Team: Vạn Yên Chi Sào.
Hai mươi mấy châm đầu, Tiêu Triệt khống chế rất thoải mái, mà từ khi trên trán hắn xuất hiện mồ hôi, tay trái lấy châm của hắn cũng xuất hiện run rẩy rất nhỏ, động tác, rõ ràng cũng chậm rất nhiều. Lúc trước một hô hấp có thể đâm một châm, dần dần trở nên cần nhiều lần hô hấp… Sau ba mươi châm, càng lần sau lâu hơn lần trước.
Nếu Hạ Khuynh Nguyệt quay đầu, sẽ chú ý đến khi Tiêu Triệt châm kim, luôn dùng tay trái. Hắn không phải người thuận tay trái, càng không phải tay trái của hắn sẽ thi triển càng thêm thành thạo hơn tay phải, mà bởi vì trong lòng bàn tay trái của hắn sáng lên thiên độc châu.
Mỗi một lần ngân châm đâm vào, thiên độc châu trong lòng bàn tay hắn sẽ hơi lóe sáng một lần. Lực lượng của thiên độc châu theo ngân châm im hơi lặng tiếng xuyên vào trong thân thể Hạ Khuynh Nguyệt. Đương nhiên, lực lượng này tuyệt đối không phải là lực độc, mà là một lực lượng tinh lọc. Thiên độc châu có năng lực tinh lọc vạn độc trên thế gian, mà “Độc” này không chỉ là độc đoạt mệnh, cũng bao gồm tai hại trong cơ thể, hoặc tạp chất dư thừa. Chỉ có điều, đây lại không giống với tẩy tủy phạt kinh. Mà sử dụng năng lực này của thiên độc châu, mới là mục đích chủ yếu nhất của hắn hôm nay hao hết tâm tư muốn châm kim cho Hạ Khuynh Nguyệt.
Xua tan hàn khí, khơi thông kinh mạch chính là tiện thể và ngụy trang, hắn chân chính muốn làm, là “Thông huyền” vì Hạ Khuynh Nguyệt!
Một phút đồng hồ đi qua… Mười phút đi qua… Một khắc (mười lăm phút) đi qua…
Từng trận hàn khí theo từng cây ngân châm chậm rãi bốc lên, vẻn vẹn hai khắc đi qua, trên lưng Hạ Khuynh Nguyệt đã đâm vào tròn năm mươi bốn châm. Lúc này tay Tiêu Triệt cuối cùng xuất hiện tạm dừng, nhưng chỉ dừng lại không đến nửa phút, lại bắt đầu đưa tay, hai tay cùng múa, một cây ngân châm vô cùng nhanh chóng bị hắn cắm xuống trên lưng Hạ Khuynh Nguyệt. Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, vẻn vẹn năm mươi bốn cây ngân châm trên lưng Hạ Khuynh Nguyệt theo đó biến mất toàn bộ.
Lưng ngọc của Hạ Khuynh Nguyệt vẫn trơn bóng trắng như tuyết như cũ, như bạch ngọc vô cùng tinh thuần, dưới thủ pháp cực cao của Tiêu Triệt, không để lại một chút dấu vết.
Tiêu Triệt thu ngân châm, thở phào nhẹ nhõm thật dài:
- Có thể…
Một khắc khi ngân châm được rút ra toàn bộ, Hạ Khuynh Nguyệt lại có cảm giác giống như bỗng nhiên bay vào thiên đường toàn thân ấm áp và thoải mái không nói nên lời, khiến cho nàng giữa lúc hoảng hốt có phần không dám tin tưởng đây lại là thân thể của nàng.
Nàng kéo xiêm y về, lập tức vận chuyển huyền lực một chút, khi thúc giục Băng Vân Quyết, nàng trực tiếp bị giật mình, bởi vì huyền lực của nàng gần như theo ý niệm của nàng trong nháy mắt được điều động, tốc độ và độ khoan khoái lưu chuyển trong người, phải vượt qua lúc trước không biết bao nhiêu lầm.
Tu luyện Băng Vân Quyết gần bốn năm, nàng vẫn thường xuyên xuất hiện tình huống không cách nào hoàn toàn khống chế, mà lúc này, cảm nhận được lưu động của Băng Vân Quyết trong người, nàng hoàn toàn xác định, lúc này trạng thái thân thể, đã có thể khống chế hoàn toàn Băng Vân Quyết. Tốc độ tu luyện Băng Vân Quyết, cũng tự nhiên theo đó mà gia tăng thêm một tầng!
Vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, ở trước mặt kết quả như thế lòng nàng tràn đầy kinh hỉ, đồng thời cũng hoảng sợ thật sâu… Kinh hãi theo như lời Tiêu Triệt nói, lại thật sự thực hiện được! Hơn nữa hiệu quả dường như còn tốt hơn hắn nói!
Nàng tin tưởng, trạng thái thân thể bây giờ của mình nếu được sư phụ nhìn đến, tất nhiên cũng sẽ chấn động!
- Hiện giờ… Tin rồi?
Giọng Tiêu Triệt vang lên bên tai nàng, nhưng lại có vẻ khàn khàn và suy yếu khác thường. Hạ Khuynh Nguyệt từ trong cơn chấn kinh trở lại, nhìn về phía Tiêu Triệt, nhìn thấy hắn đang vô lực dựa trên giường, cái trán, còn có quần áo toàn thân cũng đã bị mồ hôi ướt nhẹp, sắc mặt càng thêm tái nhợt dọa người, giống như mới vừa sinh một trận bệnh nặng.
Nghĩ đến huyền khí trút vào theo mỗi một châm, trong lòng nàng bỗng nhiên xuất hiện chút cảm giác đau đớn… Một cảm giác giống như kim đâm. Cảm giác này khiến nỗi lòng nàng xuất hiện một chút hỗn loạn, bởi vì nàng thế mà lại sinh ra cảm giác đau lòng không nên có với người chỉ có thân phận với nàng, mà không có khả năng có quan hệ gì.
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt phức tạp nhìn hắn:
- Tin… Ta tin tưởng ngươi thật sự là vị thần y. Hóa ra mọi người Lưu Vân thành xem thường ngươi, lại có năng lực kinh người như vậy… Nhưng mà, ngươi biết rõ ràng, ta không có tình cảm với ngươi, một tháng sau, cũng sẽ vĩnh viễn rời khỏi ngươi… Tại sao muốn lộ những thứ này ra trước mặt ta? Cho ta ân huệ bao lớn, còn vì ta mà… Liều mạng như vậy?
Ân huệ… Đây mới thật sự là một ân huệ vô cùng vĩ đại.
Tiêu Triệt thoát lực thở hổn hển, nhưng vẻ mặt mỉm cười:
- Ba nguyên nhân. Gần như tất cả mọi người xem thường ta, nàng cũng có đủ tư cách xem thường ta. Nhưng mà nàng không có, ngược lại luôn cố hết khả năng bảo vệ tôn nghiêm đáng thương của ta… Đêm hôm qua, nàng vì lo lắng cho ta mà ra cửa tìm ta, còn yên lặng đưa thảm cho ta… Người đối xử tốt với ta, ta vĩnh viễn chỉ biết đối xử rất tốt với người đó!
Hạ Khuynh Nguyệt: “…”
- Nguyên nhân thứ hai… Dù sao nàng cũng là lão bà của ta.
Hạ Khuynh Nguyệt chu môi, lại không cách nào mở miệng.
Nụ cười trên mặt Tiêu Triệt trở nên ái muội:
- Nguyên nhân thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất… Ta cảm thấy sau khi nàng cởi áo có dáng vẻ chắc rất đẹp mắt.
“…” Khi Tiêu Triệt bỉ ổi đùa giỡn nàng, nàng luôn mắt lạnh mà nhìn, nhưng lần này, nhìn nụ cười bỉ ổi trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, nàng lại như thế nào cũng không thể tức giận được.
Tiêu Triệt đưa tay, chỉ vào bình thuốc hắn mang đến:
- Giải thích xong rồi. Khuynh Nguyệt lão bà, đi đổ thuốc trong bình thuốc kia ra uống vào.
Hạ Khuynh Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, không hỏi đây là thuốc gì, đi qua, đổ thuốc bên trong ra, một ngụm uống vào.
- Đây chẳng qua là lần điều trị đầu tiên. Nếu như muốn về sau luôn bảo trì trạng thái bây giờ của nàng, tổng cộng cần ‘Điều trị’ bảy lần. Sáu ngày tiếp theo, còn cần mỗi ngày một lần. Thời gian, tốt nhất là ba giờ sáng, bởi vì đây là thời điểm âm khí nặng nhất trong một ngày, hiệu quả điều trị tốt nhất. Đương nhiên, tiếp tục hay không, quyền quyết định ở nàng.
Nói xong lời này, Tiêu Triệt mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Thể lực của hắn, thật sự đã cạn kiệt nghiêm trọng, cũng không phải giả vờ.
- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt trở nên phức tạp, nàng khẽ nói xong, đi ra ngoài cửa, sau đó không tiếng động đóng kín cửa phòng.
Đứng ở trong viện, Hạ Khuynh Nguyệt nâng hai tay lên, nhìn lòng bàn tay của mình, trong mắt hoàn toàn mông lung.
Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Ít nhất, ta luôn luôn nhìn lầm hắn rồi… Người cả Lưu Vân thành, cũng đều nhìn lầm hắn rồi…
“Phù phù… Thể chất thân thể hiện giờ quá kém, thông huyền mà thôi, thiếu chút nữa mệt chết…”
“Nếu sư phụ biết ta lại muốn đối phương cởi áo, không biết có thể tức đến nhảy từ trên thiên đường xuống giáo huấn tay một chút không… Dù sao… Từ khi ta mười ba tuổi đã thi châm cách quần áo… Mười lăm tuổi có thể nhắm mắt thi châm cách quần áo.. Phù phù… Ngủ…”
…
Từ khi nhận được thư Tiêu tông gửi đến, toàn bộ Tiêu môn liên tục đắm chìm trong không khí cực đoan khác thường. Môn chủ, trưởng lão, nghi trượng mỗi ngày vội vội vàng vàng, từ sáng đến tối chuẩn bị công việc nghênh đón, e sợ có một chút sơ sẩy bỏ sót. Mà người trẻ tuổi càng như đánh máu gà liều mạng tu luyện, nằm mộng cũng muốn có thể trong vài ngày này bỗng nhiên đạt đến đột phá, sau đó tăng khả năng bản thân được dẫn vào Tiêu tông…
Chỉ có điều, những chuyện này hiển nhiên không có liên quan gì đến Tiêu Triệt, hắn gần như được cho là người thanh nhàn nhất Tiêu môn.
Một ngày này, ở sau núi Tiêu môn.
Đây là một khu nghĩa trang của Tiêu môn mở ra ở sau núi. Người trong Tiêu môn sau khi chết đi, đa số đều sẽ chôn ở đây.
Tiêu Liệt lẳng lặng đứng trước một mộ bia, tóc bạc bao hàm tang thương và bi thương khẽ bay theo gió, tiếng gió gào thét, thê lương từng cơn.
Trên mộ bia này, điêu khắc hai chữ “Tiêu Ưng”.
“… Ưng nhi, ta biết giấc mộng từ nhỏ của con, đó là có thể hoàn thành tâm nguyện của tổ tiên, trở về Tiêu tông, trọng chấn nhất mạch bị vứt bỏ này của chúng ta. Hiện giờ, cơ hội như vậy cuối cùng đã đến, chính là… Trễ tròn mười sáu năm.”
Ánh mắt Tiêu Liệt mông lung, cứng ngắc đứng ở đó, trong miệng phát ra từng tiếng lẩm bẩm phảng phất như vô ý thức…
“Ta biết, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, con vẫn còn có rất nhiều cực kỳ nhiều vướng bận…Triệt nhi từ nhỏ huyền mạch tàn phế… Như vậy cũng tốt, tuy rằng nhất định cả đời tầm thường, nhưng tùy theo tự nhiên, liền sẽ không có tranh đấu và thù hận. Hiện giờ, Triệt nhi cũng đã thành gia, hy vọng hắn vẫn có thể luôn yên yên ổn ổn sống qua ngày như thế… Tuy rằng hắn không phải thân sinh, nhưng là các con dùng tính mạng, và tính mạng của nhi tử tới bảo vệ, ta cũng sẽ cố hết khả năng của ta, bảo vệ bình an của hắn…”
Cạch!
Một tiếng gãy rất nhỏ truyền vào trong tai Tiêu Liệt, khiến cho hắn chợt hoảng hốt, nháy mắt từ trong thất thần hoàn hồn, quay đầu quát khẽ:
- Ai?
Theo tiếng hô quát này của hắn, bóng dáng Tiêu Ngọc Long từ phía sau một cây to lớn trong nghĩa trang đi ra, hắn nhìn Tiêu Liệt, rõ ràng sửng sốt, tới trước vài bước, dùng một lễ vãn bối tiêu chuẩn:
- Ngọc Long bái kiến ngũ trưởng lão… Không nghĩ tới ngũ trưởng lão thế mà lại ở trong này? Có phải Ngọc Long quấy rầy đến ngũ trưởng lão rồi không?
Ánh mắt Tiêu Liệt rối loạn… Vừa rồi lòng hắn rơi vào trong bi tưhong, một lần thất thần, thế mà lại không phát hiện có người đến gần đây. Cũng không biết Tiêu Ngọc Long này có nghe được vừa rồi hắn lầm bầm lầu bầu không. Hắn nhíu mày nói:
- Ngọc Long, ngươi tới đây làm gì?
Tiêu Ngọc Long vội vàng nói:
- Ngày mai sứ giả Tiêu tông sẽ đến, phụ thân cho rằng đây là một chuyện lớn sẽ thay đổi vận mệnh của Tiêu gia, theo lý nên đi báo cho thái gia gia đã mất, cho nên để cho ta tiến đến… Vô ý quấy rầy đến ngũ trưởng lão, Ngọc Long có sai.
- Vậy vừa rồi ngươi có nghe thấy ta nói gì không?
Giọng Tiêu Liệt bỗng dưng lạnh xuống, một khí thế vô hình đột nhiên đè ép về phía Ngọc Long.
Thực lực linh huyền cảnh giới cao nhất phong thích khí tràng, Tiêu Ngọc Long làm sao có khả năng thừa nhận được, sắc mặt của hắn trắng bệch, vội vàng lắc đầu;
- Ngọc Long cũng vừa vặn đến đây, nếu không phải mới vừa rồi ngũ trưởng lão lên tiếng, ta cũng không phát hiện ra ngũ trưởng lão, càng không nghe được ngũ trưởng lão nói cái gì… Nếu ngũ trưởng lão không muốn bị quấy rầy, Ngọc Long lập tức rời đi!
Từ trên biểu cảm của Tiêu Ngọc Long, Tiêu Liệt cũng không nhìn ra sơ hở gì, trong lòng cũng hơi thả lỏng, khí thế thu hồi, sắc mặt hòa hoãn một chút:
- Thôi, cũng không có chuyện gì. Ngày mai sứ giả của Tiêu tông sẽ đến, ngươi là người có khả năng được chọn trúng nhất, đến lúc đó, ngươi có hy vọng lớn nhất chấn hưng nhất mạch này của chúng ta.
Tiêu Ngọc Long khiêm tốn nói:
- Ngũ trưởng lão nói quá lời, Ngọc Long ngượng ngùng không dám nhận.
Tiêu Liệt gật đầu một cái với hắn, không ở lại chỗ này, xoay người rời đi.
Mà sau khi hắn rời đi, biểu cảm của Tiêu Ngọc Long dần trở nên vi diệu. Tay phải hắn đặt dưới cằm, nhíu mày nói nhỏ:
- Chẳng lẽ… Nếu là thật, vậy có thể có thú vị…