Đứng trên một ngọn đồi cao nhìn về thôn nhỏ phía dưới chân đồi, trong lòng Diệp Khôn tràn đầy cảm xúc, cảm khái mãi không thôi.
Đã gần ba năm rồi, hôm nay hắn mới trở về quê nhà. Nhìn vùng đất thân quen, trong đầu Diệp Khôn ùa về biết bao nhiêu là kỷ niệm của thời thơ ấu với rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ và khó quên.
Cầm miếng ngọc giản trên tay, Diệp Khôn lâm vào trạng thái trầm mặc rất lâu.
Ngọc giản này chính là tín vật Mộc Chính Đoàn đưa cho hắn trước khi đi.
Như đã hứa, chỗ tốt Mộc Chính Đoàn sẽ đem lại cho Diệp Khôn chính là một cơ hội có thể gia nhập vào Ngũ Hành Phái làm môn nhân đệ tử. Điều mà rất nhiều tán tu như hắn hằng mong muốn.
Theo như Mộc Chính Đoàn nói, chỉ cần đem ngọc giản này tới Đại Hội Thăng Thiên diễn ra ở Linh Sơn gặp người của Ngũ Hành Phái, sau đó giao cho họ, thì sẽ có cơ hội rất lớn có thể gia nhập vào Ngũ Hành Phái mà không cần phải tham gia thí luyện tranh tài ở đại hội.
Trước khi đi, Mộc Chính Đoàn còn phát hiện ra Diệp Khôn đối với trần duyên thế tục vẫn còn sâu đậm. Vì vậy lão đã khuyên nhủ hắn, nên trở về quê nhà dứt khoát chặt đứt phàm trần. Như vậy, sau này bước trên con đường tu tiên mới thuận lợi được, sẽ không bị tâm ma làm ảnh hưởng trong khi tu luyện.
Điều này khiến cho Diệp Khôn cứ canh cánh mãi trong lòng, từ trước đến nay hắn luôn là người trọng tình trọng nghĩa, tình cảm với già đình và người thân rất sâu đậm. Bảo hắn chặt đứt quan hệ với họ, việc này đối với hắn đúng là khó, rất khó.
“Không biết bây giờ cậu mợ thế nào rồi, mình đã đi lâu như vậy chắc là bọn họ lo lắng lắm đây.” Cất miếng ngọc giản đi, Diệp Khôn thở dài một tiếng than thầm.
Trên mặt Diệp Khôn toát lên vẻ phức tạp nhìn về phía Hà Gia Thôn một lúc thật lâu. Sau đó, tinh quang trong hai mắt hắn lóe lên, vẻ phức tạp trên mặt tan biến, thay vào đó là vẻ mặt kiên định, dứt khoát.
Kế đó, toàn thân hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng một bên lao về Hà Gia Thôn. Nhìn kỹ thì thấy, hướng hắn tới là một ngôi nhà tranh nhỏ nằm ở phía cuối thôn.
Bên trong ngồi nhà tranh, một trung niên khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, nước da hơi ngăm đen, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Trên trán trung niên còn lấm tấm vài giọt mồ hôi vẫn chưa lau khô. Lúc này, trung niên đang ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ bằng gỗ, trong tay cầm cốc nước, thi thoảng lại đưa lên miệng uống một hụm.
Bên cạnh trung niên là một thiếu phụ chạc tuổi ba mươi, dáng người nhỏ nhắn, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi. Trên tay cũng đang cầm một cốc nước, thi thoảng cũng đưa lên miệng uống một ngụm. Dường như hai người này vừa làm công việc gì đó nặng nhọc, hiện tại họ đang ngồi ở đây nghỉ ngơi.
Hai người này không phải ai khác, chính là cậu mợ của Diệp Khôn. Dương Cảnh và Tạ Mẫn Nhu
Dương Cảnh đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn thiếu phụ bên cạnh ôn hòa nói: “Mẫn Nhu, để nàng làm cùng ta khiến nàng phải chịu khổ rồi.”
“Sao huynh lại nói vậy? Việc này tuy có vất vả một chút, nhưng cũng đâu thấm gì. Phải be bờ cho xớm thì mới có đất để gieo trồng. Để một mình huynh làm, thì khi nào mới xong.” Tạ Mẫn Nhu nghe trượng phu nói vậy, khẽ cười nói.
“Tuy vậy, nhưng ta vẫn...” Dương Cảnh còn chưa nói hết câu, thì đột nhiên nhìn thấy trước cửa nhà xuất hiện một thiếu niên đang đứng nhìn mình.
Dương Cảnh giật mình kinh hãi, đứng dậy ôm lấy Tạ Mẫn Nhu lùi lại phía sau đứng sát vào vách tường, tỏ vẻ đề phòng nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước cửa lắp bắp nói:
“Ngươi...ngươi là ai? Tại...tại sao đột nhiên xuất hiện trước của nhà ta?”
Đột nhiên bị trượng phu ôm lấy mình kéo về phía sau, Tạ Mẫn Nhu giật mình, không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên trước cửa nhà, thì cũng đầy kinh ngạc lẫn sợ hãi. Có điều, khi nhìn kỹ qua dung mạo của thiếu niên, Tạ Mẫn Nhu đột nhiên kích động, như nhớ tới điều gì, đang định lên tiếng. Nhưng còn chưa kịp nói gì, thì thiếu niên trước mặt đã lên tiếng.
“Cậu, mợ! Là con đây! Hai người không nhận ra con ư?”
“Ngươi là...Diệp Khôn? Có đúng là Diệp Khôn không?” nghe câu nói của thiếu niên, Tạ Mẫn Nhu thất thanh hô lên.
“Diệp Khôn? Chẳng phải nó đã chết cách đây một năm rồi sao? người này là...” Dương Cảnh nghe vậy, trong lòng đầy kinh ngạc, như không tin vào tai mình nói.
Diệp Khôn thấy vậy, liền đi tới trước mặt hai người quỳ xuống kích động nói: “Cậu, mợ! Hài nhi bất hiếu, đã để cho hai người phải lo lắng rồi, con đúng là Diệp Khôn đây, con vẫn chưa chết.”
Nghe câu nói này của Diệp Khôn, trong lòng Dương Cảnh chấn động, y hít vào một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi đi lại trước mặt Diệp Khôn quan sát thật kỹ, một lúc lâu sau, hai tay y túm lấy bả vai Diệp Khôn kích động nói:
“Diệp Khôn, đúng là con rồi. Ông trời thật có mắt, con vẫn chưa chết. Nào, mau đứng dậy, lại ghế ngồi.”
Diệp Khôn xúc động, nhưng cũng không nói gì, theo Dương Cảnh đứng dậy đến bên bàn gỗ kéo lấy một cái ghế ra ngồi xuống.
“Mẫn Nhu, đúng là Diệp Khôn rồi. Nàng mau lại đây, xem cháu nó.” Đỡ Diệp Khôn đứng dậy ngồi vào ghế, Dương Cảnh quay sang Tạ Mẫn Nhu tươi cười nói.
Tạ Mẫn Nhu vừa rồi nhận ra Diệp Khôn, nhưng nàng chưa chắc chắn lắm. Bây giờ thấy trượng phu và thiếu niên nhận nhau, nàng đã chắc chắn hắn đúng là Diệp Khôn. Trong lòng mừng rỡ, vội đi lại bên cạnh ngắm nhìn Diệp Khôn thật lâu rồi ngồi xuống.
“Diệp Khôn, ruốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì? Hơn một năm trước Hà đại phu nói với chúng ta là con bị mất tích, rất có thể bị kẻ xấu sát hại. Lúc đó ta và mợ con rất đau khổ, chúng ta đã hứa với tỷ phu và đại tỷ là sẽ chăm sóc con thật tốt. Ấy vậy mà con lại sảy ra chuyện, khiến cho chúng ta rất buồn.” Dương Cảnh nhìn chăm chú Diệp Khôn hỏi.
“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, tốt nhất con không nói ra thì hơn. Với lại lần này con về thăm cậu mợ một chút, sau đó sẽ rời đi. Biết được hai người vẫn mạnh khỏe là con mừng rồi.” Diệp Khôn thở dài một tiếng, chậm dãi nói.
“Cái gì? Con vừa về mà đã muốn đi luôn sao?” Dương Cảnh sửng sốt trước câu nói của Diệp Khôn, thất thanh la lên.
Bên cạnh Tạ Mẫn Nhu cũng cùng một bộ dạng, không ngờ Diệp Khôn lại nói như vậy.
“Cậu, mợ! Hài nhi bất hiếu không thể chăm sóc cho cậu mợ được. Nhưng mong hai người hãy hiểu cho con, thân là nam nhi, trí ở bốn phương, nay con đã có mục tiêu của mình rồi, con không muốn cứ ở đây mãi. Con muốn ra ngoài phát triển sự nghiệp riêng của mình, mong hai người hiểu và thành toàn cho con.” Diệp Khôn kiên định, nói.
Dương Cảnh và Tạ Mẫn Nhu thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Một lúc lâu sau, Dương Cảnh mói nói.
“Diệp Khôn, nếu con đã nói như vậy thì ta cũng không cưỡng ép con làm gì. Con cứ theo đuổi lý tưởng của mình đi. Nếu sau này thành tài thì hãy thay cha con phát dương Diệp gia. Có điều, đường đời gập ghềnh khó đi, con hãy thận trong.”
“Điều này con biết, cậu cứ yên tâm. À phải rồi, A Ngưu với Tiểu Hoàn đâu? Sao không thấy hai chúng nó.” Diệp Khôn gật đầu ghi nhận lời dặn dò của Dương Cảnh, sau đó hỏi một câu.
“Hai anh em nó dắt nhau qua nhà Lý đại bá chơi rồi, chắc đến tối mới về.” Tạ Mẫn Nhu nhìn Diệp Khôn ánh mắt đầy phức tạp, thở dài nói.
Diệp Khôn từ nhỏ mồ côi cha mẹ, được một tay Tạ Mẫn Nhu nuôi dậy lớn khôn, từ lâu nàng đã coi hắn như là con đẻ của mình rồi. Trước kia khi nhận được tin xấu về hắn, nàng rất đau khổ, nhưng một thời gian cũng nguôi qua. Nay hắn không chết mà còn quay lại, khiến cho nàng rất vui mừng không sao tả hết. Nhưng đột nhiên hắn đòi ra đi, khiến cho nàng thấy không thoải mái, không đành lòng chút nào.
Nhìn ánh mắt của Tạ Mẫn Nhu, Diệp Khôn định nói cái gì, nhưng lời nói vừa ra đến của miệng lại bị hắn nuốt vào. Không hiểu tại sao, hắn không thể nói lên lời, cuối cùng chỉ biết cười khổ trong lòng.