Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 467: Một người một thương

Tứ đại cường giả, người đã từng giao thủ với quái vật, hơn nữa còn may mắn thoát khỏi tay nó không nỡ nhìn đại lục rơi xuống vực sâu vô tận, dần dần bị hủy diệt.

 

Bởi vậy, qua nửa năm tu dưỡng điều tức, hồi phục thực lực, tứ đại cường giả một lần nữa đứng lên, tụ tập được một nhóm người.

 

Nhưng, mục tiêu của họ không còn là đạo sĩ đen mà là con quái vật.

 

Về phần đạo sĩ đen tàn dư, đến bây giờ chúng vẫn bị truy nã khắp đại lục, chỉ cần bị phát hiện là đạo sĩ đen dư nghiệt, lập tức bị mang ra đường để tất cả mọi người đánh cho đến chết.

 

Nên, số đạo sĩ đen đó chỉ có thể mai danh ẩn tích, thay hình đổi dạng tìm một nơi nào đó vắng vẻ ẩn cư.

 

Chuyện của họ, thế nhân căn bản không có tâm trạng quan tâm.

 

Gian khổ chiến đấu nửa tháng trời, bên con người đã mất thêm gần một vạn võ giả.

 

Trong đó có hàng trăm thiên giai cường giả và hơn ba ngàn địa giai cao thủ.

 

Đó là toàn bộ số lực lượng có thể tụ tập được trên đại lục.

 

Tổn thất như vậy, con người căn bản không thể gánh vác được.

 

Nhưng, dù phải trả một cái giá quá đắt thì con người vẫn không làm được gì.

 

Con quái vật trong nửa tháng không ngừng chiến đấu, sức mạnh không giảm đi mà còn đại tăng, biến thành một kẻ điên cuồng hơn, hung tàn hơn.

 

Con người đã không thể ngăn chặn được bước chân tàn bạo của nó.

 

Lại nửa tháng nữa trôi qua, những người khó khăn lắm mới có thể tụ hợp được rõ ràng cũng thấy sợ.

 

Họ bị sức mạnh kinh khủng mà con quái vật thể hiện làm cho sợ hãi.

 

Bởi vậy, bắt đầu có người bỏ chạy.

 

Cho đến cuối cùng, con người hoàn toàn mất đi dũng khí tiêu diệt quái vật.

 

Bốn vị cường giả thấy tình hình trở nên như vậy, vô cùng buồn bã.

 

Cuối cùng, bốn vị cường giả sau khi thấy không còn ai trợ giúp, quyết định sẽ hi sinh cùng con quái vật.

 

Họ dự định dùng thân thể của mình làm phát nổ đấu khí bản thân, sức phá hoại sản sinh từ đó sẽ mạnh gấp mười lần sức mạnh vốn có.

 

Họ hi vọng cách này có thể đánh ngã được con quái vật.

 

Chỉ có điều, trong lúc họ đang chuẩn bị hành động.

 

Thì một người xuất hiện.

 

Người này một tay xách trường thương, toàn thân không cảm nhận được một tia đấu khí tồn tại.

 

- Là người thường?

 

Hàn Phong nghe đến đây, trong lòng không khỏi nghi hoặc hỏi.

 

Nhưng hắn không ngắt lời Mộ Tuyết, hắn biết những gì bà sắp nói rất quan trọng.

 

Mộ Tuyết cũng không lòng vòng, dùng cách diễn đạt đơn giản nhất, tiếp tục kể chuyện năm ngàn năm trước.

 

Con người tay xách trường thương đó vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

 

Bốn vị cường giả, vốn dĩ đang định hi sinh bản thân mình, thấy người kia xuất hiện, dừng hết mọi hành động lại. Trong lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng trước sự xuất hiện bất ngờ này thì con quái vật sau lưng bốn vị cường giả bắt đầu chuyển động một cách bất an.

 

Một tiếng rống quái dị truyền ra từ cái miệng đỏ lòm như chậu máu của con quái vật.

 

Nhân vật tay xách trường thương kia chẳng hề quan tâm đến những ánh mắt xung quanh mình, vẫn chậm rãi, từng bước từng bước một từ từ đi đến trước quái vật.

 

Người này càng đến gần, bốn vị cường giả càng phát hiện con quái vật càng trở nên bất an và nóng nảy. Bây giờ, đến kẻ ngốc cũng nhận ra, những bất thường của con quái vật đều liên quan đến con người trước mắt.

 

Bởi vậy, dù biểu hiện bên ngoài của người này rất bình thường thì bốn vị cường giả cũng không dám xem thường hắn. Trong lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng, người kia đã đến trước mặt con quái vật.

 

Liền sau đó, trước những ánh mắt ngạc nhiên và chấn động, người này trực tiếp xuyên thanh trường thương trong tay vào ngực con quái vật. Chẳng ai nhìn rõ động tác của hắn, chỉ thấy nhoáng một cái, thanh trường thương màu bạc trong tay đã xuyên qua cơ thể khổng lồ của con quái vật.

 

Chỉ đúng một chiêu, mà con quái vật đã bị giết chết!

 

- Như vậy mà chết sao? Theo những gì các chủ miêu tả trước đây, sức mạnh của con quái vật vượt qua phạm vi tưởng tượng của người thường, e rằng thực lực của nó lúc đó tương đương với một thiên giai bát phẩm cường giả trở lên, hơn nữa bản thân lại có năng lực suy nghĩ, nên mới khiến mọi người bó tay.

 

Hàn Phong ngạc nhiên hỏi.

 

Theo hắn, chết như vậy thì đơn giản quá?

 

Con quái vật khiến thế nhân đâu đầu, lại bị một người bình thường dùng thương đâm xuyên qua cơ thể, nói ra chỉ sợ chẳng ai tin. Dường như nhìn ra suy nghĩ của bọn Hàn Phong, Mộ Tuyết giải thích nói:

 

- Nếu như mọi chuyện kết thúc ở đây thì đã không có bi kịch phía sau, và kết cục bi kịch của tứ các hôm nay đã không xuất hiện!

 

Hàn Phong nghe vậy, có chút thương cảm: Hắn hiểu tâm trạng Mộ Tuyết, kiếp trước, lúc Hàn Phong mất đi Huyền Thiên Tông, mất đi Lâm Nguyệt, hắn đã buồn mất một thời gian dài. Cảm giác tông môn bị hủy ra sao, Hàn Phong sao lại không hiểu. Nhưng lúc này hắn chẳng biết nói gì.

 

May mà Mộ Tuyết chỉ khẽ thở dài, rất nhanh hồi phục tâm trạng.

 

Sau đó, lại chậm rãi kể.

 

Cũng giống như suy nghĩ của bọn Hàn Phong, những người có mặt ở đó đều nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc đơn giản như vậy.

 

Nên vừa nhìn thấy con quái vật gục xuống, họ lập tức hò reo điên cuồng.

 

Trong mắt họ, bất luận con quái vật chết vì lí do gì, đều không quan trọng.

 

Chỉ có điều, đúng lúc đó, dị biến đột nhiên xảy ra, vết thương trên ngực con quái vật khép lại, từ dưới đất lồm cồm bò dậy, nhanh chóng tấn công kẻ vừa làm nó bị thương.

 

Người này sau khi giết chết quái vật, không hề lơi lỏng cảnh giác nên lúc này nhìn thấy quái vật nhỏm dậy, cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

 

Lại một đường thương chính xác nữa xuất ra, con quái vật gục xuống.

 

Có bài học lần thứ nhất, người kia và bốn vị cường giả không dám chủ quan.

 

Cuối cùng, trải qua một cuộc thảo luận đơn giản, người kia cùng bốn vị cường giả quyết định cùng nhau mang xác con quái vật rời khỏi đây.

 

Chỉ có điều, họ đi chưa được bao xa thì con quái vật giống như một con gián đánh mãi không chết ấy lại sống lại.

 

Không biết làm thế nào, người kia đành phải dùng thương đâm nó.

 

Nhưng lần này, người kia phát hiện, con quái vật sau mỗi lần sống dậy, càng trở nên mạnh hơn.

 

Bởi vậy sau mỗi lần đâm thương, người kia lại phải dùng nhiều sức mạnh hơn mới có thể giết chết con quái vật. Nhưng vì nó cứ sống lại liên tục, đến cuối cùng năm người liên thủ, cùng nhau đối phó cũng không thể giữ được nó.

 

- Quái vật sống lại? Năng lực đáng sợ như vậy, nó rốt cục là cái gì thế?

 

Hàn Phong kinh ngạc hỏi.

 

Lập tức liên tưởng đến Võ Hoàng Điện, không biết Diệp Võ Hoàng có nắm bắt được năng lực này không.

 

Nếu như có, chỉ sợ sau này nếu phải cùng Võ Hoàng Điện giao chiến, bọn họ sẽ rất bất lợi. Nhưng, bây giờ Hàn Phong không muốn nghĩ nhiều chuyện đó, hắn đang muốn tìm hiểu ngọn ngành câu chuyện.

 

Lúc này, Mộ Tuyết lại nói tiếp:

 

- Cuối cùng, bất luận tứ đại cường giả hay người kia đều không làm gì được con quái vật.

 

Năm người giữ nó được một tháng, trong thời gian đó cũng cùng nó giao thủ hơn ngàn lần, nhưng bây giờ mọi người đều cảm thấy áp lực trở nên quá lớn, số lần con quái vật sống lại càng nhiều, sức mạnh mà nó có được mạnh.

 

Nhưng nếu như cứ để mặc nó, thì lại sợ mang đến đại nạn cho thế nhân.

 

Cuối cùng, suy đi tính lại, trong lúc bốn người còn đang lắc đầu ngao ngán thì người kia đã nghĩ ra một cách.

 

Đó là dùng phương pháp đặc thù phong ấn quái vật lại.

 

Nghe Mộ Tuyết nói nhiều như vậy, Hàn Phong không khỏi có chút không dám tin, nghi hoặc hỏi:

 

- Thế gian vẫn còn con quái vật đáng sợ như vậy sao? Giết không chết?

 

Mộ Tuyết nghe vậy, giải thích nói:

 

- Không sai, căn cứ theo những ghi chép của tứ các, bốn vị cường giả lúc đó chỉ có thiên giai bát phẩm, hơn nữa đã tu hành gần ngàn năm, mà còn quái vật đó bất luận chém giết thế nào, dù có làm nó nổ tung thành nghìn mảnh cũng có thể ghép lại được trong một thời gian ngắn.