Edit + Beta: Toả Toả

Trong giờ giải lao giữa tiết, Tưởng Du bước ra khỏi lớp đứng dựa vào lan can.

Các tiết học của lớp 12 mỗi giây mỗi phút thật sự đều là một điểm kiến thức, anh phải hết sức tập trung vào tiết học.

Anh vươn vai, nhìn thấy Tịch Lâm từ cửa bước ra, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

"Tưởng Du, mày có cảm thấy là mình bị đào rỗng không?"

Tưởng Du cười khẽ: "Còn ổn."

"Cái gì mà còn ổn chứ, mày có nhìn thấy vẻ mặt của giáo viên tiếng Anh vừa rồi không? Giống như là ác quỷ vậy, muốn gắng gượng nhồi nhét kiến thức vào đầu chúng ta.

Nói tiếng Anh mà như muốn thắt chặt đầu lưỡi lại với nhau luôn vậy, gì mà nhanh quá chừng."

"Ừ, đó cũng là vì lo cho chúng ta." Tưởng Du nói, mắt nhìn lướt qua cửa của lớp 1.

"Mày với Phó Thành không phải đều đã có trường tuyển chọn rồi sao? Tiết học vừa rồi còn tích cực như vậy, mày thấy đấy hôm nay Phó Thành lại không có đi học, trường học cũng không quản." Tịch Lâm đụng vào vai anh nói.

Tưởng Du thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm mũi giày.

Đây là đôi giày mà Phó Thành tặng, anh vô cùng nâng niu, dính một chút bụi thôi, cũng đều bị anh lau sạch.

"Tao nghe lớp 1 nói Phó Thành xin nghỉ phép ba ngày, giáo viên cũng không nói gì, nhưng mà nghe bạn cùng lớp nói là bị bệnh." Tịch Lâm nhìn ra phiền não của Tưởng Du, đem tin tức mình dò la được gần đây nói cho anh.

"Ừm, tao biết." Tưởng Du mím môi: "Cậu ấy còn gọi điện thoại cho tao, nhưng tao cũng không có hỏi là chuyện gì."

"Nghe giọng có giống bị bệnh không?"

Tưởng Du lắc đầu: "Không giống, nhưng có một lần tao nghe được tiếng của thiết bị trong bệnh viện, có lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi."

Phó Thành từng nói ba mẹ của hắn đã mất từ khi hắn còn nhỏ, hiện tại trong nhà chỉ còn một người ông nội.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì nhất định sẽ nói cho mày biết." Tịch Lâm an ủi.

"Ừm."

Bỗng nhiên Tưởng Du nhíu mày, nhanh chóng nhìn sang đầu hành lang bên kia.

"Làm sao vậy?" Tịch Lâm đứng một bên lập tức chú ý thấy anh có gì đó không ổn, cũng nhìn về phía đầu hành lang bên kia.

Một bóng người cũng không có.

Tưởng Du lắc đầu, anh vừa mới cảm giác được có vài tầm mắt đang nhìn mình chằm chằm, nhưng sau khi quay đầu lại thì biến mất.

Chẳng lẽ đó thật sự là ảo giác của anh sao?

Hay là do hôm nay đã quá cố gắng?

Anh xoa xoa sống mũi nói: "Không có gì, chắc là do mệt mỏi."

"Tao đã nói là do bị tiết của giáo viên kia đào rỗng rồi!"

"........"

- --

Hôm nay không có Phó Thành bên cạnh, sau giờ học Tưởng Du thu dọn cặp sách của mình rồi đợi Tịch Lâm cùng nhau trở về.

Nhớ tới trước đây đều là anh và Tịch Lâm với Nguyên Xuyên cùng nhau về nhà, phía sau còn có Phó Thành, cảm xúc của anh đã thu hút anh dần dần nghiêng về phía sau.

"Nguyên Xuyên đâu?" Tưởng Du liếc mắt nhìn Tịch Lâm phía sau.

"Trọng sắc khinh bạn rồi." Tịch Lâm ghét bỏ nói, một tay lấy cặp sách đeo lên phía sau: "Gần đây cùng với hoa khôi như hình với bóng, thành tích thế mà còn vững vàng tăng lên, bỏ rơi tao."

"Ha ha, mày không đi trọng sắc một chút sao?"

Sắc mặt Tịch Lâm thay đổi: "Tao mà là người như thế sao? Tao nhất định sẽ đem anh em đặt ở vị trí cao nhất, còn lại mọi chuyện đều không quan trọng."

Tưởng Du không khỏi dựng thẳng ngón tay cái lên, anh vì lời này mà cảm động rồi!

Hai người bước ra khỏi khuôn viên trường, nhìn xung quanh thì thấy Nguyên Xuyên đeo cặp, đang nghiêm túc đọc sách.

Một lúc sau, Ti Uyển Lệ lưng đeo cặp sách chạy tới, làn váy khẽ đung đưa, bắp chân trắng nõn lộ ra trước mặt mọi người.

Trên mặt còn mang theo vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ, cô đi thẳng đến trước mặt Nguyên Xuyên.

Khuôn mặt ban đầu của Nguyên Xuyên tan chảy ngay lập tức, lộ ra một nụ cười xán lạn.

Tự giác giúp Ti Uyển Lệ xách cặp, hai người cùng sóng vai rời khỏi trường học.

Tưởng Du cùng Tịch Lâm liếc nhau, im lặng không nói.

Hai người mang theo cặp sách bước ra khỏi trường với vẻ mặt không vui, trong lúc đó, Tưởng Du âm thầm gửi cho Phó Thành một tin nhắn.

Tưởng Du: Lần sau sau khi tan học xin mời cậu nở nụ cười xán lạn với tôi, tôi sẽ chủ động giúp cậu mang cặp sách.

Phó Thành trả lời ngay lập tức:??

Sau khi đi ngang qua cửa hàng mà anh thường lui tới thì phát hiện nó đã đóng cửa, lúc Tưởng Du đang tiếc nuối chợt nghe thấy tiếng chuông vang lên bên cạnh.

Tịch Lâm lấy điện thoại trong túi ra, vẻ mặt chuyển từ đờ đẫn sang kích động, nhanh chóng bấm trả lời.

"Em khoá dưới." Giọng điệu vô cùng ngọt xớt.

"Ừm, anh đến ngay."

Tịch Lâm cúp điện thoại rồi mới nhớ tới Tưởng Du ở bên cạnh, xấu hổ cười cười.

"Người anh em, tao phải rút quân thôi."

"Không phải nói anh em là ở vị trí cao nhất sao? Bây giờ chỉ một cuộc điện thoại liền rớt xuống vị trí cuối cùng?" Tưởng Du dở khóc dở cười nói.

"Tao nói như vậy cũng không sai, mày vẫn là ở vị trí cao nhất, nhưng mà hiện tại tao chỉ muốn nghe theo con tim của mình."

Tưởng Du trực tiếp đá văng cậu: "Hoá ra là bởi vì đàn em không để ý tới mày nên tan học mới đi cùng với tao."

"Rõ ràng như vậy sao?" Tịch Lâm vò vò đầu nói: "Tao vẫn phải đi trước, bây giờ là ban ngày tự mày cũng có thể về nhà mà."

"Cút cút cút!" Tưởng Du không kiên nhẫn nói.

"Anh em tốt, bái bai."

"Lăn đi."

Tưởng Du lấy tai nghe trong túi ra, đút hai tay vào túi quần chờ xe buýt.

Mắt nhìn chằm chằm vào một vị trí, đây là biểu hiện nghỉ ngơi của anh.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện một đôi giày cao gót, phần gót cao chừng một ngón tay.

Xung quanh còn có nhiều miếng dán sáng bóng, nhìn rất lạ mắt.

"Này, anh là Tưởng Du phải không?" Một giọng nói chói tai truyền đến, rõ ràng có thể nghe thấy người nói đang giả vờ dễ thương.

Tưởng Du từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.

"Có việc?"

Cô gái sau khi nhìn thấy diện mạo của Tưởng Du thì ngẩn người, đùa nghịch mái tóc xoăn của mình, nở một nụ cười tự cho là xinh đẹp.

"Chị em của em nói có chuyện muốn nói với anh, anh có tiện không?"

"Không tiện." Tưởng Du lạnh lùng nói.

"Anh biết Lâm Khiết chứ?" Cô gái chớp mắt, phấn vàng rơi khỏi lông mi.

Tưởng Du nhíu mày, cái tên này rất quen thuộc, nhưng anh đã quên dáng vẻ của người đó rồi.

Cô gái cũng nhìn ra phiền muộn của Tưởng Du, nói: "Là cô gái mấy ngày trước đưa thư tình cho anh."

"À, cô ấy có chuyện gì sao?"

"Em cũng không biết nữa, hay là anh đi theo em xem đi? Ở đây nhiều người, cậu ấy xấu hổ." Cô gái nói.

"Liên quan gì đến tôi? Hôm đó những gì nên nói tôi đều đã nói hết rồi." Tưởng Du khó chịu nói.

"Nhưng anh vẫn nợ cậu ấy tiền để sửa kính mà."

"Bao nhiêu tiền?"

"Em cũng không biết, cậu ấy muốn nói riêng với anh."

Tưởng Du bực bội tháo tai nghe ra, chỉ vào tên côn đồ đang rục rịch, cười khẩy nhìn cô gái: "Muốn nói riêng thì trực tiếp nói ở đây luôn đi, hơn nữa cô cũng đừng nghĩ là sẽ ép buộc được tôi đi, mấy người mà cô mang đến còn không đủ để tôi đánh."

Sắc mặt cô gái lập tức tối sầm, cô ta cũng đã từng hỏi thăm về Tưởng Du, chẳng qua là đánh nhau cũng không tệ, có thể không đánh thì không cần phải đánh, cho nên cô ta mới đến đây ăn nói khép nép, không ngờ đối phương lại kiêu ngạo như vậy.

Cô ta vẫy vẫy ta với người cách đó không xa, Lâm Khiết liền chạy ra khỏi đám người.

Cô ta đi đến trước mặt Tưởng Du, trong mắt đều là tình yêu.

"Đàn anh Tưởng......."

"Phí sửa chữa bao nhiêu tiền?" Tưởng Du hỏi thẳng.

"Đàn anh, em thật sự không phải muốn đòi anh phí sửa chữa đâu, mà là muốn lại xem xem mình có còn cơ hội hay không." Lâm Khiết khóc sướt mướt nói.

Mặt Tưởng Du vẫn không chút thay đổi: "Không có."

"Tại sao chứ? Lúc trước trong thư viện anh giúp em như vậy, em cảm thấy trong lòng anh nhất định có em.

Có phải là có nguyên do gì đó nên mới khiến anh nhẫn tâm từ chối em không?"

Tưởng Du bất lực nhìn Lâm Khiết: "Cô đang đùa tôi à? Lúc đó cô ngã về phía tôi, nếu tôi không lại giúp đỡ thì người ngã xuống sẽ là tôi đây nè.

Hơn nữa dựa theo tình hình lúc đó, đổi lại là ai cũng sẽ giúp đỡ hết.

Cô đừng có tự luyến như vậy được không?"

"Không đúng......" Lâm Khiết lắc đầu không tin.

"Thật không nghĩ tới, lúc trước tôi nhẹ nhàng từ chối cô như vậy là bởi vì tôi cảm thấy mỗi người đều có lòng tự trọng.

Nhưng cô đã làm phiền tôi mấy ngày nay, tôi không thể không nói, tôi thực sự không có bất kỳ cảm giác nào với cô.

Ngay từ đầu đã không có, về sau sẽ càng không có khả năng."

Sắc mặt Lâm Khiết trở nên tái nhợt, đôi môi khẽ run lên, còn thì thầm nói không tin.

"Phí sửa chữa là bao nhiêu tiền?" Tưởng Du lại hỏi.

Nhưng cô ta không trả lời, mà cúi đầu xuống, nước mắt rơi tí tách trên mặt đất.

Tưởng Du cau mày, anh ghét nhất chính là loại trường hợp này.

"Đến lúc đó chỉ cần nói thẳng với tôi cần bao nhiêu phí sửa chữa là được, tôi đi trước."

Lâm Khiết nghe thấy anh phải đi, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng hốt.

Vươn tay trực tiếp muốn nắm lấy tay Tưởng Du, nhưng lại bị giật ra.

Hô hấp của cô ta bắt đầu dồn dập, trực tiếp lao thẳng về phía Tưởng Du.

Chỉ cần hôn nhau thì anh ấy có phải sẽ chịu trách nhiệm không?

Trong đầu cô ta tất cả đều là loại ý tưởng này..