*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 442: ANH SẮP LÀM BA?

Lòng bàn tay căng thẳng của Bạch Nhược Hi đổ mồ hôi, cô nhìn vào khuôn mặt đẹp trai và nghiêm túc của Kiều Huyền Thạc.

Sự bất thường của cô mấy ngày nay đủ khiến người đàn ông này nghi ngờ.

Tuy nhiên, cô không biết phải nói thế nào với anh, rằng cô muốn đợi thai nhi lớn lên, đến lúc không thể giấu được thì cô sẽ nói với anh chuyện mang thai.

Nhưng thấy anh lúc này căng thẳng, quan sát tinh tế như vậy, cô làm sao có thể giấu giếm được nữa.

Kiều Huyền Thạc từ bên cạnh cô ngồi dậy, giọng điệu trở nên nghiêm khắc hơn: “Có chuyện gì đang giấu anh, em đã thay đổi Nhược Hi, chuyện gì đã xảy ra trong thời gian anh hôn mê?”

“Em không thay đổi.” Bạch Nhược Hi nhanh chóng đứng dậy từ trên giường, ánh mắt nhìn qua chỗ khác không dám nhìn anh: “Em chỉ sợ thân thể của anh vừa mới hồi phục, cho nên …”

“Đừng nói lấy lí do thân thể của anh, hiện tại thân thể của anh hoàn toàn không có trở ngại gì, rất khỏe.” Kiều Huyền Thạc vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn anh.

Bạch Nhược Hi nhìn đôi mắt nóng bỏng đầy dịu dàng của anh, lại xen lẫn chút nghi hoặc, đôi mắt sáng như đá thủy tinh đen, có sức hấp dẫn khó cưỡng, khiến nhịp tim của cô tăng nhanh, đầu óc căng thẳng không nghĩ ra được.

Râu trên má đã cạo sạch từ lâu, nhưng nét mặt tuấn tú sắc sảo vẫn có chút hốc hác, lờ mờ lộ rõ những thăng trầm của cuộc đời.

Trong mắt Bạch Nhược Hi, anh ba vừa quyến rũ lại vừa nam tính.

Cô cũng muốn lao vào vòng tay anh, ôm và hôn anh, và tận hưởng cảm giác quấn quýt cùng anh hết lần này đến lần khác.

Nhưng …

“Em có thai.” Bạch Nhược Hi buột miệng, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng.

Kiều Huyền Thạc đột nhiên choáng váng, sững người, và khuôn mặt của anh ngay lập tức trầm xuống.

“…”

Tim Bạch Nhược Hi đập loạn xạ, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Kiều Huyền Thạc khi biết tin này, lúc này cô vô cùng lo lắng.

Thời gian trôi qua, Kiều Huyền Thạc chỉ bất động như thể bị điểm huyệt, ánh mắt ngày càng nghi ngờ.

“Anh ba, anh bị sao vậy?”

“Em… em vừa nói gì vậy?” Kiều Huyền Thạc giọng nói khàn khàn, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, hỏi xong những lời này, đôi mắt có chút ửng hồng.

xúc kích động của anh làm cho sững sờ, ngây người, lo lắng nhìn anh.

“Anh đang mang thai … À không, là em đang mang thai, là anh sắp được làm ba, anh sắp được làm ba rồi, phải không?” Kiều Huyền Thạc kích động, nói năng cũng trở nên lộn xộn, giọng nói khàn khàn và nghẹn ngào, đôi mắt lấp lánh tràn đầy nước mắt.

Bạch Nhược Hi cảm thấy tay mình bị sức lực đôi tay của người đàn ông xoa đến phát đau, anh quá căng thẳng khiến bàn tay hơi run run, không ngừng xoa xoa lòng bàn tay cô.

Nhìn thấy anh khóc nức nở, Bạch Nhược Hi không kìm được nước mắt, cô gật đầu và nặn ra một nụ cười hạnh phúc: “Uh, anh sắp được làm ba rồi.”

Trong giây tiếp theo, Kiều Huyền Thạc nước mắt tràn mi rơi trên má, nhưng hắn cười đắc ý, ôm mặt Bạch Nhược Hi điên cuồng: “Anh sắp làm ba, cảm ơn Nhược Hi, cảm ơn, anh sắp được làm ba…” Vừa nói, anh vừa hôn môi, hôn chóp mũi, hôn trán cô rồi phấn khích đứng lên, hai tay vò tóc rối tung, hét lên không trung: “Anh sắp làm ba rồi. Haha, anh muốn làm ba…”

Đây là lần đầu tiên Bạch Nhược Hi nhìn thấy anh ba nghiêm túc của cô hạnh phúc như một đứa trẻ, với cảm xúc không kiềm chế được vừa khóc vừa cười.

Mệt mỏi lúc này bay biến, chỉ còn lại hạnh phúc, mỗi giọt nước mắt đều là nước mắt hạnh phúc.

Kiều Huyền Thạc lại vội vàng quay trở lại, ngồi xuống mép giường, vòng tay qua người Bạch Nhược Hi, vùi vào cổ cô, nhắm chặt mắt, khẽ lẩm bẩm bằng một giọng nghẹn ngào và khàn khàn: “Cảm ơn Nhược Hi, cảm ơn vợ yêu của anh.”

Khi Kiều Huyền Thạc thốt ra từ vợ yêu, trái tim Bạch Nhược Hi đầy xúc động, cô nhịn không được lại nói: “Anh ba, chúng ta không phải chỉ có một đứa trẻ …”

Kiều Huyền Thạc sửng sốt, ngay giây tiếp theo anh liền ôm vai cô và đẩy ra, thở gấp gáp nhìn chằm chằm vào cô, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, ngón tay cái xoa xóa những giọt nước mắt trên má: “Không phải là một? Vậy là song thai phải không?”

Bạch Nhược Hi nhoẻn miệng cười lắc đầu: “không phải song thai.”

Lúc này, Kiều Huyền Thạc ngẩn người không hiểu, bất động không hề nhúc nhích.

“Là thai ba.”

“ Ba … thai ba?”

“Ừm, là ba.”

Đôi mắt của Kiều Huyền Thạc trầm xuống ngay lập tức, nhìn Bạch Nhược Hi kinh ngạc, không thể tin được những gì cô nói, và vẻ mặt anh trở nên lo lắng.

“Anh ba, anh bị sao vậy?”

“Anh …” Kiều Huyền Thạc chạm nhẹ vào má cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Em đang đùa anh sao?”

“Em đã nhận kết quả siêu âm, để trong túi xách, để em lấy cho anh xem.” Bạch Nhược Hi định xuống giường. Kiều Huyền Thạc cản cô lại: “Để anh.”

Anh lập tức xoay người, đi tới chỗ mắc áo bên cạnh, mở túi xách của Bạch Nhược Hi, quay người đi lại mép giường, đưa túi cho cô.

Bạch Nhược Hi cầm lấy cái túi, từ bên trong giở ra một cuốn sách, và mở trang cuối cùng.

Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nhìn những gì cô ấy lấy ra, nghi hoặc hỏi: “Con của chúng ta đâu?”

Bạch Nhược Hi dựa vào vai Kiều Huyền Thạc và chỉ vào ba cái chấm màu trắng và nói: “Bác sĩ bảo ba cái chấm trắng này là con của chúng ta.”

Lần này, Kiều Huyền Thạc đã hiểu.

Nhìn hình ảnh ba đứa trẻ chỉ bằng hạt đậu, anh cười mà rơi nước mắt, đôi mắt rưng rưng xúc động, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào hỏi: “Ba đứa… anh có ba đứa con … Haha, ba đứa…”

Nhìn Kiều Huyền Thạc vui mừng đến mức vừa cười vừa khóc như một kẻ ngốc, và Bạch Nhược Hi cũng cười theo.

Đặt tờ siêu âm xuống. Kiều Huyền Thạc xoay người, ôm bả vai cô đặt xuống giường: “Nằm xuống, mau nằm xuống, lần trước bác sĩ bảo em cần tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể mang thai, nhưng mới qua bốn tháng, từ mai em nhất định phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, làm gì cũng phải cẩn thận, ngày mai chúng ta nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra.”

“Không, không cần khám lại, bác sĩ đã khám xong và nói hiện tại phát triển rất tốt, rất bình thường, chúng ta sẽ đợi đến khi bé lớn hơn một chút lại đi…”

“Không phải kiểm tra em bé, mà là kiểm tra sức khoẻ của em.”