Chương 37 Vô tình gặp Đường Lập Đức

Bạch Nhược Hy trở vê phòng thay

đồ, mang theo túi bay nhanh xuống lâu.

Chạy ra ngoài nhà họ Kiều, trên mặt

Bạch Nhược Hy còn mang theo nụ

cười ngọt ngào. Trong đầu luôn

nghĩ măng thế nào mới ngon. Anh

ba cô thích ăn măng có vị ra sao.

Chỉ là vì anh làm một món thôi mà

cô lại cảm thấy thời gian cấp bách

như thế. Trong lòng rất sung sức,

cảm giác vui sướng nói không

thành lời.

Đọc Full tại truyen.one

Ở nhà họ Kiều, cô là người duy nhất

không có xe. Ra ngoài đều dựa vào

gọi xe hoặc là để tài xế đưa đi.

Bạch Nhược Hy đi ra khỏi biệt thự,

Xuyên qua con đường lớn hai bên

đầy cây ngô đồng đến một con

đường có nhiều xe cộ hơn.

Cô đứng bên đường chờ xe tới. Ánh

mặt trời chiếu lên người cô, ấm áp

len đến tận cõi lòng.

Đột nhiên, một chiếc xe màu đen

dừng lại trước mặt cô. Cửa sổ xe

toàn màu đen, nhìn không được

người bên trong.

Xe dừng chuẩn xác như thế trước

mặt khiến cô có chút nghi hoặc, im

lặng nhìn chằm chằm vào cửa sổ

ngay vị trí ghế lái.

Đợi một lúc lâu cửa sổ xe cũng

không kéo xuống, cô liền đi vê phía

sau đứng cách đó không xa tiếp tục

đợi taxi tới.

Chiếc xe màu đen lùi lại, một lân

nữa dừng trước mặt cô.

Bạch Nhược Hy chau mày, sắc mặt

trâm xuống.

Cửa xe từ từ hạ xuống.

Một bên mặt của người đàn ông lộ

ra khiến Bạch Nhược Hy căng thẳng

lùi vê phía sau một bước, không tự

chủ được nuốt nước bọt.

Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái

quay mặt qua nhìn Bạch Nhược Hy,

lộ ra nụ cười gian ác. Giọng nói âm

u mà xảo quyệt: “Người đẹp, còn

nhớ tôi không?”

Người đàn ông này có hóa thành tro

cô đều có thể nhận ra. Anh chính là

người muốn cùng Bạch San San

hãm hại cô, Đường Lập Đức.

Một roi quất lên người cô trước kia

còn chưa báo. Nếu như không phải

là vì anh ba, bây giờ cô ước chừng

cũng sống không nổi.

Cô giả vờ trấn định, nắm chặt tay

quét mắt nhìn bốn phía. Ban ngày

ban mặt, anh cũng không dám làm

cái gì.

“Cô Nhược Hy, có phải là đang đợi

xe không? Có cần tôi chở cô một

đoạn không?”

Bạch Nhược Hy thờ ơ trả lời: “Không

cần”

“Trùng hợp như vậy cũng là duyên

phận rồi. Lên xe đi.” Đường Lập Đức

cười nói: “Tôi bây giờ biết sai rồi, sẽ

không làm gì cô đâu. Trước kia là

do tôi có mắt không tròng mới

muốn đụng tới cô Nhược Hy thôi.”

Nói tới đây, Bạch Nhược Hy đột

nhiên nghĩ tới một số vấn đề liền

nghiêm túc hỏi: “Trước kia là ai chỉ

đạo anh làm nhục tôi?”

“Hiểu lầm. Hoàn toàn là hiểu lầm.”

Đường Lập Đức nói lời đường mật,

giải thích: “Tôi chính là bị vẻ đẹp

của cô Nhược Hy mê hoặc đầu óc

mới muốn làm ra mấy chuyện khốn

kiếp đó thôi.”

Bạch Nhược Hy không nhịn được

hừ lạnh một tiếng: “ÐĐem hình tôi gửi

cho mấy người mẫu của anh, mục

đích muốn dụ tôi lên tàu. Đây rõ

ràng là có âm mưu từ trước. Đừng

có đánh trống lãng nữa.”

“Cô Nhược Hy, cô thế này thật là

oan uổng cho người khác quá. Có

phải Bạch San San nói mấy lời vớ

vẩn đó không?” Đường Lập Đức dập

lửa, mở cửa xuống xe. Bạch Nhược

Hy trong lòng sợ hãi lại lùi vê phía

sau một bước, thận trọng nhìn

chăm chằm người đàn ông trước

mặt. Đường Lập Đức đóng cửa xe

lại, mặt mày thành khẩn: “Cô ngàn

lân đừng có nghe Bạch San San nói

bậy. Cô ta chỉ muốn bản thân thoát

tội mới nói là ý của tôi, muốn dùng

thân thể của cô đổi lấy hạng nhất

của cô ta. Tôi nhất thời bị lòng háo

sắc che mờ hai mắt mới muốn làm

ra chuyện mất hết lý trí như vậy

thôi.”

Bạch Nhược Hy tiếp tục lùi về phía

sau. Cô căng thẳng nắm chặt tay,

móng tay bấm sâu vào da thịt, cắn

răng nhẫn nhịn. Cô sẽ không tin

người đàn ông trước mặt này lại

càng không tin Bạch San San.

Vật họp theo loài, hai người đó đều

không phải là hạng người lương

thiện gì.

Lúc này cô cảnh giác nhìn Đường

Lập Đức còn đang tiếp tục tiến lại

gần, nhắc nhở: “Xem ra lần trước bị

anh ba tôi ngược đãi còn quá nhẹ.

Bây giờ anh vẫn còn muốn nếm thử

mùi vị đó sao?”

Đường Lập Tức sững người, sắc

mặt tối sầm lại. Ánh mắt gian ác trở

nên đáng sợ nhưng dường như đã

bị ảnh hưởng đôi chút.

Bạch Nhược Hy hít sâu, mỉm cười:

“Anh ba tôi đang ở nhà. Anh có

muốn tìm ảnh nói chuyện không?”

Đường Lập Đức nuốt nước bọt, sắc

mặt từ từ trắng bệch. Anh do dự hồi

lâu cũng không tiến lại gân Bạch

Nhược Hy nữa, ngược lại lộ ra nụ

cười sáng lạn, khách khí nói: “Cô

Nhược Hy đã không muốn ngôi xe

tôi, vậy thì bỏ đi. Hy vọng cô Nhược

Hy không tính toán những hiềm

khích trước kia. Mong là tại bữa tiệc

kỷ niệm tuần sau có thể uống cùng

cô Nhược Hy một ly.’

Bạch Nhược Hy không lên tiếng, im

lặng nhìn anh. Cô muốn xem xem

dưới nụ cười giả dối của anh đang

ẩn chứa âm mưu gì không thể để

cho người khác biết.

Mà lúc này, một chiếc xe màu trắng

quen thuộc từ trong biệt thự đi ra.

Dừng lại bên cạnh hai người, Bạch

Nhược Hy nhận ra chiếc xe đó. Cửa

xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ

nhắn trang điểm xinh đẹp của Doãn

Âm. Cô ta chau mày nhìn về phía

Bạch Nhược Hy và Đường Lập Đức:

“Các người quen nhau à?”

Đường Lập Đức phản ứng lại, lập

tức xoay người cung kính với Doãn

Âm: “Giám đốc Doãn, tôi trước kia

có duyên gặp mặt cô Nhược Hy một

lân. Đúng lúc gặp phải cô Nhược Hy

đang đợi xe nên muốn chở cô ấy đi

một đoạn mà thôi.”

Doãn Âm lộ ra nụ cười nhạt, trêu

đùa hỏi: “Lập Đức, anh nhìn trúng

Nhược Hy nhà chúng tôi rồi sao.

Bình thường cũng không thấy anh

ân cần như vậy.”

Đường Lập Đức cười mà không nói,

là có ý ngâm thừa nhận.

Trong lòng Bạch Nhược Hy rất

không thoải mái, cho dù là hào

phóng cũng khiến cô phản cảm.

Doãn Âm lại nhìn Bạch Nhược Hy,

mỉm cười hỏi: “Nhược Hy, nếu như

không có bạn trai cũng có thể suy

nghĩ đến Lập Đức một chút. Anh ta

là lãnh đạo trẻ tuổi có năng lực nhất

của công ty tụi chị, tiền đồ vô hạn.”

Cơn buồn nôn trong lòng Bạch

Nhược Hy dâng lên chỉ thiếu chút

nữa trào ra ngoài.

Bạch Nhược Hy thẳng thừng từ

chối, không có nửa phần khách khí:

“Cảm ơn chị dâu. Không cần suy nghĩ.

Doãn Âm nhún vai, bĩu môi: “Muốn

đi đâu? Chị chở em đi một đoạn.”

“Em sẽ tự bắt xe đi. Hai người bận

rộn, không cần phải quan tâm em

đâu.” Bạch Nhược Hy lễ phép cự tuyệt.

Doãn Âm vừa khởi động xe vừa nói:

“Vậy em tự đi cẩn thận.”

Nói xong, giẫm lên chân ga, lái xe đi xa.

Đường Lập Đức nhìn chằm chằm

Bạch Nhược Hy, lộ ra ý cười nham

hiểm, từng bước từng bước lùi về

phía xe: “Cô Nhược Hy, hẹn gặp cô ở

buổi lễ.”

Bạch Nhược Hy nhìn Đường Lập

Đức lái xe rời khỏi, tim cô mới dần

thả lỏng, phát hiện lòng bàn tay

mình đã đổ đầy mồ hôi.

Cô vẫn rất sợ người đàn ông đó.

Từ trong lời nói vừa rồi của Doãn

Âm có thể phán đoán được chị ta

không biết Đường Lập Đức quen

biết cô, cho nên rất có khả năng

không phải là chị ta chỉ đạo Đường

Lập Đức hãm hại mình.

Cô chặn một chiếc taxi đi qua.

Bạch Nhược Hy lên xe, tâm tình

nặng nề, suy nghĩ càng thêm hỗn

loạn. Hai mắt nhìn về phía cảnh vật

bên ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư

suy nghĩ.

Lúc xế chiêu.

Bạch Nhược Hy bận rộn trong nhà

bếp nửa ngày. Lúc tới giờ cơm tối,

toàn bộ mọi người hầu như đều đến

đủ cả, chỉ có duy nhất Kiều Huyền

Thạc là vắng mặt.

Thức ăn xếp đây bàn khiến người

khác thèm thuồng, Kiều Huyền Hạo

trêu chọc: “Nhược Hy, bữa cơm đón

anh về nhà cũng quá phong phú rồi.

Đây là tiệc triều đình Hán Thanh

sao? Lần này anh có phúc ăn uống

no nê rồi.”

Bạch Nhược Hy cười khổ, ánh mắt

lại liếc về phía ghế trống, trong lòng

thất vọng.

Anh nói bữa tối muốn ăn măng xào,

bây giờ lại không thấy bóng dáng

đâu. Đã muốn đi ra ngoài tại sao lại

không nói với cô một tiếng?

Trong lòng cô đầy mong chờ mà

chuẩn bị nhiều món anh thích như

vậy. Bận bịu trong ngoài, dốc hết

tâm huyết mà làm, lúc này lại đột

nhiên có cảm giác buồn bã như bị

trêu đùa.