Nhìn thần sắc hưng phấn lóe lên trong mắt họ, Hàn Phong cảm thấy có chút buồn cười, hắn nghĩ đã đến lúc nên nhắc nhở đám người vênh váo này.

 

- Suy nghĩ của mọi người rất hay, nhưng không lẽ mọi người không phát hiện ra trên người chúng ta không có tiền sao?

 

Hàn Phong thản nhiên nói.

 

Mọi người nghe vậy, sắc mặt không khỏi chùng xuống.

 

Nhìn bộ dạng của họ, Hàn Phong cười cười, chỉ chỉ vào túi hành lý của mình, nói:

 

- Có gì phải lo lắng, đừng quên chúng ta đã thu thập được rát nhiều nguyên liệu quý hiếm trong U Ám sâm lâm, chỉ cần bán đi một ít, sợ gì không có tiền?

 

La Mạn nghe vậy, nhất thời đại ngộ, không khỏi cao hứng nói:

 

- Ta thật là hồ đồ, chúng ta mau đi bán hết những thứ này đi.

 

Cả nhóm tiếp tục di chuyển, rất nhanh sau đó thì tìm thấy một thương hội.

 

Hàn Phong dẫn theo bọn La Mạn cùng nhau bước vào, họ không hiểu ngôn ngữ ở đây nên mọi thứ phải dựa vào hết Hàn Phong.

 

Bước vào trong thương hội, bên trong mặc dù không lớn nhưng cũng khá gọn gàng.

 

Sau khi bọn Hàn Phong bước vào, một vị lão giả mà nhìn hình thức có vẻ giống như ông chủ ở đây bước tới, đầu tiên là nhìn khắp một lượt sáu người bọn họ, mắt không khỏi lóe lên một tia kì dị, sau đó tia nhìn kị dị đó được ông ta giấu đi một cách vô cùng nhanh chóng, ha ha cười lớn, nói:

 

- Xin chào các vị, không biết các vị cần gì?

 

Thái độ của người này khiến Hàn Phong vô cùng hài lòng. Thông thường, với bộ dạng hiện tại của họ, người khác chắc chắn sẽ nghĩ họ đến đây gây chuyện, nhưng người này chỉ có chút ngạc nhiên rồi lại hồi phục một cách nhanh chóng, điều này thực sự vô cùng hiếm thấy.

 

- Ông chủ, bọn ta đến đây không phải mua đồ.

 

Hàn Phong bình tĩnh nói.

 

Người này nhìn Hàn Phong, nhíu mày nói:

 

- Vậy các vị cần gì?

 

Người này thấy Hàn Phong nói vậy, trong lòng thầm nghĩ đám người này chắc chắn đến đây để gây chuyện, nhưng với kinh nghiệm tích lũy nhiều nắm, ông cố gắng không để cho mình nổi giận.

 

Hàn Phong thấy vậy, cũng không quan tâm, chỉ vào túi hành lý sau lưng mình, nói:

 

- Bọn ta có vài thứ, muốn bán cho quý thương hội, không biết thương hội có muốn nhận hay không.

 

- Hừ!

 

Người này hừ lạnh một tiếng, thầm biết nhân vật đang đối diện với mình khẩu khí cũng không nhỏ, nhất thời ngữ khí có vẻ không vui:

 

- Các vị cứ đùa, Hồng Diệp Thành này mặc dù vẫn còn vài thương hội khác nữa, nhưng nếu như thứ các vị muốn bán ngay cả Phong Vân thương hội cũng không mua được thì không những thương hội khác càng không thể.

 

Người này đã hoàn toàn xếp bọn Hàn Phong vào danh sách những kẻ đến quấy rối nên cách nói chuyện lúc này cũng không còn khách khí như ban đầu nữa.

 

Hàn Phong cười cười, cũng không giải thích nhiều, bỏ túi hành lý xuống, từ từ lấy từ bên trong ra từng thứ từng thứ một.

 

Người này đang chờ xem đối phương sẽ lấy ra thứ gì mà lại có thể phát ngôn ngông cuồng đến vậy.

 

Lúc Hàn Phong lấy ra vật phẩm đầu tiên, ánh mắt của ông chủ thương hội đã lập tức thay đổi.

 

Đó là một chiếc nanh thú màu lửa đỏ!

 

Ông chủ thương hội cũng là người biết nhìn nên lập tức nhận ra đây là nanh của Hỏa Vũ Diễm Sư.

 

Đây là nguyên liệu luyện khí thượng phẩm, xem ra những người này không phải đến đây gây sự. Ông chủ thương hội thầm nghĩ, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy với thái độ vừa rồi của mình.

 

Đang định lên tiếng xin lỗi bọn Hàn Phong thì ai ngờ Hàn Phong đã lấy ra tiếp vật phẩm thứ hai.

 

Lần này, ông chủ thương hội nhất thời sửng sốt.

 

Là bích la linh thảo!

 

So với nanh Hỏa Vũ Diễm Sư vừa rồi, giá trị còn cao hơn rất nhiều lần, chẳng trách lúc nãy chàng trai này lại nói ra những lời ngông cuồng đến vậy. Nhưng, tính toán một hồi, ông chủ thương hội cũng thấy yên tâm. Hai thứ này mặc dù quý hiếm nhưng với tài lực của thương hội, vẫn chỉ là một sợi lông tơ không đáng nhắc đến.

 

Ông chủ thương hội cười cười nói:

 

- Khách nhân, hai món vật phẩm này đúng là rất quý hiếm, nhưng thương hội của ta dù nhỏ vẫn đủ khả năng mua được chúng.

 

Ai mà ngờ, ông chủ thương hội vừa dứt lời, Hàn Phong liền lấy từ trong túi ra vật phẩm thứ ba.

 

Nhìn Hàn Phong lấy ra vật phẩm thứ ba, mắt của ông chủ thương hội như muốn nhảy ra ngoài.

 

Phong linh quả!

 

Là phong linh quả! Là dược liệu còn quý hơn cả bích la linh thảo.

 

Sự kinh ngạc của ông chủ thương hội vẫn chưa kết thúc, Hàn Phong đã lại lấy từ trong túi ra vài thứ khác.

 

Mỗi thứ Hàn Phong lấy ra đều khiến trái tim ông chủ thương hội nhói lên một cái.

 

Trời ạ! Những người này rốt cục đến từ đâu, sao có thể sở hữu nhiều bảo bối đến vậy!

 

Nếu như nói nanh thú và bích la linh thảo lúc nãy, với tài lực của thương hội đương nhiên vẫn có thể tiếp nhận, nhưng bây giờ trước mặt bày ra bao nhiêu nguyên liệu quý hiếm, hắn sợ dù có điều động toàn bộ tiền trong cả Hồng Diệp Thành này cũng không thể trả hết.

 

Nghĩ đến đây, ông chủ thương hội không khỏi bối rối nhìn Hàn Phong, nghĩ đến những lời mình vừa nói, chẳng khác gì lấy đá tự chọi vào chân.

 

Kì thực, những thứ Hàn Phong vừa lấy ra trong mắt hắn chẳng là gì, chỉ là bây giờ hắn đang thiếu tiền nên quyết định mang ra bán.

 

- Khách nhân tôn quý, lão hủ Tất Thanh Sơn, là ông chủ của Phong Vân thương hội này. Lúc nãy lão hủ có gì đắc tội, mong khách nhân rộng lòng bỏ quá cho.

 

Tất Thanh Sơn bối rối nói.

 

Hàn Phong không nói gì, chỉ chỉ vào những thứ trên bàn, nói:

 

- Ông xem xem những thứ này đáng giá bao nhiêu tiền, định giá đi!

 

Nghe vậy, sắc mặt Tất Thanh Sơn không khỏi đỏ bừng, ấp úng nửa ngày cuối cùng mới ngượng ngùng nói:

 

- Thật ngại quá, trước mắt thương hội không đủ năng lực gom góp nhiều tiền đến vậy.

 

Hàn Phong nghe vậy, không khỏi ngây người, lúc này mới nhớ ra những thứ này mặc dù là những thứ không có giá trị nhất mà hắn tìm được trong hành lý và đối với hắn cũng chẳng là gì, nhưng trong mắt người khác thì chúng là những nguyên liệu vô cùng giá trị.

 

Lúc này, ông chủ thương hội thay đổi chủ đề, nói với một chút cao ngạo:

 

- Vị khách nhân này, lúc trước lão hủ nói chuyện có chút khoa trương, nhưng phần lớn là sự thật, nếu như ngay cả Phong Vân thương hội ta cũng không mua nổi thì không thương hội nào mua nổi đâu.

 

- Ồ? Ông tự tin đến thế sao?

 

Hàn Phong lạnh lùng nói.

 

Tất Thanh Sơn thấy Hàn Phong không tin, nói:

 

- Khách nhân nếu như không tin, cứ thử đi đến những thương hội khác xem lão hủ có nói dối hay không.

 

Thấy Tất Thanh Sơn không muốn nói dối, Hàn Phong gật gật đầu, thản nhiên nói:

 

- Được rồi, coi như ta tin ông, như vậy thì đã làm sao?

 

Nghe vậy, Tất Thanh Sơn cười nói:

 

- Lão hủ có một đề nghị, mặc dù trong một thời gian ngắn bổn thương hội không thủ gom góp được đủ tiền, nhưng nếu như khách nhân không vội, không biết có thể cho ta thời gian vài ngày được không, ta sẽ đi sang phân hội ở những trấn khác điều động vốn, đến lúc đó chắc chắn sẽ cho khách nhân một cái giá hài lòng.

 

Tất Thanh Sơn đương nhiên biết giá trị của những thứ này. Nếu như thương hội của ông ta mua được, thực lực nhất định sẽ được nâng lên một tầng cao mới, bởi vậy Tất Thanh Sơn mới tìm đủ mọi cách để có được hết chúng.

 

Hàn Phong cũng đang suy nghĩ, nếu như những gì đối phương nói là thật thì chuyện bán đi những thứ này cũng không phải dễ, nhưng lúc này bọn họ chẳng một xu dính túi, không thể đợi ở đây vài ngày được.

 

Hàn Phong chỉ chỉ vào những thứ lấy ra đầu tiên, nói:

 

- Thế này đi, nanh thú, bích la linh thảo và phong linh quả này ông xem khoảng bao nhiêu tiền? Những thứ còn lại, đợi lần sau bọn ta đến rồi thương lượng sau.

 

Tất Thanh Phong nghe vậy, cảm thấy Hàn Phong nói cũng hợp lý, gật đầu nói:

 

- Vậy cũng được, khách nhân đợi một chút, ta sẽ quay trở lại ngay.

 

Một lúc sau, Tất Thanh Sơn đã quay trở lại trước mặt Hàn Phong, nói:

 

- Để khách nhân đợi lâu, theo như lão hủ tính toán, ba món này đáng giá khoảng tám trăm kim tệ, khách nhân cảm thấy thế nào.

 

Tám trăm kim tệ! Hàn Phong thầm nghĩ, giá cả như vậy cũng được.

 

Gật đầu nói:

 

- Không vấn đề gì.