Diệp Linh Cẩm tiếp tục nắm y phục của tử y nam tử, cùng hắn ra ngoài.Trong lòng cất giấu nghi vấn, Bùi gia? Chính là Bùi gia có quan hệ tốt với Diệp gia sao?
Sau này, nàng nên đi đâu, sinh tồn ở cái thế giới này thế nào? Diệp Linh Cẩm không tự chủ được thoáng nhìn bóng lưng nam nhân áo tím, len lén cong cong khóe miệng, đeo bám trướcđã, rồi hãy nói.
Diệp Linh Cẩm đi theo hắn vào một khách sạn. Vừa vào phòng, liền có một nữ nhân tới đón.
"Công tử."
Chỉ thấy nam nhân áo tím vừa gật đầu, vừa nhìn về phía Diệp Linh Cẩm.
Nước mắt trên mặt Diệp Linh Cẩm sớm đã bị thổi khô, chỉ còn dư lại đất cát, còn có vệt nước mắt, hết sức buồn cười.
"Buông tay ra. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn thoáng y phục của mình bị nhăn nhúm, nói.
Diệp Linh Cẩm"Oa" một tiếng, cúi người xuống ôm lấy bắp đùi nam nhân áo tím, nói: "Kế mẫu! Đừmg đuổi con đi! Cẩm nhi sẽ nghe lời, hu hu hu hu."Nước mắt nước mũi chảy ra đều dính lên người hắn.
Nha hoàn bên cạnh, bật cười ra ngoài, liền che miệng lại.
Nhan Nhiễm Y cười ấm áp nói: "Ta tên là Nhan Nhiễm Y. . . . . . Ta không đuổi ngươi đi, nhanh đi tắm đi."
Nhan Nhiễm Y. . . . . . Diệp Linh Cẩm lập lại trong lòng. Danh tự đại nam nhân mà như vậy. . . . .Nghĩ tới đây, trong lòng ớn lạnh.
Tay Diệp Linh Cẩm vẫn không buông ra, ngẩng gương mặt đầy lệ lên... tươi cười nói: "Có thật không? Kế mẫu?" Diệp Linh Cẩm không nhìn thấy Nhan Nhiễm Y cười thầm, đôi tay ôm thật chặt bắp đùi hắn.
Nha hoàn đứng bên, buồn cười nhìn y phục công tử của mình, tiến lên giải vây, từ từ kéo Diệp Linh Cẩm, dịu dàng nói: "Cô nương yên tâm đi, công tử nói không, chính là sẽ không. Trước tiên, đi cùng nô tỳ tắm một cái đã, nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bẩn này."
Sau khi gội rửa sạch bùn đất trên thân thể, cắt tỉa lại tóc, thay y phục sạch sẽ xong, Diệp Linh Cẩmđược nha hoàn Vi Đăng đưa về phòng.
Nhan Nhiễm Y đổi một thân thanh y, đã sớm ngồi ở trước bàn, ưu nhã thưởng thức trà, thỉnh thoảng nếm một hai món điểm tâm trên bàn.
Trong lòng Diệp Linh Cẩm khẽ khinh bỉ nhìn hắn. Mặc dù nàng không thể không thừa nhận Nhan Nhiễm Y đổi sang thanh y, mặc dù không có sự cao quý của tử y, nhưng lại tăng cảm giác phóng khoáng.
Trên mặt Nhan Nhiễm Y vẫn nở nụ cười nhu hòa: "Vi Đăng, giúp Diệp cô nương ăn chút gì đi."
"Ha ha, kế mẫu thật tốt!"Diệp Linh Cẩm ngơ ngác nhìn Nhan Nhiễm Y.
Không thèm nhìn đến ánh mắt kỳ dị chung quanh, Nhan Nhiễm Y hớp một ngụm trà, dùng hành động chứng minh, hắn không muốn cùng kẻ ngu so đo.
"Cô nương, , há mồm. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm quệt mồm đẩy tay Vi Đăng ra, vẻ mặt đứng đắn nhìn lướt qua nàng ta, lại thoáng nhìn sang Nhan Nhiễm Y, nghiêm túc nói: "Ta không phải kẻ ngốc, biết tự mình ăn!" Dứt lời, tự đưa tay lấy một miếng điểm tâm nhỏ bỏ vào trong miệng, nhai rất sung sướng.