Mới ngày nào vừa gặp nhau lần đầu tiên, chớp mắt một cái đã cùng nhau trải qua gần một năm. Xoay quanh cuộc sống An Hạ hiện tại, ai cũng bình yên và vui vẻ, kể cả cô cũng vậy.

Số lần bố Điếu Trạch Nghiễn ra nước ngoài công tác giảm đi rất nhiều, tối nào gia đình anh cũng cùng nhau ăn cơm, nói nói cười cười.

Quán nhà An Nhiên đã khai trương được vài tháng, nằm ở mặt tiền nên khách quen lẫn khách mới đến rất đông, Từ Tuấn Hạo rảnh rỗi liền chạy đến giúp đỡ, nhờ vậy mà có cơ hội gặp gỡ An Nhiên nhiều hơn.

An Hạ cúi đầu nhìn tờ giấy điền nguyện vọng thi vào trường đại học, đây vốn không phải đích đến của cô. Ngay khi đến thành phố này, cô chỉ muốn học xong cấp ba, trở về quê sống một cuộc sống bình dị.

"Không cần nghĩ, nhất định phải học cùng trường với tôi" Điếu Trạch Nghiễn ngồi tựa lưng vào ghế, thong thả vừa cầm máy chơi game vừa đưa ra mệnh lệnh ép buộc.

"Tôi không muốn học đại học"

Điếu Trạch Nghiễn lập tức bật người ra phía trước, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào An Hạ, khẽ mỉm cười ẩn ý: "Không sao, cậu ở nhà, tôi nuôi cậu"

"Hả?" An Hạ ngạc nhiên nhìn Điếu Trạch Nghiễn, hy vọng điều cô đang nghĩ không phải là điều anh nghĩ, cô quay mặt đi, phũ phàng nói: "Không cần"

"Tùy cậu thôi, dù sao cậu chạy cũng không thoát" Điếu Trạch Nghiễn tự đắc, tiếp tục chơi game.

"Ý cậu là...?"

"Ngốc à?" Điếu Trạch Nghiễn cau mày khó chịu, vỗ vào đầu An Hạ với lực vừa đủ đau: "Trước đó chẳng phải đã nói, đợi học xong cấp ba sẽ tính đến chuyện tình cảm, cậu quên rồi? Muốn nuốt lời?"

Tay An Hạ run lên, cô không ngờ Điếu Trạch Nghiễn lại kiên định đến như vậy, lén lút liếc nhìn anh, cô dè dặt nói: "Đúng là có nói, nhưng đâu có nghĩa tôi muốn ở bên cậu"

Ngay tức khắc, Điếu Trạch Nghiễn giận dữ đập tay mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn An Hạ lên giọng: "Cậu giỡn mặt với tôi?"

Trước ánh mắt của học sinh trong lớp, An Hạ phải để Điếu Trạch Nghiễn bình tĩnh lại, chuyện tình cảm không thể nói công khai. Cô cười gượng gạo, căng thẳng xoa dịu anh: "Tôi chỉ tùy tiện nói, đùa thôi"

Giọng Điếu Trạch Nghiễn giảm xuống, biểu cảm vẫn gắt gao: "Vậy nói tôi nghe sau khi tốt nghiệp cậu tính thế nào?"

"Tùy cậu" An Hạ khổ sở ra mặt, với thái độ hiện tại của Điếu Trạch Nghiễn, nhỡ mà biết cô muốn rời đi nói không chừng cô sẽ bị anh đánh một trận.

Điếu Trạch Nghiễn hài lòng, giọng vẫn mang ý cảnh cáo: "Tốt nhất là vậy"

Kết quả thi có điểm, năng lực của An Hạ chỉ ở mức tạm ổn, nếu thực sự thi vào trường công e là không có khả năng chọi lại người khác, nhưng nếu vào trường tư thì tiền học phí phải đóng sẽ không ít.

Dù thi hay không thi, học hay không học, quan trọng nhất vẫn là không biết phải nói với bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn về việc cô không muốn ở đây.

Ngồi trên bàn ăn, bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhận được thông báo của nhà trường, hai người hỏi quyết định của Điếu Trạch Nghiễn thế nào.

Điếu Trạch Nghiễn là con trai độc nhất, phần trăm lớn là theo con đường kinh doanh để tiếp quản sự nghiệp. Bản thân anh ý thức được trách nhiệm của bản thân, vì vậy đã dung hòa giữa gia đình và cá nhân, anh đã quyết định sẽ học song ngành, vừa học kinh doanh vừa học IT, con đường tương lai Điếu Trạch Nghiễn đặt ra rất rõ ràng, anh biết chính xác bản thân nên làm gì.

"An Hạ, con muốn học ngành gì?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn mong chờ câu trả lời, ngay cả bố anh và anh cũng vậy.

"Con... vẫn chưa biết"

"Không sao, còn một năm nữa, từ từ mà suy nghĩ cẩn thận, đừng lo" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn trấn an tinh thần An Hạ.

Buổi tối nằm trên giường, An Hạ suy nghĩ rất nhiều, cô đưa cuốn sổ nhỏ trong tay lên nhìn. Trước lúc mất, bà cô đã để lại sổ tiết kiệm, bà đã bán đi hai mảnh đất mà bà giấu diếm rất kỹ. Bà sợ cô lo cái ăn cái mặc sẽ lơ là việc học, vậy nên bà đã đưa cô gia tài lớn nhất cuộc đời bà. Nếu An Hạ rời đi, số tiền trong sổ đủ trả những gì mà Điếu Trạch Nghiễn và gia đình anh làm cho cô, duy nhất chỉ có tình cảm là cô không thể trả.

An Hạ vốn có thể ở lại nhưng bản thân cô lại mông lung về tương lai phía trước. Sống ở một nơi xa lạ, cô không đủ tự tin để làm chính mình, cuộc sống xa hoa giữa thành phố xô bồ này chưa từng dành cho cô.

An Hạ thích ở nơi yên tĩnh, xung quanh nhà có thể trồng rau, nuôi gà. Cô vẫn còn nhớ ở quê khắp nơi đều là cây cối xanh ươm, hàng xóm ai cũng yêu quý bà cháu cô. Mỗi buổi sáng, An Hạ có thể nghe tiếng gà gáy, bước ra khỏi cửa có thể thấy lớp sương vào buổi sớm mai. Cô sẽ chăm nom khu vườn của mình, tối đến có thể ngồi ở hiên ngắm bầu trời đầy sao.

Trưởng thành, cô có thể gặp gỡ một người đàn ông chân chất thật thà, biết chăm chỉ làm lụng. Kết hôn, sinh con, gia đình sống bình yên bên nhau đến hết cuộc đời.

An Hạ dùng tay lau đi nước mắt, nợ tiền, nợ bạc không nặng bằng nợ tình. Ơn tình Điếu Trạch Nghiễn và gia đình anh cho cô, có lẽ cả đời này cô cũng không thể trả hết.