột nhiên nhanh

trí nói: “Anh ba, anh đợi chút…

Kiêu Huyền Thạc ngừng lại. Động

tác kéo váy đến giữa đùi thì dừng

lại.

“Em tới tháng rồi.”

“Tháng gì?” Kiều Huyền Thạc mơ

hồ.

“Chuyện mà mỗi tháng con gái đều

có một lần, gọi là tới tháng, còn gọi

là kinh nguyệt. Bạch Nhược Hy

nghiêm túc nói.

Kiều Huyên Thạc nhắm mắt lại, hít

thở sâu. Thân thể khó chịu cương

cứng. Sau khi bình tĩnh lại hồi lâu,

anh mới lật người lại năm xuống

bên cạnh Bạch Nhược Hy, thở hổn

hển nhìn cô.

Bạch Nhược Hy được thả ra liền

căng thẳng kéo váy che lấy đùi.

Từ tai đến cổ đều đỏ như phát sốt.

Tim như hãng mất vài nhịp. Cô

châm chậm bò dậy. Lúc này mới

phát hiện người đàn ông bên cạnh

nhịn rất khổ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô

nhịn không được liên muốn cười.

Lòng mang ý muốn trị tội người nào

đó mà bò vào lòng anh.

“Anh ba, em ngứa… Bạch Nhược Hy

ôn ào như làm nũng. Muốn bao

nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu.

Kiều Huyền Thạc không động đậy,

nhắm mắt không có bất cứ biểu

cảm nào. Thế nhưng chân mày

không nhịn được mà nhãn lại.

“Ngứa quá, anh giúp em được

không?”

“Không phải em tới tháng rồi sao?”

Giọng điệu Kiều Huyên Thạc mang

theo chút tức giận.

Bạch Nhược Hy nằm sấp bên cạnh,

xoay đầu qua nhìn vê phía người

nào đó, nhẹ nhàng nũng nịu: “Thì tới

tháng rồi, nhưng thật là khó chịu…

Anh giúp em gãi gãi lưng. Lưng em

ngứa quá.

Kiều Huyên Thạc hé môi hít thở. Đồ

con gái đáng chết! Muốn ép anh

điên lên sao?

Gãi lưng? Nói chuyện mập mờ, yếu

ớt vậy là muốn giày vò anh sao?

Nhìn thấu suy nghĩ cô, Kiều Huyền

Thạc liền từ từ xoay người. Vừa

dùng tay chống đầu, vừa mò sang

lưng cô, cởi áo choàng nhung trên

người cô xuống.

Tấm lưng thon dài trắng nõn, da mịn

màng như lụa, đẹp đến nỗi khiến

người ta ngứa ngáy khó chịu trong

lòng.

Kiều Huyên Thạc khống chế cơn

xúc động đang trào dâng trong

lòng, vươn tay qua nhẹ nhàng dùng

đầu ngón tay gãi gãi lưng cô. Ánh

mắt mê mang nhìn chằm chằm vào

mặt cô hỏi: “Ngứa chỗ nào?”

“Cả lưng đều ngứa. Anh gãi đều

một chút.”

Bạch Nhược Hy nhắm mắt, hơi hé

môi hít thở bằng miệng. Học mấy

cái biểu cảm mập mờ mà mấy cô

sao nữ diễn trong bộ phim nào đó,

phát ra âm thanh rên rỉ từ sâu trong

cổ họng.

“Ưm… thật thoải mái. Anh ba, phía

trên. Xuống dưới một chút…

“Ưm ưm…”

“Không được dùng sức quá mạnh,

nhẹ nhàng chút.”

đt „

Kiêu Huyền Thạc cảm thấy khát khô

cổ họng, liếm đôi môi khô khốc rồi

nuốt ngụm nước bọt. Ngọn lửa dưới

bụng như muốn đốt cháy hết cả

người anh.

Anh không phải thánh. Có tên đàn

ông trẻ tuổi tinh lực dồi dào nào mà

có thể nhịn được loại giày vò này

không?

Tiếng con gái hít thở ngay trước

mặt, lại còn kêu gọi dụ dỗ như vậy.

Cho dù chưa từng thử qua mùi vị đó

nhưng cơn xúc động trong người

vẫn luôn tồn tại.

“Nhược Hy, tôi chỉ đang giúp em gãi

lưng. Em còn như vậy nữa…” Kiều

Huyền Thạc ngừng tay. Giọng nói

khàn khàn nhịn đói ngàn năm mang

theo chút lửa giận.

“Anh ba… không được ngừng…

Bạch Nhược Hy lại kêu lên một câu

khiến máu huyết trong người anh

sôi lên.

Kiêu Huyền Thạc trực tiếp thở ra

một hơi khó nhọc rồi mau chóng

đứng lên xông vào nhà vệ sinh.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại,

Bạch Nhược Hy ôm bụng cười lớn,

ôm lấy gối lăn qua lăn lại vài vòng.

Nghe thấy trong phòng tắm truyền

đến tiếng nước chảy, Bạch Nhược

Hy càng nhịn không được vùi đầu

vào trong gối len lén cười.

Cô nhìn thấy phản ứng của Kiều

Huyền Thạc trong lòng gió xuân

phơi phới, ngọt ngào khôn tả lại có

cảm giác vui vẻ khi người khác gặp

nạn.

Cô ôm lấy gối lén cười hồi lâu mới

từ từ bình tĩnh lại. Nhìn lên trân nhà,

đột nhiên, ánh mắt cô trở nên sững

lại.

Loại cảm giác này lại hoang đường

như vậy.

Đã bao lâu rồi cô không cười?

Đã bao lâu rồi không cảm thấy được

niềm vui?

Lâu tới nỗi chính cô đều đã quên

bản thân còn có thể ôm bụng cười

lớn.

Lâu đến nỗi cô đều tưởng rằng mỗi

ngày mình chỉ biết gượng cười mà

sống.

Cảm giác này rất mơ hồ, không

giống như thật.

Bạch Nhược Hy chớp chớp mắt,

nhìn trang sức đẹp đế treo trên trân

nhà. Nụ cười trên mặt cũng từ từ

biến mất mà chuyển thành buồn

phiền u uất.

Nếu như có một ngày thời gian có

thể quay trở lại, cô hy vọng tất cả

chỉ là một giấc mộng. Không cần

cho cô hạnh phúc, vui vẻ, càng

không cân cho cô hy vọng.

Ít nhất đến cuối cùng, cô không cần

phải đau khổ.

Cô giơ tay lên, dùng mu bàn tay che

lấy tâm mắt của mình. Ngón tay

chầm chậm mở ra. Trần nhà vẫn

đẹp như vậy nhưng lại không nhìn

thấy toàn cảnh.

Ánh mắt trở nên mông lung. Tay cô

rất trắng lại thon dài, quơ qua quơ

lại, ý muốn đánh thức giấc mơ phi

thực tế này.

NGÓC GỌC…

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Nhược Hy buông tay xuống,

nghiêm túc lắng nghe lần nữa.

MỘC CC GÓC GÓỌC…

Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên lần

nữa, càng lúc càng vang.

Bạch Nhược Hy lập tức ngồi dậy từ

trên giường, khoác áo choàng lên.

Sau khi dùng tay chỉnh tóc lại một

chút mới lập tức chạy ra ngoài cửa.

Cô nhìn cửa hít thở sâu rồi căng

thẳng ngừng lại một lát khiến bản

thân chuẩn bị tâm lý cho tốt. Việc gì

đến cũng phải đến. Qủa nhiên bọn

họ sẽ không đợi đến ngày mai.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên lần thứ

ba, cô mới mau chóng mở ra.

Đứng ở bên ngoài là mẹ cô An Hiểu.

Bộ đồ trên người An Hiểu còn chưa

thay ra, bộ dạng giống như mới vừa

từ buổi lễ chạy tới.

Bạch Nhược Hy yếu ớt gọi một

tiếng: “Mẹ…”

Sắc mặt bà tối tăm nặng nề. Ánh

mắt lạnh lùng mà sắc bén. Giọng

điệu tức giận: “Lập tức cút ra đây

cho tao.”

Bạch Nhược Hy thở ra một hơi từ

tận đáy lòng rồi châm chậm đẩy

cửa ra. Vừa bước một chân ra đột

nhiên cánh tay đã bị kéo trở về

khiến cô lùi về phía sau một bước

rồi đụng vào lồng ngực mát lạnh.

Bạch Nhược Hy kinh ngạc ngẩng

đầu. Sau đó nhìn thấy Kiều Huyền

Thạc cởi trân nửa người, bên dưới

quấn một cái khăn tắm.

Tóc anh nhỏ nước tong tỏng. Sắc

mặt lạnh lùng như băng. Ánh mắt

uy nghiêm lộ ra vẻ không thể xâm

phạm. Một tay ôm Bạch Nhược Hy

vào ngực, một tay giữ cửa. Giọng

điệu rét lạnh âm u: “Đã khuya lắm

rồi. Có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Vừa dứt lời, anh đã sập cửa lại.

“Rầm.”

Tiếng động cực lớn vang lên.

Bạch Nhược Hy bị dọa tới nổi hai vai

run lên, sợ hãi nhìn người đàn ông

bên cạnh.

An Hiểu ở bên ngoài lại càng kinh

ngạc. Chuyện không lường trước

được này khiến bà tức tới nỗi sắc

mặt khó coi như giẫm phải phân.