Chương 22 Chịu không nổi sức tôi

Trên bức tường trắng treo một cái

đồng hồ. Thời gian vừa điểm sáu

giỜ.

Sĩ quan phụ tá Liễu nói Kiều Huyền

Thạc thức dậy lúc bảy giờ. Còn một

tiếng nữa, cô có nên đợi nữa

không?

Bạch Nhược Hy đứng trước cửa

phòng Kiêu Huyền Thạc, vẫn luôn

suy nghĩ xem có nên đẩy cửa ra

không?

Trâm tư suy nghĩ một lát, Bạch

Nhược Hy căng thẳng dùng ngón

tay vuốt tóc, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa.

Cửa không khóa, đẩy một cái liền

mở ra.

Bước nhẹ vào phòng. Vách ngăn

màu xám tro đơn giản, bàn làm việc,

giá để sách, tủ và giường lớn. Căn

phòng quy củ giống như tính cách

của anh. Vô cùng vắng vẻ, đơn giản

mà tẻ nhạt.

Bên ngoài cửa sổ còn có sương mù

dày đặc, vì vậy phòng cũng âm u.

Giường đơn hai mét hai. Thân thể

cao gầy nằm trên giường, một cái

chăn mỏng đắp lên người.

Anh hít thở đều đều, đang yên giấc

ngủ sâu.

Bạch Nhược Hy chỉ là muốn gặp

anh sớm một chút, không hề có ý

nghĩ nhìn trộm. Nhưng lúc nhìn thấy

gương mặt đang ngủ của anh, tâm

lại chìm đắm vào trong đó.

Bạch Nhược Hy bất tri bất giác tiến

lại gân, ánh mắt trở nên say mê nhìn

gương mặt yên tĩnh mà đẹp trai của

anh.

Râu mép dưới cằm góc cạnh rõ

ràng, rất đàn ông.

Ngũ quan anh tinh tế không gì sánh

được, nam tính hơn nhiều so với bất

kỳ người đàn ông nào.

Mười ngón tay của Bạch Nhược Hy

căng thẳng nắm chặt lại. Việc hít

thở trở nên khó khăn, lúc này tiến

thoái lưỡng nan, đấu tranh rất lâu

mới có dũng khí từ từ tiến lại, đưa

tay ra sờ vai anh.

“Anh…

Giọng nói của cô còn đang trong

miệng, ngón tay đang cách Kiều

Huyền Thạc một centimet thì anh

đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, hung

hãng kéo một cái.

“AI” Bạch Nhược Hy cảm thấy cả

người bị một lực mạnh mẽ không gì

sánh được ném lên giường, lưng

ngã xuống.

Một bóng đen ép tới, động tác của

anh nhanh nhẹn, thoắt cái liền hoàn

thành.

Bạch Nhược Hy vẫn không biết đã

xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đau

eo, lồng ngực bị một bàn tay to lớn

cứng rắn đè lên.

“Không được phép cử động.” Anh

lạnh lùng cảnh cáo một câu.

Chỉ là động tác xảy ra trong vòng

 

hai giây, trong tay Kiêu Huyền Thạc

đã cầm lấy súng, nhắm chuẩn vào

đầu cô.

Giây thứ ba, Kiều Huyền Thạc nhìn

rõ dáng vẻ của cô rồi.

Lông mày nhăn lại một cái liên sững

SỜ.

Bạch Nhược Hy bị dọa tới phát run,

chảy mồ hôi lạnh. Súng và động tác

của anh nhanh đến mức không kịp

nhìn rõ như thế nào.

Hóa ra người đàn ông này lúc cô

tiến lại đã có cảnh giác. Chỉ tại cô

quá vụng trộm mới làm anh tưởng

lâm là có người xâm nhập.

“Anh ba… là em, Nhược Hy.” Bạch

Nhược Hy thở hổn hển, trán thấm

đẫm mồ hôi.

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc càng

ngày càng nặng nề, rất nghi ngờ bản

thân có phải đang nằm mơ. Người

con gái này vì sao sáng sớm đã

xuất hiện trong phòng của anh?

Bạch Nhược Hy phát hiện người đàn

ông đang ép lên người mình này có

chút đờ đẫn, là còn chưa tỉnh ngủ

hay là bị sự xuất hiện bất ngờ của

cô dọa cho một trận?

Cánh tay của Kiều Huyền Thạc còn

đè lên ngực cô. Cô chịu không nổi

sức nặng nên lồng ngực đau đớn.

Ánh mắt cô từ từ nhìn xuống nơi bị

đè đến phát đau của mình. Giây tiếp

theo liền tức giận hỏi: “Anh ba, tay

của anh đặt ở chỗ nào vậy?”

Giọng nói của cô có chút gấp gáp,

kéo dòng suy tư của Kiều Huyền

Thạc trở về. Ánh mắt lạnh lùng của

anh nhìn xuống dưới mới phát hiện

đè sai vị trí rồi.

Chẳng trách mềm mại như vậy.

Sau khi anh ý thức được liền buông

ra, thu súng lại. Ánh mắt thoáng qua

một tia ngượng ngùng không dễ

nhận ra, giả vờ trấn định nhìn khuôn

mặt đang đỏ ửng lên của Bạch

Nhược Hy, lạnh nhạt hỏi: “Đến khi

nào?”

Anh thả lỏng ra, Bạch Nhược Hy

cảm thấy ngực thoải mái. Cô hít sâu

một hơi nhưng vẫn không thể cử

động, từ từ nói: “Sáu giờ tối ngày

hôm qua bắt đầu lên xe, khuya mới

đến cửa quân khu. Bây giờ vừa vào.”

Kiều Huyên Thạc ném chăn xuống

giường, cất súng lên đầu tủ.

Trên người anh mặc một bộ đồ ngủ

dính sát người. Cơ bắp to lớn săn

chắc như ẩn như hiện. Da thịt hoàn

mỹ không thể bắt bẻ.

Kiều Huyên Thạc đã đoán được tại

sao cô đến tìm anh nên tuyệt nhiên

không hỏi nhiều.

Dù sao mười năm nay, cô gái này đó

giờ đều không quan tâm anh. Thậm

chí một dòng tin nhắn, một cú điện

thoại cũng đều không có, càng

không đến thăm anh.

Không có việc gì quan trọng thì rồng

không đến nhà tôm.

Kiêu Huyền Thạc im lặng. Sau khi

xuống giường liền đi thẳng vào

phòng vệ sinh. Mười phút tắm rửa

sạch sẽ đi ra, phát hiện Bạch Nhược

Hy còn giữ nguyên tư thế nằm trên

giường anh như lúc đầu.

Anh đi đến cái tủ bên cạnh cầm lấy

một cái áo khoác quân đội. Giọng

nói lạnh lùng không chút độ ấm hỏi:

“Mệt rồi sao?”

“Không mệt.” Bạch Nhược Hy cắn

răng, cố dẫn cơn đau lưng xuống,

muốn xoay người đứng dậy nhưng

đau như bị xé rách.

Chết thật, người đàn ông này rốt

cuộc mạnh đến cỡ nào? Ước chừng

chỉ dùng một chút lực, cô đều có

thể thịt nát xương tan.

Kiêu Huyền Thạc mặc xong quần

áo, lạnh nhạt mở miệng: “Không

mệt thì đứng dậy.”

Trong lòng Bạch Nhược Hy lúc này

đầy tức giận, nhưng lại không dám

trút giận lên người anh. Cô đột

nhiên xuất hiện trước mặt anh, vậy

mà anh lại bình tính như vậy?

Không nên hỏi cô tại sao lại đến tìm

anh sao?

Quan trọng là không có nhìn thấy cô

hiện tại rất khó chịu hay sao?

Bạch Nhược Hy vô lực nói nhỏ:

“Không đứng dậy nổi. Lưng bị đập

gãy rồi. Để em nằm một lát.”

Kiều Huyên Thạc cả kinh, đứng bên

giường nhìn Bạch Nhược Hy, phát

hiện khuôn mặt đỏ ửng của cô vừa

rồi, lúc này đã có chút trắng bệch,

lông mày nhíu chặt, bộ dáng rất khó

nhọc.

“Bị thương chỗ nào?” Giọng điệu

của Kiều Huyền Thạc ôn hòa hơn

vài phần, ngồi lên giường.

Bạch Nhược Hy nhắm mắt không

muốn nhìn mặt anh. Nhìn thấy

gương mặt lạnh lùng kia chỉ khiến

bản thân càng thêm tức giận, đau

buồn hơn thôi.

“Lưng bị thương rồi.”

“BỊ lúc nãy sao?”

“Dạ.

“Lần sau vào phòng tôi nhớ gõ cửa.

Đừng có thậm thà thậm thụt.” Giọng

điệu chỉ trích của Kiều Huyền Thạc

mang theo chút lo lắng.

Bạch Nhược Hy khẽ trê môi, trong

lòng nói thâm: Sau này em cũng

không vào phòng anh làm gì. Cái

mạng nhỏ này suýt không còn.

Cô vừa nghĩ đến đã cảm thấy hai

tay của Kiều Huyền Thạc nắm lấy

eo cô, dọa cô cả kinh. Cô ghì chặt

cánh tay anh, mắt chữ A miệng chữ

O nhìn: “Anh muốn làm gì?”

“Nắn xương…”

“Không cần không cần. Anh không

cần làm. Anh giúp em gọi bác sĩ đi.”

Bạch Nhược Hy hoảng sợ lúng túng,

căng thẳng liều mạng lắc đầu.

Vừa nghe thấy nắn xương, xương

cốt cả người cô đều nhũn ra.

Người đàn ông này ghét cô như vậy,

bị anh kéo một cái, e là nửa người

sẽ bị liệt.

“Đừng động đậy.” Kiều Huyền Thạc

ra lệnh, cánh tay nhẹ dùng sức lật

người cô lại. Cô cảm thấy phần lưng

phát ra một tiếng kêu nhẹ từ trong

xương, cả người đều hoảng sợ.

Bạch Nhược Hy nằm sấp trên

giường, nhắm chặt hai mắt, căng

thẳng cắn môi.

Kiều Huyền Thạc sờ lên quần áo

của cô, hai bàn tay ép lên lưng, nhẹ

nhàng xoa bóp.

Bạch Nhược Hy cảm thấy ngón tay

thô ráp của anh trực tiếp chạm vào

da thịt. Loại cảm giác thẹn thùng

không thể hình dung chiếm giữ cả

tim cô. Các tế bào thân kinh đang

sôi lên sùng sục.

Anh thì thâm hỏi bằng giọng nói đầy

cuốn hút: “Còn đau không?”

“Hình như đỡ nhiều rồi.” Bạch

Nhược Hy cẩn thận cử động phần

lưng, không hề đáng sợ giống như

trong tưởng tượng.

Kiều Huyền Thạc nói nhỏ: “Rèn

luyện nhiều đi. Cơ thể quá yếu rồi.

Chịu không nổi sức tôi.”

Câu này vừa nói ra, Bạch Nhược Hy

liên sững sờ. Khuôn mặt trong nháy

mắt nóng như phát sốt.

Câu nói này, cô nửa hiểu nửa không.

Cô không giả ngây giả dại mà từ từ

ngồi dậy, nhìn ánh mắt cao thâm

khó lường của anh, khiêu khích hỏi:

“Anh ba, tại sao muốn làm như

vậy?”