Khi bọn họ trở về phòng đã là mười

một giờ ba mươi lăm phút.

Bạch Nhược Hy nhìn đồng hồ rồi lại

ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã

đưa cô về phòng kia, Kiều Huyền

Thạc.

Buổi lễ cũng đến hồi kết. Mặc dù

bên ngoài vườn hoa vẫn náo nhiệt

nhưng trong phòng lại yên tính vô

cùng.

Thời gian chớp mắt trôi qua. Kiều

Huyền Thạc đứng im tại chỗ. Ánh

mắt nóng rực mà nồng nàn, cho dù

nhìn cả đêm cũng nhìn không đủ.

Bầu không khí trở nên ấm áp và

mập mờ.

Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng mở

miệng: “Anh ba, anh trở về nghỉ ngơi

đi.

“ly „

Kiều Huyên Thạc đồng ý nhưng vẫn

không di chuyển. Cả người cao lớn

sừng sững như núi.

Bạch Nhược Hy muốn xoay người

thay đồ nhưng không thấy anh có

động tĩnh gì nên mới nghi ngờ mà

mở to mắt nhìn: “Anh ba, có phải

anh còn có chuyện gì không?”

“Không”

“Vậy anh… Bạch Nhược Hy căng

thẳng nuốt ngụm nước bọt, ngừng

một lát rồi lại hỏi: “Anh muốn ngủ ở

phòng em sao?”

“Không.” Kiều Huyền Thạc lập tức từ

chối. Cái loại dày vò nhìn mà không

chạm được đó, một lần là đủ rồi,

anh cũng không muốn trải qua lần

thứ hai.

“Dạ.” Bạch Nhược Hy kéo dài âm,

nghe có vẻ giống như đang thất

vọng.

Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng thở ra

một hơi rôi xoay người rời khỏi.

Anh vừa đi vài bước, Bạch Nhược

Hy đột nhiên lại gọi với theo: “Anh

ba…”

Tay Kiều Huyền Thạc vừa chạm vào

nắm cửa liền ngừng lại, sững người

không bước tới nữa.

“Anh…” Bạch Nhược Hy ấp a ấp úng:

“Anh tin tưởng người bên cạnh mình

không?”

Kiều Huyền Thạc sững người hồi

lâu, xoay lưng lại với cô hỏi: “Người

em chỉ là ai?”

“Cho dù là ai thì anh cũng đừng tin

tưởng trăm phần trăm. Không được

tin tưởng bất cứ người nào. Người

bên cạnh anh không nhất định sẽ

trung thành với anh. Rất có thể

người đó là kẻ địch của anh đó.”

Kiều Huyền Thạc cười khổ.

Ngón tay anh run rẩy rồi thu tay về.

Sau đó đút tay vào túi, xoay người

nhìn vê phía Bạch Nhược Hy.

Sắc mặt Bạch Nhược Hy căng

thẳng. Ánh mắt nôn nóng mà

nghiêm túc.

Lời của cô khiến con tim Kiều

Huyền Thạc vừa có chút ấm áp đã

bị đả kích, nhất thời nguội lạnh mấy

phần.

Anh cười khổ: “Ngay cả một người

đáng tin cũng không có. Cuộc đời

này rốt cuộc bi thương nhường

nào?”

đf ”

Bạch Nhược Hy không biết nên giải

thích thế nào mà lo lắng anh sẽ hiểu

lâm.

Thế nhưng cô cũng không hoàn

toàn thành thật với anh cho nên câu

này cũng không hề nói sai.

Kiều Huyền Thạc cúi đầu. Ánh mắt

trở nên nghiêm trọng rồi bước từng

bước về phía cô. Sau khi lại gần,

giọng nói mới nặng nề, từ từ mở

miệng: “Nhược Hy, trừ việc tôi lừa

em kết hôn ra thì tôi là người đáng

để em tin tưởng trăm phần trăm.”

“Anh từng nói hận em. Bạch Nhược

Hy căng thẳng thầu thào.

“Ừ, từng hận.”

Từng yêu nhiều bao nhiêu thì lại hận

bấy nhiêu. Anh từng hận, vẫn còn

hận thế nhưng vẫn không thể nào

khống chế được khát vọng của con

tim.

Bạch Nhược Hy căng thẳng đến nỗi

lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô túm

váy, nhẹ nhàng hỏi: “Thế còn bây giờ

thì sao?”

Đôi mắt anh thâm thúy như mực,

đẹp đến mê hoặc lòng người. Sau

đó ánh mắt nhìn cô từ từ trở nên

lạnh lùng rồi lạnh nhạt nói: “Không

được làm những chuyện khiến tôi

hận em nữa.”

Trong lòng Bạch Nhược Hy đau

đớn, có chút đau cũng có chút chua

XÓI

Hóa ra vì cô vẫn luôn làm tổn

thương người đàn ông này nên mới

khiến anh hận cô, xa cách cô, lạnh

nhạt với cô. Vậy mà cô vẫn đang

oán trời trách đất.

“Em sẽ không làm nữa.” Bạch

Nhược Hy hít sâu một hơi. Ánh mắt

tràn đầy ánh sáng kiên định, tự tin.

“Bây giờ có chuyện gì muốn nói với

tôi không?” Kiều Huyền Thạc lại hy

vọng nhìn cô lần nữa.

“Không có.”

Kiều Huyền Thạc cười khổ, cúi đầu

im lặng.

Bạch Nhược Hy nhìn khí thế của

anh đang từ từ trở nên lạnh lùng

cũng càng cảm thấy gấp gáp trong

lòng. Cô thật sự không biết nên mở

miệng thế nào.

Cô rất sợ nói ra sẽ liên lụy tới anh.

Nếu như không nói, anh mãi mãi sẽ

không biết bên cạnh mình còn có

nội gián.

Thế nhưng cô cũng không biết nội

gián là ai. Cho dù có nói thì cũng

như không nói mà còn chỉ khiến cho

mọi chuyện càng trở nên phức tạp

hơn.

Sau khi suy đi tính lại, Bạch Nhược

Hy mới từ từ hỏi: “Anh ba, anh có

từng nghi ngờ người nào bên cạnh

không trung thành với mình chưa?”

KG

“Ai?” Bạch Nhược Hy sốt ruột hỏi.

Kiều Huyền Thạc cười nhẹ, thoải

mái nói: “Em…

“Em?” Bạch Nhược Hy cắn cắn môi,

trong lòng khó chịu. Sau khi hòa

hoãn hồi lâu mới từ từ thì thâm:

“Trừ em ra, anh quan sát kỹ mấy

người bên cạnh một chút, người

thân, bạn bè, đồng nghiệp, còn có

lính dưới trướng anh…

Kiêu Huyền Thạc nhíu mày: “Rốt

cuộc em muốn nói gì?”

Bạch Nhược Hy không biết nên biểu

đạt thế nào mới không khiến anh

nghi ngờ mà lại có thể khiến anh

cảnh giác cho nên lúc này mới lo

lắng bất an.

Cô đi đi lại lại, cúi đầu suy nghĩ rồi

căng thẳng mở miệng: “Em cảm

thấy bên cạnh có người muốn hãm

hại anh.”

Nói xong, cô lập tức bổ sung:

“Người đó không phải em. Người

em chỉ là người khác. Hắn đang

giấu giếm mà quan sát nhất cử nhất

động của anh trong bóng tối. Thậm

chí sẽ…

Kiêu Huyền Thạc nhìn thấy được sự

căng thẳng cũng như lo lắng của cô

nên từ từ ngồi xuống mép giường.

Bạch Nhược Hy cả kinh, nghi ngờ

nhìn anh.

Sau khi Kiều Huyền Thạc ngồi

xuống liên vỗ nhẹ chỗ ngồi bên

cạnh: “Ngồi xuống đi. Chúng ta từ

từ nói chuyện.”

“Hả?” Bạch Nhược Hy không hiểu

đầu cua tai nheo gì.

Kiêu Huyền Thạc tự nhiên như

thường: “Hắn có phải là người đã

cảnh cáo em không được nói với

bất cứ ai không? Hắn đang ở trong

tối quan sát từng hành động của

chúng ta. Ngay cả gió thổi một cái

hắn cũng sẽ biết rõ ràng?”

Bạch Nhược Hy kinh ngạc nhìn anh.

Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Anh biết rồi?

Bạch Nhược Hy sững sờ hồi lâu mới

phản ứng lại: “Sao anh biết được?”

Kiều Huyền Thạc giơ tay ra kéo tay

Bạch Nhược Hy đến trước mặt anh.

Anh ngồi trên giường, còn cô đứng

trước mặt. Độ cao của hai người

thiếu chút nữa đã không chênh lệch

bao nhiêu. Anh nhìn ánh mắt lo lắng

của cô rồi dịu dàng nói: “Đoán thôi.

Thấy tâm trạng và lời nói vừa nãy

của em mà đoán được.”

“f ”

Bạch Nhược Hy không còn lời nào

để nói.

Cô sao lại có thể thoát khỏi ánh mắt

thông minh cơ trí của Kiều Huyền

Thạc được?

“Nhìn rõ anh là ai không?”

“Không… không có.” Bạch Nhược Hy

căng thẳng lắc đầu: “Quá tối. Hoàn

toàn không nhìn thấy cái gì.”

Giọng điệu dịu dàng của anh giống

như đang dỗ dành trẻ nhỏ: “Mục

đích thì sao?”

“f „

Bạch Nhược Hy im lặng không dám

nói. Bởi vì cô không biết sau khi nói

ra sẽ có hậu quả như thế nào.

Cô chầm chậm cúi đầu nhìn xuống

đất.

Kiều Huyền Thạc nhíu mày, hơi dùng

sức kéo tay Bạch Nhược Hy tới sát

người anh.

Bạch Nhược Hy giật mình. Cô còn

chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi vào

vòng tay của người nào đó mà ngôi

thẳng lên đùi anh.

Bàn tay to lớn của anh thuận thế ôm

chặt lấy eo cô.

Bạch Nhược Hy căng thẳng giãy

giụa: “Anh ba, đừng như vậy.”

Kiều Huyền Thạc hít hà mùi hương

mê người thoang thoảng trên người

cô. Chóp mũi lướt qua mấy sợi tóc

mềm mại. Lúc này giọng anh cũng

trở nên khàn khàn: “Mục đích là gì?”

“Em không biết…” Bạch Nhược Hy

cảm thấy hơi thở của anh phả vào

da nhột nhột khiến tim cô đập loạn

lên. Cô cứng người trốn tránh

nhưng lại trốn không thoát khỏi

vòng tay rắn chắc của anh.

Kiều Huyên Thạc nhắm mắt, vùi đầu

vào hõm vai cô rồi thì thâm nói:

“Hắn đã có thể để em yên ổn trở về

thì cũng có năng lực bắt em lần

nữa. Em không nói không những

không giúp được cho mình mà còn

giúp không được tôi. Tôi muốn dựa

vào năng lực của bản thân mà giải

quyết. Cuối cùng sẽ chỉ khiến cho

mọi chuyện càng ngày càng phức

tạp hơn thôi.”

“Anh ba… Bạch Nhược Hy do dự.

“Nhược Hy, em có thể hoàn toàn tin

tưởng tôi.”