- Có phải anh đã thích Thôi Tiểu Tâm rồi không?

Thanh âm đột ngột vang lên , làm Lý Mục Dương đang trầm tư giật mình .

Lý Mục Dương dở khóc dở cười nhìn Lý Tư Niệm mặc một bộ đồ màu hồng áo, ở trước áo còn có một con ngáo ộp, nói:

- Lý Tư Niệm, em đừng có ngây thơ như vậy được không?

Lý Tư Niệm bĩu môi , bất mãn nói:

- Làm sao? Hiện giờ ghét bỏ em ấu trĩ rồi à? Thấy được sự tao nhã ung dung khí chất của chị Tiểu Tâm thì bắt đâu ghét em rồi phải không? Trước kia khi chị Tiểu Tâm chưa phản ứng thì tại sao anh lại không nói em là ngây thơ?

- Anh không có ý đó.

- Anh có, anh có… Đàn ông các ông chính là có mới nới cũ , anh nghĩ em không biết gì về anh sao. Đều nói đàn ông lớn lên đều hoa tâm cả. Lý Mục Dương, không nghĩ tới, anh lớn lên cũng hoa tâm như vậy. Anh ra cửa tán gái con gái người ta sẽ xem anh sao?

"—— "

Lý Mục Dương biết , chính câu nói vô tâm kia của mình đã làm tổn thương Lý Tư Niệm.

Nói cách khác, không đến 1s nàng sẽ biến thành một con rắn độc giương nanh múa vuốt.

- Oh, áo ngủ của Tư Niệm thật đẹp, mới mua à?

Lý Mục Dương lại bắt đâu sử dụng chiêu đường cong cứu quốc, trước kia mỗi lần hắn dùng chiêu này thì Lý Tư Niệm đều sẽ đầu hàng.

- Lý Mục Dương, bộ đồ này em đã mua mấy ngày rồi, đêm qua còn mặc đến phòng anh ngồi nửa ngày, rốt cuộc là ánh mắt của anh có chú ý đến em không?

Lý Tư Niệm nhảy đến trên giường , nắm một cái gối bắt đầu đánh vào đầu Lý Mục Dương.

- Anh đầu hàng, anh đầu hàng.

Lý Mục Dương nhanh chóng ôm đầu nhận thua.

- Đúng rồi, đêm qua thấy được em mặc áo ngủ này tối, anh vốn cảm thấy em mặc đồ gì cũng đều dễ nhìn nhưng mà khi em mặc bộ đồ ngủ này thì trong thật kute.

Lý Tư Niệm càng đánh thêm, cắn răng nghiến lợi nói:

- Anh cái tên ngốc này, anh nói em kute là sao? Có phải anh ghét em mông không ra mông, ngực không ra ngực không? Có phải anh cảm thấy khuôn mặt của em rất ngây thơ không? Tại sao chưa bao giờ em nghe anh thổi phòng chị Tiểu Tâm là kute đây?

"——"

Lý Mục Dương không dám nói thêm nữa .

Hắn đã phát hiện khi một nữ sinh tức giận với ngươi thì hô hấp của ngươi cũng sẽ bị nàng cho rằng là không khí ô nhiễm.

Che đầu lại ở trong chăn để cho Lý Tư Niệm phát tiết xong, Lý Mục Dương mới ngẩng đầu lên , cười ha hả nhìn nàng, nói:

- Không đánh nữa à?

- Không đánh nữa, đau tay rồi.

Lý Tư Niệm vứt gối qua một bên, tựa vào đầu giường, tùy ý cầm một gói snack khoai tây lên rồi ăn.

- Buổi tối ăn đồ khô có dầu thì sẽ nhanh béo đó.

Lý Mục Dương nói.

Lý Tư Niệm trừng mắt , nói:

- Lý Mục Dương, anh có ý gì? Bây giờ còn dám chê em mập à?

"—— "

Thấy Lý Mục Dương không nói gì, rốt cuộc Lý Tư Niệm nhịn không được mà cười rộ lên, nàng bóc ra một miếng snack rồi nhét vào trong miệng Lý Mục Dương, nói:

- Anh, có đôi khi em thấy anh vừa xấu vừa khùng khùng hay sao á.

- Anh thì cảm thấy em rất đáng yêu.

Miệng Lý Mục Dương bị nhét đầy snack, cũng không nói rõ.

- Đó là đương nhiên, anh, anh phải trả lời em một vấn đề.

Lý Tư Niệm lắc lắc đầu của mình, đắc ý mà nói.

- Vấn đề gì?

Lý Mục Dương giả ngu .

- Em hỏi anh, có phải anh thích chị Tiểu Tâm rồi phải không?

Vẻ mặt Lý Tư Niệm bất mãn, nói:

- Lý Mục Dương, em cho anh biết, anh đừng nghĩ lừa được em. Em nhìn anh lớn lên, nhìn mông của anh cong lên là em biết anh muốn đi tè rồi.

- Anh là anh của em.

Lý Mục Dương buồn bực nhắc nhở.

- Chẳng lẽ em nói không phải là thật à?

Lý Tư Niệm liếc mắt , hỏi ngược lại.

"—— "

Lý Tư Niệm không có nói sai , quả thật là nàng nhìn Lý Mục Dương lớn lên.

Bởi vì thân thể Lý Mục Dương không tốt, lúc 3 tuổi mới có thể mở to mắt, 7 tuổi mới có thể biết đi. Mặc dù Lý Tư Niệm nhỏ hơn Lý Mục Dương 2 tuổi nhưng mà khi nàng biết đi rồi thì Lý Mục Dương vẫn giống như đứa trẻ nằm ở trên giường hay dưới sàn nhà. Lúc Lý Mục Dương muốn đi đại tiểu tiện thì cũng lên tiếng “ Oa, oa” vì thế Lý Tư Niệm là người thứ nhất biết được Lý Mục Dương muốn đi giải quyết.

Cho nên bây giờ nàng nói Lý Mục Dương công mông lên là biết Lý Mục Dương đi tè, điều này cũng là một sự thật, một sự thật làm cho Lý Mục Dương cảm thấy xấu hổ a.

Từ nhỏ đến lớn , nhiều khi hắn đều do chính người em gái này chăm sóc, lo lắng cho hắn.

- Nói mau nói mau.

Lý Tư Niệm lại nhét vài miếng snack vào miệng của Lý Mục Dương.

- Anh cảm thấy nàng là một cô gái rất tốt.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó … không có sau đó nữa à? Nàng một mực giúp anh học tập, trong lòng anh rất cảm kích nàng.

- Không có những tình cảm khác sao?

- Lý Tư Niệm, bây giờ chúng ta vẫn còn là học sinh, nhiệm vụ của học sinh chính là học tập cho giỏi , em nghĩ cái gì đó? Tư tưởng rất không thuần khiết nha.

Vẻ mặt Lý Tư Niệm tỏ ra xem thường, trừng mắt nhìn Lý Mục Dương, nói:

- Lý Mục Dương, anh có ngây thơ hay không? Tự anh soi gương đi, bây giờ đến con nít đi nhà trẻ cũng đã biết tìm bạn trai bạn gái rồi, anh lại cho em biết nhiệm vụ của học sinh là học tâm à? Nếu còn như vậy em sẽ nói cho cha mẹ biết anh là một tên GAY rồi.

"—— "

- Nói hay không?

- Quả thật là anh có hảo cảm với nàng.

Sắc mặt Lý Mục Dương ửng hồng, ngượng ngùng nói. Lý Tư Niệm là người thân cận nhất với hắn cũng là em gái của hắn, trước kia có tâm sự gì cũng nói cho nàng nghe. Nhưng mà lúc này lại có cảm giác không giống, đây là chuyện mà trước giờ hắn chưa bao giờ nói tới, cũng chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện tình cảm này.

- Đó chính là thích sao?

- Em nói vậy thì coi là vậy đi.

- Không phải em nói, mà là do chính anh nói cho em biết có thích hay không. Anh không thích thì làm sao em lại giúp anh làm cho chị Tiểu Tâm trở thành bạn gái của anh được?

Lý Tư Niệm vẻ mặt bất đắc dĩ nói .

Ánh mắt Lý Mục Dương phát sáng, nói:

- Thật sao? Em giúp anh theo đuổi Tiểu Tâm sao?

- Never.

Lý Tư Niệm trả lời gọn gàng linh hoạt .

"—— "

- Anh…

Lý Tư Niệm lại cầm một miếng snack nhét vào miệng Lý Mục Dương, Lý Mục Dương lắc đầu từ chối.

- Ăn cho em.

Không nói lời gì , thật sự nhét vào miệng của Lý Mục Dương.

- Vì sao…” Nhộp Nhộp” không cho anh ăn cái này có được không?

Lý Mục Dương nhai snack, rất là thống khổ.

- Là anh nói cho em biết ăn đồ khô có dầu mở vào buổi tối sẽ béo lên đấy.

- Đúng vậy.

Lý Mục Dương nghiêm túc gật đầu.

- Trong TV đều nói như vậy.

- Cho nên lúc ở chung với anh, em cảm thấy vui mới cùng anh ăn một chút.

Bộ dạng Lý Tư Niệm giống như là em đây luôn quan tâm đến anh vậy.

- Cho dù là có béo thì nghĩ đến có người giống em, em sẽ cảm thấy tội ác trong lòng của mình sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

"—— "

- Anh, em muốn cùng anh nói đến chuyện của chị Tiểu Tâm.

Lý Tư Niệm để gói snack lên tử đầu giường, tựa đầu vào vai của Lý Mục Dương, nói:

- Anh biết chị Tiểu Tâm là dạng người gì không?

- Không phải anh đã nói rồi sao? Là một người rát tốt.

- Đúng vậy, chị ấy là một người rất tốt, nhưng đáng tiếng chính quá chi là tốt.

Lý Tư Niệm thở dài nói .

"——"

Lý Mục Dương hiểu được ý của Lý Tư Niệm, Thôi Tiểu Tâm là một người rất tốt , tiếc là nàng rất chi là tốt.

- Trước tiên không nói đến dung mạo và khí chất của chị ấy, nhìn vào cử chỉ và cách nói năng của chị ấy, còn có thường thường sẽ làm ra những động tác quý tộc, chúng ta đại khái đã đoán ra được chị ấy là dạng người nào. Chị ấy và chúng ta không phải là người cùng một thế giới. Thậm chí em còn nghe nói chị ấy không phải là người Giang Nam mà là người ở đế đô, đợi sau khi thi xong tốt nghiệp thì chị ấy sẽ trở về Thiên Đô. Trở về chỗ chân chính thuộc về chị ấy.

- Anh, em biết anh thích chị Tiểu Tâm, , bởi vì en nhìn ra được , trong khoảng thời gian này vui vẻ nhất, cười nhiều nhất trong mười mấy năm qua. Trước kia em hao phí tâm tư để giúp anh học nhưng mà mỗi lần anh cũng đều ngủ gật, nhưng chị Tiểu Tâm lại giúp anh, làm cho thành tích học tập của anh tăng vọt.

- Tư Niệm, kỳ thật không như em nghĩ….

- Anh, em biết.

Lý Tư Niệm cắt ngang lời nói của Lý Mục Dương, nói:

- Em biết anh không muốn làm tổn thương em, không muốn nói rằng em không bằng chị Tiểu Tâm, kỳ thật em cũng không thèm để ý, chị Tiểu Tâm có thể giúp anh, em có thể thấy được thành tích học tập của anh tăng lên, tâm ý của em chỉ có cao hứng chứ không có một chút đố kỵ gì với chị Tiểu Tâm cả. Còn nữa, em cũng có nghe qua nguyên nhân mà anh muốn rời khỏi trường, câu nói kia của anh đã trở thành câu cửa miệng của mọi người trong trường.

- Cái gì?

Vẻ mặt Lý Mục Dương mờ mịt.

- Anh nói cái gì?

- Em không chấp nhận.

Ánh mắt Lý Tư Niệm sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Mục Dương, nàng không nghĩ tới người anh thường ngày luôn bị người ta khi dễ lại quật cường, kiên nghị đến vậy. Nghe chuyện đã xảy ra cùng với cách xử lý của Lý Mục Dương thì Lý Tư Niệm đã kích lệ nóng doanh tròng , sau đó thừa dịp nghỉ trưa chạy vào phòng làm việc của Triệu Minh Châu rồi bỏ bã đậu vào ly trà của Triệu Minh Châu.