Trên bàn có ba món mặn một món

canh. Mặc dù đều là những món ăn

nhẹ nhưng cũng đủ rồi.

Bạch Nhược Hy húp chén canh

nóng, ngồm ngoàm ăn cơm. Cô vừa

ăn vừa mỉm cười tán thưởng: “Đồ dì

Thu làm là ngon nhất, ăn trăm lần

đều không thấy ngán. Con đi đâu

cũng đều nhớ tới mùi vị dì nấu đó.”

Dì Thu đứng bên cạnh, lén lau nước

mắt. Bà nhìn cô mà trong lòng

thương xót. Con cái nhà người ta

đều nhớ mùi vị mẹ nấu, mà Bạch

Nhược Hy chỉ có thể nhớ tới vị bà

nấu mà thôi.

“Cô Nhược Hy, cô thích ăn cái gì thì

cứ nói với dì Thu. Tôi sẽ làm cho cô

ăn.”

“Cảm ơn dì, dì Thu.” Bạch Nhược Hy

húp hết chén canh rồi cầm lấy đũa

gắp cải xanh, thì thâm nói: “Chỉ cần

là đồ dì nấu con đều thích ăn hết.

Con không quá kén ăn đâu, rất dễ

nuôi.

Dì Thu cảm khái nói: “Đúng vậy. Cô

Nhược Hy quả thật là dễ nuôi, lại dễ

dàng thỏa mãn như vậy. Tôi không

thể hiểu tại sao những người đó lại

không thể đối tốt với cô một chút.”

Nghe thấy câu này, tay Bạch Nhược

Hy ngừng giữa không trung. Miếng

thịt đang gắp cũng rơi xuống.

Cô im lặng, nụ cười cũng biến mất

sau đó thu đũa, cúi đầu gắp cơm.

Lúc cô gắng gượng mỉm cười, tại

sao lại phải nhắc tới những chuyện

này. Cô còn muốn ăn hết những

món này nữa.

Dì Thu cúi đầu, lại lau khóe mắt, thở

dài nói: “Sau này nhất định sẽ có

một người đàn ông yêu thương cô

giống như cậu hai xuất hiện. Sau đó

đối xử thật tốt với Nhược Hy nhà

chúng ta. Nhất định sẽ có ngày khổ

tận cam lai.”

Bạch Nhược Hy gượng cười, ngẩng

đầu nhìn dì Thu, an ủi nói: “Dì Thu,

con không khổ. Dì xem con ăn ngon,

mặc đẹp. Còn có anh hai và người

nhà yêu thương con như vậy. Con

rất hạnh phúc. Con nhiều hơn người

khác một người cha người mẹ, có

tới hai ngôi nhà lận đó.”

Bỗng nhiên dì Thu căm giận bất

bình mà nói: “Nói tới cha ruột với

mẹ kế của cô, tôi liên tức. Con cái

mới gởi về nhà, người khác yêu

thương không kịp mà bọn họ lại

đánh cô tới vào viện. Mấy người đó

đều không phải người mà là súc vật

mới đúng.

“Đều đã qua rồi.” Bạch Nhược Hy

mỉm cười. Nụ cười lại cứng ngắc

như thế. Mắt cô ẩm ướt, từ từ gắp

thức ăn cho vào miệng. Cổ họng

nóng rát đến nỗi khó bề nuốt xuống.

Dì Thu lại gần vài bước, cúi đầu nói

với Bạch Nhược Hy: “Cô Nhược Hy,

vừa rồi bà có chọn hai món trang

sức vô cùng quý giá cho hai chị em

cô Doãn.”

“Dạ.” Trong lòng Bạch Nhược Hy có

chút đau đớn. Cô từ từ buông đũa

xuống: “Con biết, chắc là để đeo

trong bữa tiệc ngày mai.”

“Cô Nhược Hy, cô quá hướng nội

rồi. Cô nên học hỏi cô Doãn Nhụy

nhiều chút. Cô ấy rất khéo nói

chuyện nên rất được bà yêu thích.

Bà đối với cô ấy cũng tốt quá rồi, cái

gì cũng cho. Cô xem từ lúc cô Doãn

Nhụy tới ở, mỗi ngày bà đều kêu tôi

làm tổ yến cho cổ ăn dưỡng da”

“Dạ.” Bạch Nhược Hy lạnh nhạt trả

lời, tiếp tục im lặng. Cô nhìn cơm

trắng trong chén mà bụng đều cảm

thấy no rôi.

“Cô từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Kiều.

Bà tiếc không cho cô ăn món gì

ngon cả. Lúc cô quay lại từ nhà họ

Bạch, vừa ốm yếu vừa tiều tụy, tôi

nhìn thấy mà đau lòng muốn chết.

Bà cũng chưa từng nghĩ cho cô ăn

bồi bổ thân thể…

Bạch Nhược Hy cười gượng, ngắt lời

dì Thu: “Dì Thu, con rất tốt. Ăn nhiều

cơm một chút là đủ dinh dưỡng rồi.

Hơn nữa con cũng không còn là trẻ

con nữa, không cần bồi bổ gì. Gần

đây con còn mập ra đó!”

Lời này khiến lòng dì Thu đau như

dao cắt, thương xót rồi kinh ngạc

nói: “Cô Nhược Hy, cô đều ốm thành

bộ dạng gì rồi. Mập lên ở chỗ nào?”

“Dì Thu, con ăn no rồi.” Bạch Nhược

Hy đứng dậy lấy túi: “Thật ngại quá,

còn thừa nhiều đồ ăn như vậy.”

“Cô nói ngại mà làm gì… Dì Thu đau

lòng nhìn cô.

Bạch Nhược Hy gượng cười, xoay

người rời khỏi phòng khách.

Cô lê từng bước chân nặng nề lên

lâu. Mỗi bước đều giống như nặng

ngàn cân, sắp bước không nổi nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi hít

thở sâu, muốn thở ra luồng khí

phiền muộn nén trong lòng.

Lúc đi qua phòng Doãn Nhụy, bên

trong liền truyên ra tiếng cười nói

vui vẻ. Không cần xem cũng biết

bên trong ấm áp đến mức nào.

Trở vê phòng đóng cửa lại, Bạch

Nhược Hy mới treo túi lên giá treo

đồ rồi sau đó đi về phía giường, ngã

người xuống đệm.

Cô nhắm mắt lại, điêu chỉnh tâm

tình rồi lặng lẽ tìm lý do an ủi chính

mình.

Đột nhiên phát hiện bản thân mới

thấp hèn làm sao. Dì Thu đối xử với

cô tốt như vậy, cô lại để ý tới mẹ cô

An Hiểu.

Anh hai thương yêu cô như vậy

nhưng trong lòng cô lại chỉ nhớ

mong Kiều Huyền Thạc.

Cô thất vọng lấy điện thoại ra rồi

dán mắt lên màn hình. Ngón tay

không tự chủ được mà nhấn số anh.

Lật xem danh bạ, nhật ký điện thoại

rồi cả tin nhắn.

Danh bạ không có bao nhiêu số. Tin

nhắn cũng đều là tin quảng cáo.

Điện thoại vốn không phải là công

cụ liên lạc với cô. Chỉ là lúc buồn

chán mới lấy ra lên mạng.

Ấn ấn một hồi, cô không biết tại sao

lại ấn số của Kiều Huyền Thạc.

Cho đến khi điện thoại của Kiều

Huyền Thạc vang lên, cô mới phản

ứng trở lại. Sau đó ngôi bật dậy, mở

to mắt nhìn số đang gọi rồi mau

chóng giơ tay ra tắt.

Thật không ngờ tốc độ bắt máy của

đối phương quá nhanh. Trong điện

thoại truyền đến giọng nói êm tai

của anh: “Alo.”

Giọng điệu rất ôn hòa.

Tay Bạch Nhược Hy do căng thẳng

mà run lên, tay chân luống cuống cả

lên.

Nhưng điều bất lực là bên kia đã

bắt máy rồi. Cô nhìn lên trân nhà hít

thở sâu, điều chỉnh lại hơi thở của

bản thân rồi mới từ từ áp tai vào

điện thoại.

Kiêu Huyền Thạc ngập ngừng mở

miệng lân nữa. Giọng nói nặng hơn

vài phần: “Alo?”

Lòng bàn tay Bạch Nhược Hy đổ

đầy mồ hôi. Cô chà tay khắp quần

rồi mới nhỏ giọng thì thào: “Anh ba,

em là Nhược Hy.

Kiều Huyền Thạc: “Ở đây có hiện số

của cô.”

“… Bạch Nhược Hy vì quá căng

thẳng nên cảm thấy không còn lời

nào để nói. Câu này cũng trở nên

ngốc nghếch không gì bằng.

Có điều cũng không thể trách cô.

Cô đã rất lâu rất lâu rồi không được

nói chuyện điện thoại với Kiều

Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc dịu dàng hỏi: “Có

chuyện gì?”

“Là… Bạch Nhược Hy có chút

không biết sắp xếp lại lời nói của

mình như thế nào: “Ngày mai anh…

chính là em sẽ…’

»^U

“Ngày mai tôi sẽ vê.

“ỜI”

Bạch Nhược Hy trả lời lại một câu.

Hai người lại rơi vào trong im lặng.

Bạch Nhược Hy cúi đầu nhìn chăn,

nắm chặt điện thoại. Ngón tay luồn

sâu vào trong chăn. Cho dù không

phát ra tiếng cũng có thể cảm thấy

bầu không khí rất tốt.

Im lặng hồi lâu, giọng nói lạnh nhạt

của Kiều Huyền Thạc mới truyền

đến: “Còn có chuyện gì sao?”

“Hết rồi ạ”

Bạch Nhược Hy không cố tình gọi

điện cho anh, chỉ là không cẩn thận

ấn nhầm mà thôi. Cho nên dưới tình

huống trong lòng không có chuẩn bị

gì, cô liền không biết nên tìm chủ đề

nói chuyện thế nào.

Tổng bộ quân đội.

Trong phòng họp vô cùng rộng lớn.

Toàn thể quân nhân bận quân phục,

sóng lưng thẳng tắp ngồi trước bàn

họp, ngay ngắn chỉnh tê. Ngay cả

ánh mắt cũng đồng loạt nhìn vê

phía thân ảnh đang đứng ở bên

cạnh cửa sổ kia.

Mới vừa họp nửa ngày, điện thoại

Kiều Huyền Thạc đã rung lên hai

tiếng. Sau đó anh đột nhiên đứng

dậy, không nói hai lời liền đi thẳng

tới trước cửa sổ nghe máy.

Tất cả mọi người đều trợn mắt líu

lưỡi.

Lẽ nào là chủ tịch nước gọi sao?

Nhưng bọn họ đều biết mối quan hệ

giữa Kiều Huyền Thạc và Bộ Dực

Thành rất cứng nhắc. Cho dù là Bộ

Dực Thành gọi, anh cũng không

căng thẳng như vậy. Lúc họp dù là

Bộ Dực Thành thì anh cũng sẽ để

cho người của mình nghe máy.

Bọn họ chỉ tò mò người ở đầu dây

điện thoại bên kia là ai.