Khói xanh bay bổng, gió đêm gào thét đầy trời toan đập vào mặt.

Thanh Kiều cắn chặt răng nằm ở trên lưng ngựa, không chút nào dám lơi lỏng.

Cô nhớ tới mặt Cố lão cha miễn cưỡng cười vui trước khi đi, tim không khỏi đập nhanh, từ trong cổ họng trào ra mùi ngai ngái đầy miệng.

Đoàn Ngọc, chẳng lẽ ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt? !

Từ trong vạt áo cô lấy ra mảnh vải lau máu, cẩn thận nhìn là lụa trắng Không Không dùng để cuốn cô.

“… Nguyên lai ngươi dùng vũ khí của nữ nhân?”

“Nhất thời tình thế cấp bách, hì hì, hì hì.”

“… Cô cũng biết trước khi tới đây, lão nạp đang ở chỗ nào?”

“… Lão nạp lúc ấy đang ở một hộ trong tiêu cục siêu độ cho tiêu sư…”

Hay là… Cô nhìn mảnh lụa trắng này, trên mặt không khỏi hiện lên ba vạch đen.

– – chắc chắn mảnh lụa trắng này dùng để trang trí phòng cúng tế! Mẹ kiếp, lão con lừa ngốc Không Không này!

“Phi phi phi!”

Cô cảm thấy thật xúi quẩy, vừa nhanh đem lụa trắng vứt qua một bên, vừa mạnh mẽ ói ra vài ngụm nước miếng.

Cái gọi là phúc vô song chí họa vô đơn hành*, tuấn mã dưới thân bỗng nhiên phát ra tiếng phì phì một cái trong mũi, ngửa mặt lên trời thét dài bất động không tiến thêm .

*Phúc không cùng đến, họa không đi một mình

“Sao mày lại dừng? Chạy mau đi!” Thanh Kiều sợ không nhẹ, vội dùng lời nói tốt đẹp dỗ dành mà bắt đầu, “Mã đại ca, di chuyển nào! Come on!”

Dù cô cổ vũ thế nào, dù dùng sức quất roi, tuấn mã vẫn giậm chân tại chỗ, không chịu đi nửa thước.

“Đừng như vậy mà, xin mày đấy!” Nước mắt cô mau chảy ra, “Tuy rằng trước đây tao đối với gia cảnh Cảnh Đào ca của mày có nhiều mạo phạm, nhưng tao vẫn luôn tôn xưng anh ta là giáo chủ nha! Mày yên tâm, chỉ cần mày có thể mang tao ra khỏi cánh rừng này, tỷ tỷ ta cam đoan tương lai không ăn thịt ngựa, không đi bốt* không nghe đàn đầu ngựa**, còn phải gào thét cúng vái ngài mỗi ngày – – xin ngài thương xót mau bước chân đi, phía sau có nhóm xã hội đen lớn đang đuổi theo ta…”

*Bốt = mã ngoa

**Đàn đầu ngựa: nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, trên đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa

Tuấn mã hất đầu, hờ hững cô, còn càng thêm phiền chán.

Mấy bận nỗ lực không có kết quả, cô rốt cục từ bỏ giãy giụa.

“… Chỉ là ta muốn về nhà, đã làm sai chỗ nào chứ?”

Mắt thấy chạy trốn là vô vọng, cô càng nghĩ càng thương tâm, nhịn không được hối hận – – sớm biết như thế, lúc trước sẽ không đi tìm cái tứ linh gì, an tâm ở cổ đại ngốc cả đời không tốt sao? Ít nhất ăn ngon mặc đẹp tính mạng không lo, nói không chừng đây mới là thuận thiên ý đấy! Hiện tại bộ dạng bản thân chật vật, thân trúng kỳ độc, cũng không biết còn có thể thấy mặt trời ngày mai không?

Cô dùng ống tay áo lau đi nước mắt còn chưa hong gió, nội tâm lạnh lẽo hoang vu.

“Thế nào, không chịu nổi sớm vậy?”

Trong rừng bỗng nhiên một người chậm rãi đi tới, trang phục gấm hoa, mặt mày linh động, trên mặt ý cười lạnh bạc.

“Muốn từ bỏ? Từ bỏ giấc mộng của cô ?”

Cặp đôi mắt đẹp kia lại nhìn thông thấu thé, khiến cô cảm thấy không hề có chút an tâm.

“Tử Tranh… Tử Tranh!”

Cô thì thào gọi tên hắn, khóe môi cong xuống, chớp mắt chớp mắt lại chớp mắt: “Thật là huynh sao?”

Lục Tử Tranh vốn còn muốn cao giọng với cô vài câu, thấy cô giờ phút này mất hồn mất vía, nhịn không được hạ thấp tư thái: “… Thật là ta đây, cô muốn sờ sờ không?”

Nói xong liền đi về phía trước, dắt tay Thanh Kiều, áp trên mặt mình.

“Đã tỉnh lại?” Ngữ khí của hắn ôn hòa khó được một lần.

Thanh Kiều vừa mừng vừa sợ, nước mắt không tự kiềm chế rơi ra: “Là thật… thật…” Bỗng nhiên thân mình cô mềm nhũn, mắt thấy sắp té ngựa xuống.

Lục Tử Tranh phản ứng nhanh tay chụp tới, vững vàng tiếp được cô ôm vào trong lòng.

“- – Tử Tranh! Đoàn Ngọc muốn giết ta, hắn muốn giết ta!” Cô vừa sợ vừa bắt lấy vạt áo của hắn, ánh mắt trừng to, “Hắn nói ta là con rơi của hoàng tộc Biên Mục, thân mang cửu chuyển thanh âm linh, đại nghịch bất đạo mưu toan nghịch thiên phục quốc, phải xử tử ta!”

“Ta biết, ta biết.” Lục Tử Tranh vỗ nhẹ lưng của cô, tốt bụng an ủi, “Không phải ta đã đến đây rồi sao?”

“… Tử Tranh, ta không hề, ta không hề muốn hại người…” Miệng cô méo một cái, bắt đầu nức nở, “Cha ta cha… Hiện tại không biết ra sao?”

“Cha cô là Lễ bộ Thượng Thư danh chính ngôn thuận, Đoàn vương gia không có bằng chứng , không thể động ông ấy nửa phần.” Lục Tử Tranh định liệu trước, “Cùng lắm là bắt đi khảo vấn một phen.”

“Khảo vấn?” Thanh Kiều nghĩ đến Tư Mã Thiên [1], nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, thả yết hầu lớn tiếng gào khóc, “Đừng, đừng cung hình! Cha ta bị liên lụy!”

“Sao không lo lắng cho bản thân một chút?” Lục Tử Tranh thấy trước ngực cô nhiều điểm hồng đen, không khỏi thở dài, “Thuốc trong trâm cài, cô ăn?”

“Ăn.” Thu lại gào khóc, mắt rưng rưng kiểu tóc như giã tỏi.

“Có đau không?”

“Đau.” Ngoan như mèo.

“Hộc máu à?”

“Ừ.” Thanh âm càng thấp.

Lục Tử Tranh lập tức đem ra một hạt màu đỏ cho cô ăn.

“Biết đây là cái gì chứ?” Thanh âm nghiêm khắc.

“Ừm… Ngọt ngọt … m m… kẹo đậu?” Trở về ngây thơ.

“Kẹo đậu cái gì!” Gõ mạnh vào sọ thanh âm run run, “Đây là thuốc giải!”

“Hì hì…” Thanh Kiều xoa cái ót ngây ngô cười.

“…’Hệ linh’ là kỳ độc độc môn Mạn Đà giáo, cô thật có dũng khí mà ăn hết!” Lục Tử Tranh với vẻ đành chịu nhìn cô, trong mắt cũng có ẩn ẩn tán thưởng, “Bức Nhi hẳn là đã nói với cô hậu quả rồi?”

“Rồi.” Thanh Kiều gật đầu, “Nó nói uống thuốc này sẽ mười ngày hộc máu liên tục không thôi, nếu như không có thuốc giải… Không có thuốc giải…”

“Không có thuốc giải sẽ như thế nào?” Lục Tử Tranh biết rõ còn cố hỏi, theo không bỏ.

“Nếu như không có thuốc giải, mười ngày sau máu nôn ra hết, người cũng khô kiệt mà chết !” Thanh Kiều hơi hơi run cầm cập, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“… Chớ có trách ta lấy thuốc này cho cô, ta… Không phải có lòng dạ ác độc.”

Lục Tử Tranh nhìn bộ dáng cô mảnh mai co rúm lại, nhịn không được sinh lòng thương hại: “… Chính là do Đoàn Ngọc kia không phải người thường, hắn có kinh nghiệm võ thuật rất cao, một loại thuốc mê không thể gạt được hắn, chỉ có thật sự…”

“Ta không trách huynh.” Thanh Kiều cười nhẹ đánh gãy hắn, dung nhan mơ hồ, “Nếu không phải có huynh cho ta thuốc này để phòng ngộ nhỡ, nói không chừng hiện tại ta đã đầu thân hai nơi .”

“… Kỳ thực ta rất cao hứng.” Trên mặt cô tất cả đều là biểu tình thỏa mã , giật mình tỉnh mộng, “Cuối cùng xem như ta rời đi, gặp lại huynh, ăn thuốc giải, có thể thấy được ông trời đối đãi tốt, ít nhất ta còn có thể còn sống thật tốt.”

Cô bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dáng hoạt bát: “Ván cờ này, ta cười cuối cùng, phải không?”

Lục Tử Tranh trong lòng vừa động, cũng không trả lời, đem cô ôm càng chặt.

“… Kế tiếp cô có tính toán gì không?” Hắn đem tóc mềm của cô rủ xuống vén lên.

“Ta…” Thanh Kiều thanh âm có chút do dự.

“Nếu cô muốn cuộc sống đơn giản, ta sẽ an bày một chỗ đặt chân cho cô, cho cô áo cơm không lo an ổn qua ngày, thế nào?”

Thanh âm của hắn nóng lên, hai tai cô chậm rãi đổi hồng, một đường hồng đến cần cổ.

“Không, không cần đối với ta tốt như vậy!” Thanh Kiều phục hồi tinh thần lại, vội vội vàng vàng đẩy hắn, có chút tay chân luống cuống, “Ta, ta mặc dù đã cứu huynh, nhưng huynh không nên dùng phương thức này báo đáp…”

Lục Tử Tranh ôm ấp thất bại, ánh mắt nhìn thẳng giai nhân, hơi hơi nheo lại.

“… Vậy cô muốn như thế nào?”

Hắn lẳng lặng mở miệng, sắc mặt đạm như sương, biểu tình giống như một tầng băng tụ.

Thanh Kiều suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên dịu dàng mỉm cười:

“Ta muốn đi Tây Lăng.”

Ánh mắt cô hết sức trong trẻo, miệng cười xán lạn giống như mặt trời xuyên mây.

“- – Tử Tranh, ta chưa từng quên giấc mộng của ta! Ta muốn đi Tây Lăng!”

Sáng sớm hôm sau, Thích phủ.

Thích phủ rất đẹp, đất xanh mênh mông, sương nhẹ nhàng lay động vô cùng, xa hoa lộng lẫy. Đông Hỉ nhàn nhã thích nằm sấp ở trên lan can nhìn xem phong cảnh.

Lúc này nàng lại dựa vào lan can ngẩn người, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, nhìn lại, có thiếu niên mặc hoàng bào chân đi xiêu vẹo đến, Ngọc Linh Lung ở đai lưng rung theo bước chân, như kêu oan lại như khóc.

“Không cần lo lắng, chủ tử nhà ngươi đêm nay sẽ ra.” Thiếu niên mỉm cười với cô, “Ta có thể cam đoan với ngươi.”

Đông Hỉ chạy nhanh hướng hắn dập đầu quỳ tạ.

“… chỉ là, không biết để nàng làm tỳ nữ cho ta, nàng sẽ không cảm thấy ủy khuất chứ?”

Thiếu niên cũng không nhìn nàng, trong tay vuốt vuốt một chiếc nhẫn phỉ thúy, ánh mắt chuyên chú, nhẹ nhàng như giọt sương trên đóa hoa.

Đông Hỉ không dám đáp lại, nàng tiềm thức không thế nào thích Nhậm công tử này – – dù sao lúc trước hắn đã làm cho tiểu thư chịu khổ, bọn ta nhất định phải nhớ kỹ trong lòng .

“Công tử! Công tử!” Chợt có hạ nhân báo lại, nghiêng ngả chao đảo té, bộ dáng buồn cười.

“Chuyện gì hoảng loạn thế?” Thiếu niên nhíu mày, có vẻ như rất chán ghét người không lễ tiết như vậy.

Người tới lại bất chấp, xông đi lên dán sát vào lỗ tai của hắn nói thầm.

Đông Hỉ thấy tận mắt, cười trên mặt Thiệu Nghĩa biến mất, da mặt từng khúc nhăn chặt, chậm rãi biến thành cơn giận lớn.

“… Sao lại thế! Cửu hoàng thúc thật gian trá !” Hắn hung hăng nắm lan can, sắc mặt đỏ bừng răng nanh cắn chặt.

“Công tử đừng vội!” Người tới trấn an hắn một câu, lại bắt đầu dán lỗ tai của hắn nói thầm.

Như thế như vậy… Như vậy như thế…

Tức giận trên mặt thiếu niên dần dần không thấy nữa, chỉ còn lại đau xót cùng phẫn hận, còn có ẩn ẩn không cam lòng.

“… Đi rồi?”

Hắn kinh ngạc ngẩng mặt, ngóng về nơi núi xanh xa xăm, mắt như nước thu hiu quạnh, “Cứ như vậy đi rồi?” .

Lặng im nửa ngày, hắn bỗng nhiên quay đầu, đem phỉ thúy trong tay hung hăng ném xuống đất.

“Bốp!”

Phỉ thúy nhất thời chia năm xẻ bảy, mặt đất có mảnh vụn hóa thành bột lân, lòe lòe nhấp nháy, bay lên khắp nơi. (bột huỳnh quang phát sáng ý mà)

Đông Hạ vội vàng nhảy ra, thám tử cũng nhanh chóng thối lui đến một bên, không dám nhiều thêm nửa câu.

Nhưng mà thiếu niên nhìn hài cốt chiếc nhẫn trên đất, chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt dần dần hòa hoãn.

“… Không vấn đề gì, không vấn đề gì.” Hắn thì thào nói nhỏ, có vẻ như an ủi mình, “Ta còn có nó mà!”

Hắn kéo ra một sợi tơ hồng từ trong cổ, đầu sợi xuyết một hạt châu óng ánh trong suốt rất tròn, khiến ánh dương mỹ lệ bao khắp cả người.

“Cậu nói, chỉ cần có thứ này, nàng ấy nhất định trở về tìm ta .”

Thiếu niên nắm chặt lấy hạt châu này, mỉm cười, như người chết đuối nắm được một cọng rơm còn sót.

“Nàng sẽ trở lại, nàng nhất định sẽ trở về…”

Hắn thấp giọng nói, như niệm chú, môi đỏ mọng mỏng manh kéo ra đường cong.

Nắng sớm chiếu trên mặt thiếu niên, chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn tú, kim văn ở cổ áo diễm lệ của hắn – – long trảo (vuốt rồng) trong sương thăm dò, kiên quyết nắm lấy bảo châu không buông, hừng hực khí thế như tường vân, đỏ như từ hỏa diễm. Thiếu niên ngậm cười, càng làm cho bản thân cô lập với xung quanh, cả người dường như hư vô trong suốt, mang theo vẻ đẹp kỳ lạ mà kinh sợ.

Đông Hỉ chưa từng thấy qua cảnh tượng kinh dị như thế.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi chưa bao giờ có, toàn thân dần dần run rẩy.

(Đế linh Thiên kết thúc )

[1] Tư Mã Thiên (145 TCN – 86 TCN), tên tự là Tử Trường, là tác giả bộ Sử ký (史記); với bộ sử đó, ông được tôn là Sử thánh, một trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc.

Năm 99 TCN, ông bị vướng vào vụ Lý Lăng (李陵). Lý Quảng Lợi (李廣利) và Lý Lăng, hai quan võ, đã không hoàn thành nhiệm vụ trong một cuộc chiến với Hung Nô ở miền Bắc. Hán Vũ Đế và đa số các quan trong triều cho rằng tội trạng thuộc về Lý Lăng. Chỉ mình Tư Mã Thiên bênh vực vị tướng này. Hán Vũ Đế cho rằng Tư Mã Thiên, qua việc bảo vệ Lý Lăng, đã ngầm chê Lý Quảng Lợi, anh vợ của Vũ Đế, là nhút nhát. Tư Mã Thiên bị tội tử hình, nếu không chuộc bằng tiền bạc hoặc bị cung hình (thiến). Do không đủ tiền chuộc, ông đành chọn bị thiến và bị cầm tù.

Sau khi ra tù, Tư Mã Thiên được làm Trung thư lệnh, đây là chức quan to, ở gần vua, được ra vào cung cấm, xem các tài liệu mật, chức này chỉ dành cho hoạn quan. Thỉnh thoảng ông được đi theo vua trong các cuộc tuần du. Không được giữ chức Thái sử nữa, lại luôn cảm thấy nhục nhã vì hình phạt, ông dồn tất cả tâm sức cho bộ Sử ký và hoàn thành nó năm 97 TCN (có sách nói là năm 91 TCN, lúc ông trên 55 tuổi).