Nghe Hư Không nói, Tiêu Chiến càng thêm kinh ngạc, trong lòng đối với lời nói của Hàn Phong cũng đã tin hơn phân nửa.
Nhưng trong này làm sao có thể có người khác được chứ?
Mà hắn hiện tại tu vi cũng đã đạt tới Thiên giai ngũ phẩm tại sao một chút cảm giác cũng không có?
Nhưng khi nghĩ đến thực lực của hai người trước mặt, Tiêu Chiến lập tức thấy thoải mái, dù sao cảnh giới của hai người này đều hơn xa hắn, có thể Hàn Phong thực sự nghe thấy được cũng không chừng.
Nghĩ vậy, Tiêu Chiến cũng có chút hi vọng, hi vọng Hàn Phong có thể tìm được đường rời khỏi chỗ này. Nếu vậy bọn họ còn có khả năng về tới đế đô trước Diệt Hoàng.
Và như vậy cũng có thể bảo hộ được hoàng thất.
Mà lúc này, Hàn Phong đã tập trung toàn bộ tinh thần lực nghe ngóng xung quanh.
Tinh tế cảm nhận một lúc, Hàn Phong lại nghe được thanh âm kia một lần nữa.
Lúc này hắn đã xác định được chính xác nơi phát ra thanh âm đó.
Đi theo hướng thanh âm truyền tới, Hàn Phong chậm rãi tiến sâu vào bên trong địa cung.
Đám người Tiêu Chiến cũng tò mò đi theo sau, nhưng không có đi quá gần Hàn Phong, sợ ảnh hưởng phán đoán của hắn.
Nhưng khi đi được mấy bước, Hàn Phong liền dừng lại trước một thiết môn, mở mắt ra thì thấy một tấm thiết môn giống y chang tấm lúc trước Hư Không toàn lực mà không thể phá hư được.
Hàn Phong xác định thanh âm kia phát ra từ sau tấm thiết môn này, nhưng tấm thiết môn này ngay cả Hư Không cũng thúc thủ vô sách thì hắn làm sao có thể đi xuyên qua?
Tiêu Chiến thấy Hàn Phong cúi đầu trầm tư trước thiết môn thì tiến tới hai bước, mày nhíu lại, hai mắt chăm chú nhìn phía trước, chần chờ một chút hỏi:
- Đừng nói là thanh âm kia từ phía sau thiết môn này truyền tới chứ?
- Không sai!
Hàn Phong trả lời.
Nhìn vẻ mặt cổ quái của Tiêu Chiến, Hàn Phong nghi hoặc hỏi:
- Thế nào, ngươi biết đằng sau thiết môn này là cái gì sao?
Tiêu Chiến cười khổ nói:
- Bên trong đó xác thực có vài thứ, đều là di thể của tổ tiên Tiêu gia ta! Thạch thất đằng sau thiết môn chính là hạch tâm của địa cung này. Cho dù không có cái thiết môn này ngăn trở thì ta cũng vô pháp đi vào bên trong. Trừ khi bệ hạ đích thân tới đây, chỉ có hắn mới có tư cách đi vào bên trong, người khác căn bản không thể bước vào!
Nghe Tiêu Chiến giải thích, Hàn Phong lại cúi đầu trầm tư.
Mà đúng lúc này thanh âm kia lại lần nữa vang lên, lần này nội dung cũng như trước không rõ ràng nhưng Hàn Phong có thể hiểu được đại thể ý tứ.
Tựa hộ thanh âm này muốn Hàn Phong dán tay lên mặt trên của thiết môn.
Hơi chần chờ một chút, Hàn Phong quyết định.
Mặc kệ thanh âm này có hại hắn hay không, hắn cũng muốn thử một lần.
Thở ra một hơi, Hàn Phong lập tức vận chuyển toàn thân đấu khí, chậm rãi đưa một tay đặt lên trên thiết môn.
Mọi người đằng sau thấy hành động của Hàn Phong cũng thấy khó hiểu nhưg cũng không ngăn cản.
Khi bàn tay Hàn Phong tiếp xúc với thiết môn thì cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo truyền tới, nhanh chóng đi qua cánh tay truyền khắp toàn thân hắn.
Với thực lực hiện tại của Hàn Phong thì chút hàn khí đó không đủ để gây thương tổn cho hắn.
Nhưng hàn khí đó cũng khiến cho hắn có chút chịu thiệt.
Quan trọng hơn là khi hắn phản ứng lại muốn thu hồi cánh tay lại nhưng hình như tấm thiết môn này có linh tính hút lấy tay hắn, cho dù hắn dùng lực cỡ nào cũng không thể rút ra.
Mọi người đằng sau đều tập trung lực chú ý vào Hàn Phong nên cũng thấy hiện tượng quỷ dị này.
Đang lúc mọi người muốn tiến lên giúp Hàn Phong thì đột nhiên toàn bộ thiết mộn bị một tầng quang mang lục bích bao phủ lại.
Sau khi quang mang này xuất hiện, cũng phân ra một luồng năng lượng tiến vào cơ thể Hàn Phong.
Chưa đợi mọi người kịp phản ứng thì lục mang càng thêm đại thịnh.
Đợi lúc mọi người hồi phục lại thị giác thì Hàn Phong đã biến mất.
Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Khuôn mặt Hư Không lúc này cũng rất âm trầm.
Tuy rằng ở chung với Hàn Phong không lâu nhưng Hàn Phong chính là người tái tạo ra hắn, sở dĩ lâu nay hắn đi theo Hàn Phong là cũng vì muốn báo đáp.
Nhưng hôm nay, Hàn Phong lại ở trước mặt hắn vô thanh vô tức biến mất khiến hắn rất nóng mặt.
Bất quá hắn dù sao cũng là lão quái vật đã sống hơn ngàn năm, tuy trong lòng lo lắng bất an nhưng trong nháy mắt đã bị hắn cưỡng ép xuống.
Sau đó Hư Không xuất ra một đạo thần niệm hướng ra bốn phía.
Rất nhanh hắn cảm giác được một tia khí tức của Hàn Phong đằng sau thiết môn.
Có lẽ do thiết môn ngăn trở cho nên khí tức của Hàn Phong mới yếu ớt như vậy.
Xác định Hàn Phong không có việc gì, mọi người đều thả lỏng tâm tình.
Mà lúc này Hàn Phong cũng đang rất kinh ngạc nhìn quanh bốn phía.
Hắn còn nhớ rõ bản thân vừa rồi còn ở cùng với đám Tiêu Chiến, thế nào bây giờ đột nhiên lại xuất hiện trong gian thạch thất này?
Trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi hắn liền hiểu được việc hắn xuất hiện ở đây có liên quan đến quang mang màu lục kia.
Khi Hàn Phong còn đang suy nghĩ thì thanh âm kia lại truyền tới.
Bất quá thanh âm lúc này rất rõ ràng.
- Ngươi là ai? Tại sao lại tiến vào lăng mộ này?
Trong thạch thất không có bất kỳ động tĩnh gì, Hàn Phong căn bản không rõ thanh âm đó từ đâu truyền tới.
Mà người này thấy Hàn Phong không trả lời thì tiếp tục nói, nhắc nhở cho Hàn Phong.
Hàn Phong ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Người là ai? Tại hạ là được Thiên Tinh đại đế hiện thời cử đến, hiệp trợ hắn bảo hộ hoàng lăng này, phòng ngừa bọn đạo tặc.
- Thiên Tinh đại đế?
Thanh âm có chút nỉ non vang lên.
Sau đó, thanh âm kia thở dài:
- Chờ hơn một ngàn năm, vì sao lại không có Tiêu gia đệ tử thấy ta. Vốn ta rất cao hứng vì hôm nay có người nghe được sóng âm của ta, nhưng không ngờ lại là người, không phải một Tiêu gia đệ tử.
Dứt lời, thanh âm kia lại thở dài.
Hàn Phong từ những câu nói đơn giản của đối phương đã phát hiện được tin tức rất kinh ngạc.
Theo khẩu khí của người này cộng thêm vị trí hiện tại của hắn, lẽ nào?
Trái tim Hàn Phong không khỏi đập mạnh hơn, cố gắng áp chế ngạc nhiên trong lòng, chậm rãi hỏi:
- Các hạ, xin hỏi ngươi là ai? Tại sao đột nhiên lại tìm tới ta, còn mang ta đến nơi này?
- Ta sao?
Thanh âm kia có chút mê mang, đầu tiên là thì thào tự nói gì đó, sau đó mới nói thành lời:
- Tên của ta là Tiêu Phá Quân!
Nghe được người này trả lời, Hàn Phong liền nghĩ:
"Quả nhiên là thế!" Mặc dù hắn đã đoán được thân phận của đối phương từ trước nhưng khi nghe đối phương thừa nhận cũng hơi chút kinh ngạc.
Nhưng hắn nghi hoặc là Tiêu Phá Quân không phải đã chết từ hơn ngàn năm trước rồi sao? Nhưng thanh âm này lại không giống như nói giỡn, tình huống này khiến Hàn Phong thập phần nghi hoặc không giải thích được.
Đối với thanh âm trả lời trước mắt mày Hàn Phong hiển nhiên cũng hơi kinh sợ.
Bất quá hắn cũng rất nhanh liền hồi phục lại tinh thần, tiện đà truy vấn:
- Ngươi là Tiêu Phá Quân! Điều này ai có thể làm chứng cho ngươi?
Tiêu Phá Quân nghe vậy thì đầu tiên hắn bật cười một cách sảng khoái, sau một hồi mới bình tĩnh trở lại rồi mới trả lời:
- Việc ta xuất hiện ở chỗ này chính là cách chứng minh tốt nhất. Ngươi thử nhìn kỹ trong thạch thất xem.
Hàn Phong nhìn theo hướng tay Tiêu Phá Quân chỉ. Ngay lập tức Hàn Phong liền thấy ở giữa thạch thất ngầm dĩ nhiên lại có đặt một bộ thạch quan.