CHƯƠNG 447: LÔ QUÂN GIỚI BỊ MẤT XUẤT HIỆN

Kiều Huyền Thạc đỗ xe quân sự tại bãi đỗ xe rồi đi xuống xe. Trên đường đi về hướng tòa nhà trụ sở, các quân nhân đều đứng nghiêm trang hai bên, sắc mặt nghiêm túc nhưng đều rạng ngời ý cười phấn khởi ở trên mặt, mặc dù khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị nhưng không che giấu được ánh mắt toát ra niềm vui. Kiều Huyền Thạc cũng đáp lễ lại từng người một. Bởi vì anh có thể an toàn trở về, là tất cả mọi người đều mong chờ anh.

Anh sải bước vào toà nhà văn phòng trụ sở, đột nhiên một tràng cười vui vẻ và sảng khoái truyền đến, bước chân của anh dừng lại, sửng sốt một chút, rồi quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ở cửa đối diện căn cứ, A Lương cùng một đám quân nhân khác đang chặn Tinh Thần lại, vừa kéo vừa ôm rất chặt. Giọng nói của A Lương kích động: “Tôi đã biết cậu nhất định sẽ trở lại, nghe anh đây nói chỉ có chuẩn không cần chỉnh đi, cậu xem, kéo dài thời gian làm thủ tục xuất ngũ, đợi cậu ba bình tĩnh lại một chút, Cậu ba người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không để cậu rời đi.”

“Đúng đúng đúng, nghe A Lương nói chỉ có chuẩn không sai, hai người các anh đều đã theo đại tướng quân lâu như vậy, chắc chắn là hiểu được tâm tư, tính cách và tính tình của ngài ấy.”

Những người khác đều ôm Tinh Thần cười lớn: “Thật tốt quá, chúng ta lại có thể cùng nhau tham gia huấn luyện, cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, cùng nhau cống hiến vì đất nước.”

“Đúng vậy, chúc mừng cậu, Tinh Thần.” Mấy người đó mồm năm miệng mười nói, làm cho Tinh Thần như u mê , chỉ biết đưng đó nở nụ cười ngây ra. Kiều Huyền Thạc nghe thấy vậy cau mày, tâm tình vô cùng buồn bực.

Anh vốn cho rằng chính mình rất cao thâm khó đoán được, vậy tính cách, tính tình, tâm tư này, còn có cả những suy nghĩ trong lòng, đều bị A Lương nhìn thấu?

Trong nháy mắt, anh đột nhiên có một loại cảm giác chua xót, không biết nên khóc hay nên cười. Khi anh cất bước chuẩn bị đi vào bên trong, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, tiếng bước chân càng ngày càng tới gần.

Thính giác nhạy bén của anh nói cho anh biết là người đó đang đi về phía anh, anh liền bước chậm lại. “Cậu ba, tôi có lời muốn nói với cậu.” Giọng nói của Tinh Thần truyền đến.

Kiều Huyền Thạc dừng lại, đứng yên một chỗ bất động, cũng không quay đầu lại, không xoay người, nhàn nhạt hỏi một câu: “Cậu đã tiếp nhận hình phạt chưa?”

Tinh Thần nghiêm túc nói: “Tôi nhất định sẽ đi tiếp nhận hình phạt, tôi cũng rất thực lòng cảm ơn cậu Ba đã cho tôi một cơ hội, tôi sau khi rời khỏi quân khu vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy, tôi cảm thấy rất xấu hổ về những sai lầm của mình, cũng cảm thấy rất có lỗi với cậu và Thiếu phu nhân. Cho nên tôi trong khoảng thời gian này vẫn luôn đều muốn được lập công chuộc tội……”

Không chờ đến khi Tinh Thần nói xong, Kiều Huyền Thạc cũng đã suy đoán được anh ta muốn nói cái gì, anh bước đi và quay lại hỏi: “Vậy cậu đã điều tra được những gì?”

Tinh Thần thấy Kiều Huyền Thạc xoay người lại, ánh mắt đối diện người đàn ông phía trước một khắc, anh ta không khỏi nở một nụ cười, kích động nói, “Tôi đang điều tra về lô vũ khí đã bị liễu phó quan trộm đi, hiện tại đã có manh mối.”

Kiều Huyền Thạc lại xoay người, đi về phía văn phòng, ra lệnh nói: “Cùng vào trong này rồi nói.”

Tinh Thần vui vẻ đuổi theo. A Lương cùng những người khác đứng ở đối diện, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Một lúc sau mới phản ứng lại, cùng vui vẻ cười nói, nhịn không được vỗ tay chúc mừng.

Bên trong văn phòng. Kiều Huyền Thạc tiến thẳng đến bàn làm việc, tài liệu và văn kiện trên bàn chồng chất như núi, rất nhiều văn kiện đều phải được anh phải xem xét và xử lý, cho nên trong khoảng thời gian anh không có ở đây, rất nhiều công việc tồn đọng phải chờ anh trở về mới có thể giải quyết.

Đi đến bàn làm việc, Kiều Huyền Thạc không ngồi xuống ngay, mà quay lưng về phía Tinh Thần, cầm lấy ở trên bàn làm việc một văn kiện tùy tay mở ra xem qua một lượt. Sắc mặt anh càng lúc càng trở lên trầm lãnh, ngữ khí cũng trở lên nghiêm túc hơn vài phần, “Nói đi, đã điều tra được manh mối gì?”

“Cậu ba, cậu hãy xem.” Kiều Huyền Thạc đặt văn kiện trong tay xuống, xoay người nhìn về phía Tinh Thần. Tinh Thần từ trong túi chiếc quần của quân nhân móc ra một đống vỏ đạn, mở bàn tay đưa ra trước mặt Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc tiến lên hai bước, đi đến phía trước Tinh Thần, chậm rãi cầm lấy vỏ một viên đạn lên, nhìn nhìn, chậm rãi xoay xoay vỏ đạn, nheo đôi mắt sắc bén nhìn kỹ những ký hiệu cục bé trên viên đạn.

Nếu là vũ khí quân dụng, thì trêm mỗi một vật phẩm đều phải có logo ký hiệu.

Nhưng mà, anh vừa nhìn đến “Khu 121” nháy mắt liền hiểu ra, sắc mặt càng trở lên ngưng trọng, tiếp tục cầm lấy một vỏ viên đạn khác lên xe.

“Tìm được chúng ở đâu?” “Ở một ngọn núi vô cùng bí mật.” “Tình huống?” Kiều Huyền Thạc lời ít mà ý nhiều.

Tinh Thần từ từ kể ra: “Sau khi tôi rời khỏi quân khu mấy ngày, đa số thời gian tôi đều qua lại khu vực chợ đen, tìm rất nhiều người hỏi thông tin về người bán, tôi yêu cầu đó phải là vũ khí rất tinh vi và nhất định phải là sản phẩm được chế tạo trong quân đội. Tôi đã dùng rất nhiều thời gian ở chợ đen nhưng vẫn không tìm được, nhưng có một người bán hàng đã giúp tôi liên hệ với một kẻ bí ẩn để xem hàng.”

“Địa điểm xem hàng là một vùng núi hẻo lánh cách Tịch thành khá xa, mà lúc ở trên núi, người bán hàng kia cho tôi xem hàng, nhưng súng lục và các linh kiện đều không phải là lô quân giới mà chúng ta bị mất, cho nên tôi chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên người kia đòi tôi muốn một khoản tiền, mới bằng lòng đem tôi đi xem hàng mà tôi muốn.”

“Tôi đã đem tài sản mấy năm tích trữ, toàn bộ đưa cho hắn, hắn ta liền đưa tôi tới đỉnh núi bên kia, trên đó có một hang động vô cùng bí ẩn và phức tạp, ở đó tôi đã nhìn thấy lô vũ khí quân giới bị đã bị đánh cắp của chúng ta. Nhưng không biết vì cái gì đột nhiên có người nhận ra tôi, nói tôi là quân nhân, ngay sau đó nổ súng về phía tôi.”

“Cậu đã làm như thế nào đi ra?”

“Lấy người dẫn đường đỡ đạn và may mắn chạy thoát. Ngày hôm sau tôi quay lại, nhưng toàn bộ quân giới trong sơn động đều đã bị chở đi, chỉ còn lại chỗ vỏ đạn này.”

Kiều Huyền Thạc suy nghĩ một chút, lập tức nhấc điện thoại cố định lên, bấm điện thoại, giọng nói nghiêm túc ra lệnh: “Khu một, hai, ba tập hợp đội hình, mười phút nhận nhiệm vụ.”

Nói xong, anh lập dập điện thoại. Còn chưa kịp xử lý chuyện của chú hai, anh đã lại phải vội vã đi ra ngoài, từ lúc bước vào, ghế còn chưa kịp ngồi lại hướng phía cửa bước ra, Tinh Thần cũng sốt ruột đuổi theo.

Tinh Thần nghi hoặc hỏi: “Cậu ba, bọn họ đã đi rồi, lô vũ khí quân giới cũng đã chở đi, cậu đem tập hợp ba trung đội, liệu có dùng đến hay không?”

Từ trước đến nay chưa từng có người dám chất vấn anh như vậy, sắc mặt của Kiều Huyền Thạc càng thêm lạnh lùng, sải bước, vừa đi vừa nói chuyện: “Xem ra cậu không ở trong quân khu hàng ngày, nên đầu biến thành quả óc chó rồi.”

“Điều này……” Tinh Thần không dám lại đáp lại, đột nhiên bị châm chọc, nên đầu óc trở nên mông muội. “Chúng ta bị mất đi bao nhiêu lô vũ khí quân giới, cậu hẳn là người phải biết rất rõ chứ, và cậu cũng biết rõ hơn ai hết việc vận chuyển lô vũ khí này khó khăn như thế nào. Nếu cậu là kẻ cầm đầu trộm lô quân giới này, cậu có dám nghênh ngang vận chuyển nó trên các đại lộ của Tịch Thành không?”

Tinh Thần nháy mắt đã hiểu, cũng không lời gì để hỏi. Lúc ấy phó quan phụ tá Liễu trộm đi lô quân giới này, chính là dùng thủ tục chính quy để đem lô vũ khí quân giới vận chuyển lên xe quân sự, sau đó lại từ xe quân sự vận chuyển đi mà không hề bị cản trở.

Nhưng mà, hiện tại Tịch quốc sắp phải đối mặt với chiến tranh. Mọi lối ra vào quan trọng đều có sự kiểm tra chặt chẽ và chính xác. Tinh Thần suy nghĩ cẩn thận, sau đó nói: “Cậu ba, ý của cậu là lô vũ khí này vẫn còn ở đỉnh núi bí ẩn kia sao?” Kiều Huyền Thạc không có đáp lại anh ta, nhàn nhạt nói một câu: “Đi đến đó xem liền sẽ rõ.”