THĂM XONG VỀ NGAY À? KHÔNG, KHÔNG VỀ.

“Tục tưng dễ thương quá nè ~ gọi tỷ tỷ đi ~ để chị cho bé ăn nha ~” Bạch Nhiễm Đông gạt mạnh đám đệ tử và sư huynh nhà mình ra chen vào, cười tít vê đôi má mềm mại của bé con, ước chi có thể nhào sang hôn cho một phát.

Bạch Linh đứng sau sầm mặt kéo nàng lại, Bạch Nhiễm Đông dỗ hắn: “Ấy chờ đã nào Linh Linh, cho ta ngắm bé thêm tý nữa, chưa đủ đô mà!”

Tạ nhị sư bá đứng cạnh chau mày, “Nhiễm Đông, muội bế sai cách, con bé khó chịu đó, với cả cháu nó nên gọi muội là sư tổ chứ không phải tỷ tỷ, nhầm vai rồi.” Vừa nói vừa giành lấy bé con từ tay sư muội dưới sự trợ giúp của Bạch Linh.

Không hổ danh bảo mẫu giàu khí chất gà mái mơ nhất của dãy Bạch Linh thuộc Dung Trần sơn phái, Tạ nhị sư bá bế trẻ nít vô cùng chuyên nghiệp, vừa thấy đã biết dầy công tập luyện, ngay cả bé con vốn đang bực mình cũng từ từ giãn hàng mày nhỏ tý nhạt màu ra.

Tạ nhị sư bá ngồi bên giường vỗ lưng bé con, nghe bé bi bô thật nhẹ, không khỏi cười dịu dàng hơn, “Dãy Bạch Linh lâu rồi vắng bóng trẻ con.” Chẳng biết do đâu mà nhóm đệ tử thân truyền bao năm nay không ai nên duyên đôi lứa.

Nhị sư bá là người yêu trẻ con và biết chăm trẻ con nhất, khi ông bế bé chả ai dám tranh, chỉ đành đứng kế trân mắt mà nhìn.

Sau khi nhận thư ông gửi, người đầu tiên về thế mà lại là Trịnh Dao, nàng vẫn chưa lành thương song vẫn xinh đẹp phong lưu như thuở nào, thậm chí nét xanh xao lại càng thêm động lòng người, thu hút cả nam lẫn nữ. Bấy giờ nàng đứng kế Tạ nhị sư bá, cười trìu mến ngắm bé con.

“Cháu nó xinh quá, sau ắt đẹp tuyệt trần.”

“Hơn thế nữa kia.” Bạch Nhiễm Đông bị Bạch Linh kéo ra một góc, tay chân không rục rịch nổi nhưng vẫn thò đầu vào hóng, bảo: “Nãy bế cháu ta có kiểm tra rồi, đứa trẻ này tư chất kinh người, ta chưa từng thấy ai mới lọt lòng mà khá đến thế. Tư chất tím thẫm – thập nhị phẩm tối ưu, linh căn đơn hoả, song ngọn lửa này khác hẳn loại thường thấy, ắt mang mệnh hơn người.”

“Thế nên trò ngày càng tò mò về cha nó, trẻ sơ sinh có tư chất tốt như vậy thì cha nó không kém được.” Yến Phù Tô buông lời.

Ai nấy đổ dồn ánh mắt về chân giường, bà mẹ ruột mới đẻ con xong bị sư phụ sư bá sư huynh sư tỷ yêu trẻ con chèn vào góc, đáng thương quá lắm.

Giang Trừng: “Mấy người rốt cũng nhớ tới tôi rồi hả, ha ha.”

Trịnh Dao thấy sư muội bị xô đến nỗi tóc tai bù xù, bèn hỏi sang chuyện khác: “Sư muội định đặt tên gì cho cháu?”

Giang Trừng ngơ ra, cô chưa nghĩ tới. Rồi chính chủ đề này khiến mấy vị đây bùng nổ. Bạch Nhiễm Đông đúng lý hợp tình bảo: “Ta là sư phụ của mẹ con bé, để ta!” Đoạn xoa tay cười mấy tiếng: “Hay cứ đặt là Thiên Kiều đi, con trời mà ~”

“Tục quá.” Đại sư bá im lìm đứng kế nói thẳng chẳng nể nang ai.

Tạ nhị sư bá cũng gật đầu, “Nên chọn cái tên dễ nghe hơn, lúc cháu ra đời trời đổ mưa phùn, hay gọi là Trạch đi, tưới tắm muôn loài.”

“Cháu nó thơm mềm nhường này mà đặt cho cái tên cứng ngắc của con trai, hay ho gì.” Bạch Nhiễm Đông không chịu.

Ba sư huynh muội lời qua tiếng lại đến tận khi đứa bé trong lòng Tạ nhị sư bá bị ồn tức nỗi trợn mắt, quát ê a thật to.

Đôi mắt trừng trừng của bé con trong veo, lòng trắng sắc đen to tròn lộ vẻ phiền quá chẳng ngủ nổi, rõ là không vui. Cô nhóc mới tý mà đã thần thái lắm rồi, chỉ tiếc cặp má hây hây căng mẩy và cánh môi chúm chím thiếu răng chỉ khiến điệu bộ bực dọc kia đáng yêu non nớt hơn thêm.

Sau khi ép mọi ánh mắt đổ dồ về mình, bé con rên hừ, cựa quậy trong lòng Tạ nhị sư bá, lại còn khẽ xoay đầu như đang tìm gì đấy, đạp chân thật mạnh.

Khác với người phàm, trẻ sơ sinh cõi tu chân chẳng bao lâu sau khi chào đời đã tràn trề sức sống, tay chân cũng khoẻ khoắn hơn nhiều, bé con này khôn ranh lắm thay. Bé không tìm thấy mùi quen bèn ngoạc mồm khóc rống, tiếng hù hụ oa oa quanh quẩn bên tai, mấy kẻ vốn đang xoắn xuýt chuyện đặt tên đành phải bó tay, giao nó lại cho Giang Trừng.

Bé vừa lọt vào vòng ôm của Giang Trừng là ngừng lu loa ngay, nhìn đôi mắt to sáng rỡ kia mà xem, nào đâu nước mắt, nó chỉ gào khan thế thôi.

Cả bọn im lìm, Phong Hữu Chỉ cười bảo: “Nhóc này thông minh đấy.”

Giang Trừng chưa quen bế trẻ con, cười đến là vừa lòng đẹp dạ, “Chuyện, chưa ra đời đã biết thương mẹ rồi, coi nè, con bé bám ta nhất, vừa bế đã nín khóc rồi ha ha ha ha ~”

Vừa dứt lời đã bị cục cưng trong lòng thụi một đấm vào ngực, bé con quát hừ, thoả thuê chờ chung quanh im ắng hẳn rồi xoay đầu rúc vào dưới cánh tay mẹ.

Cả bọn giờ mới rõ đứa trẻ này đang chê họ ồn.

“Cháu nó cần nghỉ ngơi đẫy giấc, chúng ta không nên quấy rầy mãi, về thôi.” Tạ nhị sư bá thì thầm.

Bạch Nhiễm Đông cũng nói khẽ hơn, vẫn chưa chịu buông, “Muội vẫn chưa đặt xong tên cho cháu mà!”

“Để Giang Trừng sư điệt tự đặt đi.” Bác cả nghiêm túc dứt khoát tóm gọn, Bạch Nhiễm Đông chỉ đành thất vọng so vai, ngắm bé con đáng yêu trong lòng Giang Trừng, vẫn còn thèm thuồng.

Bấy giờ Bạch Linh im lìm từ nãy chợt buông câu thảng thốt lòng người, “Sư phụ thích trẻ con đến thế, chúng ta sinh một đứa vậy.”

Bạch Nhiễm Đông giật thót mình, nàng cười gượng trước ánh mắt trợn trừng đầy ngờ vực cùng lờ mờ vỡ lẽ của hai sư huynh, kéo đại đồ đệ đang quàng xiên nhà mình chạy thẳng ra ngoài, “Ha ha ha, Linh Linh lại vớ vẩn rồi, ta đã làm gì đâu cơ chứ, sinh đẻ thế nào được.”

Nói xong đã thấy ngay cả ánh mắt của ba đứa học trò còn lại cũng lạ lùng hẳn, Giang Trừng còn cố tình tăm tia đại sư huynh vẫn luôn trong lốt thiếu niên kia, lắc đầu nhủ thầm sư phụ nhà mình sao mà thú tính quá, ra tay với cả người còn nhỏ tuổi như anh cả đây.

Cái ý của cô rõ đến mức Bạch Nhiễm Đông muốn ném ngữ học trò bất hiếu này ra cửa sổ. May mà rốt lại chẳng xảy ra sự vụ đẫm máu nào, mọi người bị Tạ nhị sư bá đuổi về, chỉ để lại thật nhiều quà và đồ bổ.

Giang Trừng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, song cô vui mừng đến độ chẳng tài nào ngủ nổi, ngay cả cơn mệt mỏi quẩn quanh cũng không khiến cô thiếp đi được. Ngơ ngẩn ngắm bé con say sưa trong lòng hồi lâu, cô dè dặt chỉnh thế nằm cho cục cưng đang yên giấc, đoạn nhấc tay gọi bút mực đến viết thư cho em trai, rằng cháu ngoại nó ra đời rồi.

À cả đại sư nữa, cô cũng phải báo cho chàng, chẳng rõ chàng có sang thăm con không nữa, nghe đâu tăng sư chùa Thượng Vân lại vừa xuống núi phổ độ chúng sinh, chắc chàng đã đi rồi, không biết nay đang ở đâu. May có bùa truyền tin để gửi đến đúng địa chỉ.

Cô vừa chú tâm viết vừa liếc trộm con, vui vẻ ngừng bút, ngay khi định dán bùa truyền tin thì trào dâng cảm xúc, lấy hộp chu sa ra ấn dấu tay bé vào cả hai bức thư.

“Cục cưng chào chú với cha nha ~”

Giang Trừng phi thư ra cửa sổ, bò lên giường ngắm con rồi cười khờ tiếp, cục cưng nhà cô đáng yêu thật ý, bà mẹ ngốc nghếch lại hôn chùn chụt lên mặt khiến bé con choàng tỉnh lần nữa, trẻ con đang ngủ bị quấy hờn dỗi lắm thay, bé khó chịu ê a, song mẹ nó chẳng màng, vẫn cứ trây trét con bằng nước dãi.

Bé con giẫy giụa đưa tay bịt mồm mẹ nhưng rồi bị kéo ra ngay, thấy không ngăn được nguồn cơn gây rối với cả hơi thở đang làm phiền mình đây lại thân quen với mình nhất, bé xụ mặt để yên cho cưng nựng, lăn ra ngủ tiếp.

Giang Trừng giày vò con đủ rồi bèn chống cằm nghĩ vẩn vơ, nên đặt tên gì cho bé đây? Họ thì đương nhiên phải theo cô, không thì khó mà giải thích. Cơ mà tên gì giờ? Giang Trừng chợt nhớ lại thuở xưa, cô từng được biết tên tục của Thanh Đăng đại sư trong mơ là Thanh Thiền.

“Hay cứ gọi con là Giang Thiền nha? Được không nè?” Giang Trừng dụi đầu bé vào bụng mình, bé con bị quấy đến nỗi không yên giấc nổi phải hừ thành tiếng.

“Ấy con chịu rồi kìa, vậy cứ lấy tên này đi, giờ tới phiên tên mụ, ừm, nên đặt là gì đây, phải nghĩ kỹ mới được.”

Cô cong lưng khum tay trước người, tạo thế bảo vệ. Đứa trẻ vừa ra đời đang ngủ say trong lòng, bé con được đắp cho chiếc chăn mỏng giữ ấm, thỉnh thoảng lại máy môi, cánh tay mũm mĩm nắm lấy cổ áo mềm mại trước ngực cô, quyến luyến dựa dẫm.

Căn phòng lắng lại, tăng nhân áo trắng cầm thư lặng lẽ hiện thân đã trông thấy khung cảnh yên ả mà dịu dàng thế đấy.

Trên chiếc giường to êm ái, Giang Trừng buông mái tóc dài, khoác áo trắng rộng tà nằm cuộn tròn, gương mặt trông nghiêng mỉm cười, hiền hoà hơn thường nhiều lắm. Trong vòng tay bảo vệ của cô là một đứa bé tý xíu, đáng yêu vô cùng. Bé con quấn quýt lấy mẹ, an tâm say giấc.

Người nọ đứng bên giường ngắm thật chăm chú, đoạn phủi bụi vương dưới vạt tăng bào trắng, phất tay một cái, áo quần lại tinh tươm. Rồi chàng ngồi xuống, không quấy rầy hai mẹ con đang ngủ, bóc lá thư nhận được lúc vừa đến cổng Dung Trần sơn phái.

Chẳng được bao dòng, vẫn mang phong cách Giang Trừng – “Đại sư, bé con ra đời rồi, con bé đáng yêu nhất cõi tu chân đấy, giống em cực!”

Đọc đến đấy, người nọ, cũng chính là Thanh Đăng đại sư xoay sang bé con, đau đáu nhìn gương mặt kia, lắc đầu, không giống tý nào. Chàng đọc tiếp, “Đại sư đang ở đâu, có đến thăm con được không, bận quá thì để em dắt con sang chỗ chàng, bé đáng yêu lắm lắm, không gặp tiếc đó nha! Cho chàng xem dấu tay con nè, dễ thương ghê chưa!”

Câu này nức tiếng khoe khoang, cứ như cô vừa chiếm được bảo bối xịn nhất thế gian, không kìm nổi phải rêu rao với tất cả mọi người.

Thư của Giang Trừng tuỳ tiện vô lối, khác hẳn cung cách đạo mạo của tu sĩ bình thường, đọc mà cứ như thấy cô đang nói trước mặt mình đây. Thanh Đăng nhìn vết đo đỏ trên thư, chợt đặt tay mình lên so thử.

Bé con đúng là nhỏ quá, mới lọt lòng đấy thôi, cuộc đời vừa chớm bắt đầu.

Dòng cuối lọt vào mắt chàng, “Em sẽ chăm sóc thật tốt cho con, chàng đừng lo nhé.” Kết lại bằng cái tên “Giang Trừng” rồng bay phượng múa, có thể thấy lúc viết cô đã rất vui.

Cất thư, Thanh Đăng đại sư đặt chiếc túi con vừa lấy từ tay áo ra lên bàn nhỏ cạnh giường, lại thoáng nhìn một khổng lồ một tý hon, lặng lẽ đi ra như khi vừa đến.