“Sư phụ lại kêu cứu kìa.” Trư Bát Giới nói.

“Kệ lão đi, lúc nào vậy, chơi hoài không chán.” Tôn Ngộ Không vừa ngắm xong màn sương đêm, lấy một cái chân giò từ trong ngực ra ăn.

Trư Bát Giới nhìn chằm chằm: “Huynh đang ăn cái gì đó?”

“Giò heo.”

“Ta-bóp-chết-huynh!!!” Trư xông đến, ôm chặt con khỉ kia.

“Ừ.” Sa hòa thượng đang mơ trở mình dậy, “Chém… chém chết hắn đi…” rồi lại ngủ tiếp.

Trong rừng.

“Ngươi đã kêu mười bảy câu rồi. Ta chỉ cho người nói một câu thôi mà.” Quái Thụ nhìn chằm chằm vào Đường Tăng. “Sao ngươi lại chảy nước vậy?”

“Thụ gia gia, thật ra ta rất sợ. Ta vẫn còn trẻ, mới sống được có hai mươi mấy năm.”

“Ngươi sống hai mươi năm đã có tứ chi ngũ quan, ta đây sống mấy chục vạn năm mới có được đôi mắt, vì sao vậy?”

“Làm người phải trải qua mấy trăm lượt luân hồi mới tu được một kiếp, thời gian chờ đợi của ta không ít hơn ngươi đâu, để cho ta sống thêm mấy trăm năm nữa đi.”

“Nếu ta thả ngươi, ngươi sẽ rời khỏi ta, ta chỉ còn một mình, không được.”

“Ta không đi, ta lấy danh nghĩa đại đồ đệ Tôn Ngộ Không của ta ra thề, cả đời sẽ ở lại đây cho đến khi ngươi chết… Vị đằng sau đừng có liếm ta nữa có được không? Ta dơ lắm đấy.”

“Tôn Ngộ Không? Hình như từng nghe qua, uầy, quên mất đi nhiều thứ thật đấy, ngươi còn có đồ đệ cơ à?”

“Đúng đấy, nhị đồ đệ Trư Bát Giới của ta rất mập mạp.”

“Vậy người kêu thêm mấy tiếng nữa đi.”

“Sư phụ đã kêu một trăm ba mươi tư lần rồi.” Trư Bát Giới nói, “Huynh còn không đi chặn miệng lão lại đi?”

“Gọi gia gia trước đi.” Tôn Ngộ Không nói.

“Huynh mơ đi… Ây da! Có giỏi thì huynh nhấc chân ra khỏi lưng ta rồi chúng ta đánh tiếp!”

“Đánh ra thế này mà còn chưa phục? Ta không tin là không trị được ngươi!”

Binh binh chát chát. #$%%##$%^&

Trong rừng.

“Hèm, có thể cho ta uống ngụm nước rồi mới la tiếp không?” Đường Tăng hỏi.

“Bỏ đi, có thể chúng bỏ chạy lâu rồi.”

“Đợi chút, hình như ta nghe thấy tiếng đánh nhau.” Quái thú phía sau nói.

“Đúng, đúng, chắc chắn là hai tên đồ đệ của ta đang đánh nhau đấy.” Đường Tăng nói.

“Mặc kệ, ta ăn người trước, xong rồi đi tìm chúng sau!”

“Đừng mà, các ngươi sao lại thế chứ, cùng nhau ngồi xuống bàn luận triết học tốt biết mấy, hay là ta ra câu đố cho các ngươi đoán nha. ‘Hoa sen khi chưa ra đời là cái gì?’”

“A!” Đột nhiên Quái Thụ và quái thú kêu lên một tiếng, dần dần biết thành một làn khói trắng.

“Hả?” Đường Tăng hỏi: “Các ngươi sao vậy, ngại quá, ta ra đề hơi bị khó.”

“Hoa sen khi chưa ra đời, vẫn là hoa sen.” Đột nhiên có giọng một cô gái cất lên.

Đường Tăng quay đầu lại, một nữ tử áo xanh đang đứng đó nhe răng cười hì hì, y phục trên người là dùng sợi cỏ bạc thật mảnh kết thành, lấp la lấp lánh.

“Nữ thí chủ thật xinh đẹp!” Đường Tăng nói.

“Thì ra ngươi là tên hòa thượng háo sắc.”

“Không phải, không phải, chỉ là người xuất gia không thể nói dối thôi.”

“Nếu ngươi không trọc đầu, chắc chắn sẽ có rất nhiều con gái thích đấy.”

“Chẳng lẽ dáng vẻ trọc đầu của ta không đẹp trai à?”

“Miệng lưỡi trơn tru, ngươi làm sao mà tu được thành chánh quả vậy?”

“Ta tu hành không giống người khác, họ tu tiểu thừa, ta tu đại thừa, họ tu hư không, ta tu viên mãn.”

“Đại thừa? Chưa từng nghe qua.”

“Vì ta còn chưa nghĩ xong mà.”

“Ta chỉ nghe nói qua có một kẻ tên là Kim Thiền Tử nghi ngờ tiểu thừa Phật pháp, muốn tự mình tu ngộ. Kết quả tẩu hỏa nhập ma, bị đày vào vạn kiếp luân hồi.”

“Tại hắn ngu ngốc!”

Mặt nữ tử đột nhiên biến sắc: “Ngươi có tư cách gì mà nói hắn?! Hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể đâm thủng trời cao, ngươi chẳng qua chỉ là một tên phàm phu tục tử̀ lạy lục van xin con yêu quái tha mạng như con chó mà thôi.”

“Đó là vì ta còn muốn sống, ta không thể che giấu ham muốn trong lòng mình được, như trong lòng ta yêu thích cái đẹp của cô, ngoài miệng sao có thể niệm tứ đại giai không được đây.”

“Người trần mắt thịt như ngươi, sao biết được vạn vật tạo hóa, vẻ ngoài đều là hư ảo.”

“Heo nái cũng có con đẹp con xấu, cô đâu cần tự ti thế làm gì?”

“Ngươi phạm sân giới! Nói dối không chớp mắt, tâm ý không tịnh, sao lại chạy đi làm hòa thượng vậy?”

“Trời đất thiên địa ơi, ai bảo số ta may mắn, vừa chào đời đã ở ngay trong miếu hòa thượng kia chứ.”

“Ngươi không xứng luận Phật, khi nãy nghe người nói một câu kệ, còn tưởng người có chút đạo hạnh nên mới ra tay cứu ngươi, không ngờ lại cứu phải một kẻ ngu ngốc, ngươi mau cút cho ta!”

“Cô nương nói thế này là không đúng, có câu sống chết do trời, nếu ta đây là một cao tăng, sao Phật Tổ lại không phù hộ ta, cần cô nhiều chuyện là gì?

“Hứ! Đồ đầu trọc! Tức chết ta!”

Nữ tử đột nhiên xoay người một cái, gương mặt xinh đẹp liền trở nên xấu xí gớm ghiếc: “Nếu ngươi chỉ là một thứ tầm thường, chi bằng để ta ăn ngươi đi cho rồi!”

Đường Tăng buông tiếng thở dài: “Haiz, sao yêu quái nào trước khi ăn ta cũng đều nói nhảm nhiều vậy hả?”

Đúng lúc này, một bóng người lao vút tới.

Tất nhiên chính là Tôn Ngộ Không.