Hôm nay thời tiết thật nắng ráo, khắp nơi thật điên cuồng~~

Đông Hỉ vừa hát khẽ, vừa trông lồng hấp trên bếp, trong phòng nhỏ sương trắng lượn lờ.

Kể từ lúc tiểu thư cầu nguyện ở Thượng Thanh tự trở về, trong mấy ngày liền vẫn mệt mỏi không vực dậy nổi tinh thần, ngay cả món thịt kho tàu ưa thích cũng không đụng. Lão gia nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng tái nhợt của tiểu thư rất đau lòng, ra lệnh một tiếng, mệnh các đầu bếp cần phải nấu ra món ngon có thể khiến cho tiểu thư sinh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào), vì thế các đầu bếp đều sử dụng tất cả bản lãnh của mình, dùng đến các loại nguyên liệu quý báu: đông trùng hạ thảo, tổ yến, vi cá, tay gấu, sừng hươu. …Cuối cùng còn mang tới tráng dương giới một ngôi sao sáng—- thuốc thập toàn đại bổ.

Liên tiếp mấy ngày tiểu thư ăn cái món thống khổ đó, cuối cùng bất đắc dĩ kéo cô sang một bên, nước mắt lưng tròng nói kỳ thực là quỳ thủy đến (đến kỳ), muốn ăn đồ ngọt thôi.

“Đơn giản như vậy, sao tiểu thư không bảo đầu bếp làm?” Đông Hỉ giật mình.

“Thứ ta muốn ăn, bọn họ lại không làm được.” Tiểu thư mỉm cười, ngữ khí phiền muộn, “Ở đây không có nguyên liệu.”

“A, tiểu thư muốn ăn gì thì nói với lão gia, để người vào cung thỉnh cầu không phải là được rồi sao? Dù sao cũng là thân gia mà!” Đông Hỉ bĩu môi, vẻ mặt lơ đễnh.

“Chớ nói hoàng cung, thứ ta muốn ăn chỉ sợ tìm khắp thiên hạ cũng tìm không ra.” Tiểu thư lắc đầu cười khổ.

“Thứ gì mà quý hiếm như vậy?” Đông Hỉ nhất thời tràn ngập tò mò với món ăn mà ngay cả hoàng đế cũng không có.

“…..Hì hì, hương vị rất nồng đậm, có chút đắng, lại có chút ngọt, vào miệng lập tức tan, dư vị không dứt….” Trong ánh mắt tiểu thư dần dần có ánh sáng dịu dàng, trong thanh âm tràn đầy hoài niệm, “Cảm giác như tơ lụa ấy….các ngươi sẽ không hiểu.”

Xí, cái gì gọi là “Các ngươi sẽ không hiểu” chứ?

Tiểu thư cũng quá khinh người rồi, Đông Hỉ nàng tốt xấu gì cũng là nhất đẳng đại nha đầu trong thượng thư phủ thất khiếu linh lung (chỉ khuôn mặt linh động, hoạt bát), tuy rằng làm không được cái món gọi là “Chocolate” kia, nhưng hầu hạ cô nương đến kì nguyệt sự thì cô có thể kém sao? Không phải là chảy máu đau bụng sao, hừ, uống chút đường đỏ hòa với táo tàu là được. Tiểu thư đó cái gì cũng tốt, chỉ là thích giả bộ, xem bí chế quê cha đất tổ độc nhất vô nhị nguyên là bánh táo tàu đường đỏ của Đông Hỉ ta, còn không vui vẻ lại sao?

Lồng hấp bằng trúc xanh biếc, tỏa ra hơi trắng mê người, cô hít sâu môt hơi, say mê vô cùng.

Ưm, thật là thơm quá đi.

Làm bánh xong, đựng vào hộp gỗ mun, bên ngoài lại bọc thêm cái khăn vải bông giữ ấm, Đông Hỉ vui rạo rực đi đến phòng khách—-tiểu thư nói, thép tốt phải xem lưỡi dao, tuy rằng Đông Hỉ cô ngay cả thép là cái gì cũng không biết, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại đến việc cô xem xét thời thế tiến thêm một bước tu luyện lấy lòng chủ tử.

Ta tương lai, khẳng định cũng là nhất đẳng đại nha đầu ở Đoàn Vương phủ.….người tâm phúc bên cạnh Đoàn Vương gia Đoàn Vương phi.

Cô vừa nghĩ vừa cười, đến khi cô đi đến hành lang phòng khách, nụ cười lập tức đông đứng trên mặt.

Có người quay đầu hỏi cô, dưới ánh sáng hình dáng hắn càng thêm tinh tế như bức tranh thủy mặc. Tóc đen nhánh như mực, y bào mới trắng như tuyết, rõ rang là màu sắc đối lập nhau, nhưng bởi khuôn mặt khuynh thành kia mà lại có vẻ hết sức hài hòa, một loại yên tĩnh hài hòa đến quỷ dị.

“Nô tỳ bái kiến Vương gia.” Đông Hỉ mau chóng hành lễ, hai tay đem hộp thức ăn dâng lên: “Tiểu thư nhà ta đã nhiều ngày thân thể không khỏe, nô tỳ mới vừa làm chút điểm tâm cho tiểu thư, đang muốn mang đến phòng khách.”

“Nói vậy, tiểu thư ở phòng khách?” Đoàn Ngọc ảm đạm cười, tỏa sáng bốn phía, “Ta nói sao lại không tìm thấy trong phòng, thì ra là tránh ở bên kia phơi nắng, thôi được, ngươi đưa ta đi xem.”

Đông Hỉ bị quyền thế bắt buộc (đây là giả), bị sắc đẹp mê hoặc (đây là thật), cam tâm tình nguyện đưa Đoàn Ngọc đến phòng khách.

Đây là quyết định khiến cô ân hận cả đời.

Chính ngọ, cửa phòng khách.

Nếu trời xanh có tai, giờ phút này nhất định nghe thấy lời cầu nguyện của Đông Hỉ.

Ta không nên dẫn hắn đến không nên dẫn hắn đến….Đông Hỉ cứng đơ ở cửa phòng khách, lộ ra khuôn mặt tròn trắng bệch.

Đoàn Ngọc lẳng lặng nhìn cô gái trong sảnh, ánh mắt lạnh nhạt, mặt không chút thay đổi.

Nữ nhân mà, mỗi tháng luôn luôn có vài ngày như vậy.

Ăn không ngon ngủ không ngon, tính tình cũng cáu kỉnh, bởi vậy đối với các nữ nhân mà nói, mấy ngày đó mình chính là công chúa hoàng hậu, ai cũng không thể đắc tội các nàng.

Cố Thanh Kiều chính là ví dụ vô cùng tốt, hôm nay cô oán giận nói bụng không thoải mái, tâm tình không tốt, Cố lão gia tử liền sai toàn bộ người hầu trong phủ nghe cô sai khiến. “Tiểu thư nói cái gì thì làm cái đó, nếu làm tiểu thư mất hứng, liền đuổi tất cả các ngươi!” Cố lão gia tử hiếm thấy sắc mặt nghiêm nghị một lần.

Vì thế cô được lệnh đặc xá, chọn những người quen biết ngày thường đến phòng khách xướng tuồng. Kỳ thật vở diễn này là cô chuẩn bị cho Cố thượng thư, cô tính trước khi mình rời khỏi phủ thượng thư, biểu diễn cho cha già xem làm kỉ niệm. Vì thế cô đã bí mật huấn luyện bọn người hầu rất lâu rất lâu, hôm nay xem như nghiệm thu thành quả trước.

Lên sàn đầu tiên là bọn nha hoàn trong thượng thư phủ, chỉ thấy Xuân Hương, Hạ Diễm, Thu Mai đại tam mĩ nữ đeo thắt lưng tơ đỏ thắm, bước chân khoan thai thiểm lượng đăng trường (1), vừa xoay vừa hát cảnh xuân đầy mặt.

“Ngày giải phóng là ngày trong sáng.

Nhân dân vùng giải phóng rất vui vẻ.

Công ơn của Cố thượng thư kể không hết.

Nha hô hải hải, một cái nha hải,.

Nha hô hải hô hải, nha hô hải hải hải,.

Nha hô hải hải một cái nha hải!”

(đoạn này là hô hây gì gì đấy trong hí kịch, m chịu @@)

Tiếng hát oanh oanh yến yến.

Tiếp theo là đầu bếp phòng bếp đại diện lên sàn, chỉ thấy nhục hanh A Đạt hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực, vận khí đan điền hét lớn: “Lãng bôn—-“ (sóng dâng)

Lập tức có hai gã sai vặt trái phải sau hắn đi ra, cầm trong tay một cái quạt hương bồ to vừa quạt vừa tạo tiếng vang: “Bôn bôn bôn bôn bôn bôn ~~~~~~”

A Đạt tựa như cực kỳ say mê, nâng cao một nấc tiếp tục hô: “Lãng lưu—– “ (sóng trào)

Hai gã sai vặt đầu như giã tỏi, mau chóng quạt nhanh quạt hương bồ: “Lưu lưu lưu lưu lưu lưu~~~~~”

A Đạt vung mái tóc bay bay, tiếp tục thâm tình ngâm xướng:

“Biển vẫn dạt dào

Làm sao quên tháng năm

Xưa đẹp biết bao

Và nơi đó bao người

Đời liệt oanh

Bước chân trên vinh nhục thăng trầm……”

(Thượng Hải than – Diệp Lệ Nghi) (còn gọi là Bến Thượng Hải, đây là 1 bài hát của Quảng Đông) (2) (hô hô hô, cái bài này…. =))))) m buồn cười quá đi mất, m nghe hát đoạn lãng bôn lãng lưu…mà tưởng tượng ra đoạn mấy bạn trên đang hát =))) đau cả bụng, các bạn có thể giành ra mấy giây nghe đoạn đầu sẽ biết =))) m dẫn link ở dưới =)))))

Tiếng Quảng Đông của A Đạt đương nhiên là không giống, hơn nữa còn hát lạc hết cả nhịp, Thanh Kiều nằm sấp trên tháp trúc nghe cười lăn cười bò, tiếng cười khanh khách như chuông bạc.

“Ha ha ha, A Đạt ngươi thật mạnh mẽ….” Ngón tay cô chỉ người hát trong sảnh, cười đến sắp hết hơi, “Cô nãi nãi cuối cùng cũng không bạc đãi ngươi….”

Có lẽ là lười, nên cô không búi tóc, chỉ đem một đầu tóc đen xõa tung sau đầu, trên người còn khoác một cái áo khoác bông hình hoa, lời nói và cử chỉ thô lỗ tiếng cười suồng sã, nhìn thế nào cũng giống thôn phụ, hoàn toàn không có nửa điểm bộ dáng của tiểu thư khuê các.

Đông Hỉ chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, khí huyết đảo ngược đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa không thở được.

A Như Lai a Quan Thế Âm a, vì sao ngài lại để cho Đoạn Vương gia nhìn thấy một màn như vậy? Tuy rằng tiểu thư bình thường đều như vậy, nhưng ra ngoài giả bộ cũng được gọi là yếu ớt nhu nhược cẩn thận, lần này ta chưa đi thông báo đã đưa Đoạn Vương gia đến, không phải là đúng lúc hủy đi hình tượng của tiểu thư sao! Ôi, vì sao là ta? Vì sao lại là ta? ! Công phu lấy lòng chủ tử được tỉ mỉ tu luyện của ta, hào quang chói lọi của nhất đẳng đại nha hoàn tương lai trong Vương phủ của ta….

Đông Hỉ vừa thương tiếc đau buồn cho tương lai của mình, vừa lén ngắm sắc mặt Đoạn Vương gia.

Ánh mắt Vương gia thâm thúy, mím chặt môi mỏng, tựa như đang suy nghĩ điều gì, lại tựa như chẳng nghĩ gì cả.

Trong đầu Đông Hỉ lập tức ngàn xoay trăm chuyển N hiệp, tưởng tượng vô hạn khả năng sau khi mình bị đuổi ra khỏi nhà.

Giữa sóng ngầm mãnh liệt, Vương gia lại quay đầu liếc nhìn cô một cái, tựa tiếu phi tiếu, “…..Thân thể không khỏe, hửm?” (liếc Đông Hỉ nha)

Lời còn chưa dứt, đã bước nhanh vào trong sảnh.

Người trong sảnh thay đổi, nhóm đồng tư (hạ nhân là bọn trẻ con á) bắt đầu nhẹ nhàng hát “Tịch dương hồng”:

“Đẹp nhất là tịch dương hồng, ấm áp lại êm đềm, tịch dương là hoa nở muộn, tịch dương là rượu lâu năm….”

Thanh Kiều thu lại nụ cười suồng sã, trên mặt tràn đầy mây khói sương mù dịu dàng.

Cố lão cha, tuy rằng ta không phải là nữ nhi thân sinh của cha, nhưng cha trước sau vẫn là người đối xử với ta tốt nhất ở thời không này. Lúc trước nếu không phải có cha che chở dung túng, ta sao có thể có năm năm được sống những ngày yên ổn tiêu dao này?

Trong lòng cô có chút cảm khái, tùy ý quay đầu liếc ra xa một cái.

—–Đông Hỉ đang toàn thân cứng ngắc huyết sắc mất hết trừng mắt nhìn cô.

A, sao vẻ mặt ngươi như muốn đi đại tiện thế, hay là ngươi cũng đến quỳ thủy?

Cô có chút nghi hoặc, lập tức đem ánh mắt chuyển ra trước mười thước.

Có câu quen thuộc là hình bóng đứng dưới giàn hoa, đang xa xa ngóng nhìn nàng.

Hắn dường như đang cười, nhưng nụ cười kia lại rõ ràng có vài phần lạnh, hắn dường như nhíu mày, nhưng trong mắt lại có ánh sáng không che dấu được, hắn quả thật rất đẹp, đẹp như thiên nhân, như hy vọng trong tuyệt vọng.

Phần phật, trong lòng có con bướm vỗ đôi cánh nhỏ.

Nhất thời, trong thiên địa dường như chỉ có hắn, chỉ còn hắn….

—–Đệch, tác giả! Ta đã nói chỉ cần có hắn là đủ rồi, con bà nó vì sao Cố Thanh Kiều ta còn ngốc ở đây chứ?!

Đông Hỉ xem xét vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối của tiểu thư, nhất thời có ý nghĩ Thiên Lôi a Điện mẫu a xin ngài thương xót đánh chết ta đi.

Đoàn Ngọc híp nửa mắt, hai tay vắt sau lưng, cứ như vậy lẳng lặng đứng, cái gì cũng không nói.

Hắn đang đợi.

Đợi một phản ứng trong dự kiến.

Nhưng ngay trong nháy mắt hắn hoảng thần kia, chỉ nghe thấy “Bốp” một tiếng, có một vật thể bất minh đánh lên mặt hắn.

——đánh lên khuôn mặt tuấn tú của Đoàn Ngọc Đoạn Vương gia Ngọc thụ lâm phong diễm quan tứ châu của chúng ta, một hành động khiến nhân thần cộng phẫn, thiên địa bất dung.

Bộp!

Vật thể bất minh dừng lại trên mặt Vương gia một giây, tiếp theo lấy động tác chậm chạp tuyệt đẹp trượt xuống.

Thế giới một mảnh an bình, hoàn toàn an bình, bởi vì tất cả mọi người bị dọa ngây người.

Đoàn Ngọc cố nén tức giận, xanh mặt nhìn về phía ám khí to lớn trên mặt đất kia—-

Một chiếc giầy thêu.

“Ngươi tới làm gì? Cút! Cút ra đi—-“ Thanh Kiều từ tháp trúc đứng lên, mặt đầy vẻ giận dữ trừng Đoàn Ngọc, lộ ra bộ dáng có huyết hải thâm cừu không đội trời chung với hắn.

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh—-sao, đầu năm nay đánh người so với bị đánh trái lại là hữu lễ?

“….Bản vương đặc biệt đến thăm nàng.” Đoàn Ngọc đã tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên: “….Chẳng lẽ nàng nghênh đón bổn vương như vậy sao?”

“Hừ! Ai cần ngươi giả hảo tâm?!” Thanh Kiều xách lên một cái giầy khác muốn ném hắn, thanh âm phẫn uất bi thương, “Ngươi không phải muốn ta chết sao? Không phải ngươi ở trên núi lấy tên bắn ta sao? Không phải ngươi chỉ nhắm vào đầu ta sao?”

Mọi người kinh hãi, tiện đà đều quăng ánh mắt phức tạp về phía Vương gia—–a, không ngờ còn có ẩn tình khác?

“Nàng hiểu lầm….” Đọan Ngọc sửng sốt, có lẽ không nghĩ là tiểu nha đầu này thì ra còn nhớ chuyện ở Thượng Thanh tự, “Ta khi đó không phải là cố ý….”

“Không phải là cố ý? Cái gì gọi là không phải là cố ý?” Thanh Kiều càng nói càng giận, khóe mắt nhanh chóng chảy xuống giọt lệ lớn, khiến người thấy đau lòng, “Ngươi đã nói phải bảo vệ ta, ngươi đã nói có ngươi ở đó ta cái gì cũng không cần lo lắng…..Nhưng khi ta bị nam tử xa lạ kia bắt giữ, ngươi ở đâu? Khi ta bị hắn buộc xem người tàn sát lẫn nhau, ngươi ở đâu? Ta thật vất vả đợi ngươi đến cứu ta, lại thấy ngươi cầm cung tên muốn bắn ta….Tới khi ta tỉnh lại đã nằm trong thượng thư phủ, khi ác mộng hằng đêm không thể ngủ yên, ngươi lại ở đâu?!”

Nói đến đây, cô đã khóc không thành tiếng, như con nai con bị thương co thành một đám, thương tâm muốn chết liếm miệng vết thương:

“…..Ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi vì sao không đến thăm ta? Ngươi vì sao cũng không đến giải thích? Ngươi không biết mấy ngày nay ta rất sợ hãi, không dám ăn tanh, không thể thấy máu, hàng đêm đều khóc đến tỉnh….Ngươi vì sao không đến sớm chút? Vì sao không đến sớm chút? Bây giờ mới đến thì để làm gì? Để làm gì?!”

Mọi người bị tiếng nói vỡ vụn này chất vấn khiến cho hốc mắt đỏ lên, nghĩ thầm trách không được tiểu thư sau khi trở về vẫn là lạ, thì ra ở bên ngoài bị kích thích lớn như vậy, trong lòng nhất thời vô cùng đồng tình.

Thần sắc Đoàn Ngọc dần dần hòa hoãn, trên mặt hiện lên dịu dàng thương tiếc.

“….Phải….Ta không đúng.” Thanh âm hắn có chút tối tăm, trong mắt có những đốm sáng, vẻ mặt như phủ tầng khói mơ hồ, “Nàng đừng khóc, được không?”

Sải bước nhanh đến trước mặt Thanh Kiều, hắn ôm chặt thiếu nữ vào lòng, giống như nàng là trân bảo dễ vỡ nhất trên đời này.

“….Ta lấy lên bắn nàng, là bởi vì bị người vây trong huyễn thuật. Ta không nhìn thấy nàng, chỉ có thể bằng cảm giác bắn tới thân cây, dù sao như vậy mới có thể phá huyễn thuật tà giáo kia…”

“Ngươi gạt người!” Thanh Kiều căm hận đem nước mắt nước mũi lau hết lên áo bào trắng của hắn, “Trong rừng nhiều cây như vậy, ngươi sao biết ta nhất định trốn dưới cái cây đó?”

“…..Khi đó không biết, chỉ là thử xem.” Đoàn Ngọc vuôt ve tóc cô, ngữ khí vô cùng yêu thương, “Ta thấy Tả Thanh ở dưới tàng cây, nghĩ rằng nàng cũng sẽ không đi quá xa….”

Thanh Kiều lẩm bẩm một chút, tựa đầu thật sâu chôn trong lòng Đoàn Ngọc, không thèm nhắc lại.

“Được rồi, đừng giận dỗi nữa.” Đoàn Ngọc dùng ngữ khí lừa trẻ nhỏ nói, trong mắt tràn đầy nhu tình, “Ngày ấy ta có tung tích của tà giáo, lập tức hồi cung cùng hoàng thượng thương lượng…..Không nghĩ lại bởi vậy mà lạnh nhạt nàng, còn khiến nàng sinh ra nhiều….ý tưởng cổ quái thế này….Ai, đều là ta không đúng, hiện giờ ta đã biết sai, nàng chớ giận ta nữa, được không?”

Người trong lòng di chuyển thân mình, dường như có chút buông lỏng, rồi lại trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, tiếng nhỏ như muỗi nói lầm bầm: “….Người ta bây giờ ngay cả thịt kho tàu cũng ăn không vô….”

Đoàn Ngọc nhếch khóe môi, một nụ cười mỉm như thật mà là giả thoáng qua trên mặt, khiến người ta nhìn không rõ nội tình: “….Nàng muốn bồi tội cái gì?”

Thanh Kiều trầm mặc nửa ngày, lẳng lặng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như hoa.

“Ta muốn gì ngươi đều cho?”

“….Chỉ cần là thứ có trong Vương phủ, ta đều có thể cho nàng.” Đoàn Ngọc nhẹ nhàng nói.

Thanh Kiều chăm chú nhìn hắn nửa ngày, cố gắng đánh giá độ tin cậy của lời này, nhưng mà đập vào tầm mắt cô, trước sau vẫn là cảm tình hỗn loạn vô biên vô hạn.

Đoàn Ngọc thật sâu nhìn lại cô, khuôn mặt bạch ngọc như men sứ, tỏa ra ánh sáng trong suốt nhàn nhạt, hoàn mỹ không giống người thật.

“….Về phòng trước…” Cô nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của mấy gã sai vặt, cúi đầu xuống thật thấp, khuôn mặt đỏ hồng: “Chỗ này thật nhiều người….”

Đoàn Ngọc cười ha ha, đỡ ngang một cái ôm lấy cô, sải bước đi ra ngoài.

Trời đất tác thành, trời đất tác thành nha!

Bọn gia đinh được xem miễn phí kịch ngôn tình thần tượng đặc sắc, còn chưa hết cảm khái ngũ vị tạp trần tản đi mọi nơi.

Chỉ có Đông Hỉ còn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Vừa đây….là ảo giác của cô sao? Khi Vương gia ôm lấy tiểu thư đi qua, vì sao khóe miệng tiểu thư có ý cười giảo hoạt?

Còn cả ánh sáng trong mắt tiểu thư….Sẽ không sai, đó là vẻ mặt vui sướng quen thuộc khi “Phát đạt”.

A, khó hiểu.

Hôm nay thời tiết thật trong lành, khắp nơi thật điên cuồng~

Phát đạt.

Ta cuối cùng cũng phát đạt.

Thanh Kiều an nhàn làm tổ trong lòng Đoàn Ngọc, trong lòng dấu không được cơn sóng mừng như điên.

Nếu đế linh kia thực sự đeo trên người Đoàn Ngọc, có câu nói vừa rồi của hắn kia, muốn lấy còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Cô hít một hơi, vùi mặt vào vạt áo Đoàn Ngọc, âm thầm bật cười.

Đông Hỉ, chớ nói tiểu thư ta không dạy ngươi đó.

Thế giới này, chỉ cần ngươi dám làm, hóa bị động thành chủ động, nghịch cảnh cũng chuyển thành thuận cảnh.

—–cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, đó chính là đạo lý.