Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 391: Ban đêm kiều diễm

Ôm lấy thân hình không ngừng rung động vào lồng ngực, Hàn Phong chỉ cảm thấy một cỗ ôn hương mềm mại thấp đẫm ruột gan, còn có một cỗ hương vị u lãn tươi mãn xông vào mũi.

 

Cảm nhận khí tức tươi mát đã lâu không gặp này, Hàn Phong không khỏi nhắm mắt lại, cúi đầu vào sát cái cổ trắng trẻo của người ngọc trước mắt, sau đó nhẹ nhàng ở bên ngoài lỗ tai trong suốt sáng bóng, thấp giọng nhu hòa nói:

 

- Ta đã trở về!

 

Thân thể Tiêu Linh nguyên bản có vẻ cứng ngắc và run rẩy, sau khi nghe được nói của Hàn Phong, giống như một loại ma chú nguyền rủa, toàn thân chậm rãi mềm nhũn, thân thể tuy rằng vẫn run rẩy như trước, nhưng không còn mãnh liệt như vừa rồi.

 

Lúc này Tiêu Linh đóng chặt hai mắt, từ lúc vừa rồi, nàng đã cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng quen thuộc từ đằng sau truyền đến, đó chính là vị đạo mà nàng ngày nhớ đêm mong hai năm vừa qua.

 

Giống như đang trong ảo mộng, nàng ảo nghĩ không muốn mất đi vị đạo này này mà tỉnh lại, mà ngay vừa rồi, nàng một lần nữa cảm nhận được vị đạo quen thuộc một lần nữa truyền tới, nguyên bản nàng nghĩ mình quá mức tưởng niệm mà sinh ra ảo giác.

 

Chẳng qua, loại cảm giác này xác thực vô cùng thực, làm cho nàng không thể khống chế được mạch suy nghĩ của bản thân, muốn từ đó tỉnh táo lại, nhưng vô cùng luyến tiếc.

 

Thẳng cho tới khi cỗ vị đạo làm nàng ngày nhớ đêm mong chậm rãi tiếp cận, khiến phương tâm nàng nhịn không được kinh hoàng, giống như không thể tin tưởng được tất cả chuyện này là chân thực.

 

Đến lúc đôi cánh tay quen thuộc mà cường tráng, bá đạo lại ôn nhu ôn nàng vào lòng, cảm thụ được bờ ngực ấm áp truyền tới tiếng tim đập, Tiêu Linh vẫn như trước không thể tin tưởng được đây là sự thực.

 

Cuối cùng, lúc nghe được ngữ khí dịu dàng tràn ngập mong đợi kia truyền vào trong lỗ tai chính mình, nàng mới biết được, tất cả chuyện này đều là chân thật.

 

Là hắn trở về! Người khiến nàng ngày nhớ đêm mong, khiến thân thể càng ngày càng tiều tụy đã trở về.

 

Lúc này, trong lòng Tiêu Linh vô cùng kích động, nước mắt nguyên bản sớm chậm rãi rơi lại một lần nữa không thể khống chế theo gương mặt trắng hồng xinh đẹp tuôn trào.

 

Nhấc hai tay lên, ôm chặt lấy cánh tay tráng kiện, Tiêu Linh sợ nhất lúc này tất cả đều là mộng ảo, sợ khi nàng tỉnh lại tất cả đều biến mất.

 

Cảm thụ được người ngọc trong lòng có chút bất an, Hàn Phong hơi thở dài, hổ thẹn trong lòng theo đó càng dày đặc hơn.

 

Nghĩ kỹ, không khỏi nhẹ nhàng chuyển thân thể mềm mại không xương của Tiêu Linh quay đàu lại, nhẹ nhàng lau dòng nước mắt trên gương mặt đáng yêu, lúc này hình dạng của Tiêu Linh có thể dùng "lê hoa đái vũ" để hình dung.

 

Nhìn Tiêu Linh rung động lòng người trước mặt, Hàn Phong nhịn không được chậm rãi cúi đầu, động tác ôn nhu hôn lên đôi mắt vẫn còn đang rơi run rẩy.

 

Một tia vị đạo ẩn chứa khổ sáp theo đôi môi Hàn Phong truyền lên đại não, Hàn Phong có thể cảm thụ được trong nước mắt Tiêu Linh hàm chứa tơ vương thật sâu trong hai năm qua đối với hắn.

 

Mà bị Hàn Phong hôn nhẹ, trong lòng Tiêu Linh nhất thời cảm thấy ngượng ngùng không gì sánh được, gương mặt có chút gầy dần dần nổi lên một mảng đỏ ửng động lòng.

 

Đôi mí mắ vẫn cẩn thận đóng chặt nhịn không được rung động hai cái vô cùng đáng yêu.

 

Chẳng qua, Hàn Phong không dừng lại ở đó, mà là thay đổi một bên, tiếp tục hôn lên con mắt còn lại dính đầy dấu vết lệ thương.

 

Cảm thụ được động tác ôn nhu và tình ý của Hàn Phong, Tiêu Linh dần dần yên tâm trong ngượng ngùng, đôi cánh tay ôm chặt lấy eo gấu rộng rãi của Hàn Phong, buông ra nội tâm, thỏa thích đón nhận tình ý của Hàn Phong.

 

Có lẽ cảm nhận được nhiệt tình của người ngọc trong lòng, nội tâm Hàn Phong cũng bị đốt lên, đôi môi chuyển dời xuống dưới, lướt qua chiếc mũi quỳnh ngọc, lập tức khinh bạc đôi môi đỏ mộng mê người.

 

Hàn Phong bá đạo mà ôn nhu, khiến Tiêu Linh nhịn không được ưm một tiếng, nguyên bản thân thể mềm mại không xương nhanh chóng hóa thành dòng nước, toàn bộ thân thể dựa sát vào người Hàn Phong.

 

Hai người từ lúc gặp lại tới giờ, ngoại trừ một câu nói duy nhất ra, Hàn Phong không hề nói thêm câu nào khác.

 

Hai người phảng phất giống như tâm linh tương thông, hia bên không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể hiểu được mọi suy nghĩ trong lòng đối phương, những tưởng niệm chỉ có thể hóa thành kích thích mới có thể biểu đạt.

 

Đêm này, Tiêu Linh đã hoàn toàn buông ra thể xác và tinh thần, không hề dễ xấu hổ như trước kia, mà là không ngừng nỗ lực muốn đón nhận Hàn Phong.

 

Dưới thế tiến công bá đạo của Hàn Phong, rất nhanh Tiêu Linh liền quên mất bản thân, triệt để rơi vào vòng xoáy ôn nhu.

 

Hai tay hơi dùng một chút sức lực, Hàn Phong nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Linh hầu như đã mất đi khí lực, thân hình chỉ hơi lóe lên, chớp mắt đã trốn vào trong phòng Tiêu Linh.

 

Cánh cửa bị Hàn Phong giữ chặt, không ai biết được rốt cuộc trong phòng đã phát sinh chuyện gì, ngay vẻ vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, lúc này cũng bị tầng may đen che phủ.

 

Trong tiểu viện một lần nữa hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, chỉ có chiếc đàn cổ để nguyên trên bàn đá, giống như vật chứng chứng minh tất cả đều tồn tại chân thực.

 

Ngày hôm sau, sáng sớm, lúc Hàn Phong mở mắt ra, trông thấy trên đỉnh đầu có chút xa lạ, đầu tiên là hơi mê mang.

 

Lập tức, một màn đêm qua trong nháy mắt hiện lên trong đầu hắn.

 

Nhớ tới sự tình phát sinh hôm qua, Hàn Phong không hề toát ra biểu tình kinh ngạc gì đó, trái lại khóe miệng thủy chung nở nụ cười đầy ấm áp.

 

Chậm rãi quay đầu sang, tức thì lọt vào mắt là thân thể mềm mại lả lướt, lẳng lặng nằm bên cạnh, bên trên thân thể nàng chỉ có một tầng chăn mỏng manh, căn bản không thể che hết xuân quang vô hạn trong đó.

 

Tăng thêm Tiêu Linh ngủ mười phần say lặng, trong giấc ngủ, thân thể vô ý thức đung đưa, càng khiến tầng chăn mỏng nguyên bản không thể che đậy được thân thể mềm mại bị đẩy ra, có thể khiến Hàn Phong liếc mắt liền nhìn thấy rõ cảnh đẹp rực sáng trước ngực.

 

Hàn Phong lặng người trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn Tiêu Linh, trong lòng cảm thán bản thân quá may mắn, dĩ nhiên có được người ngọc trước mắt.

 

Cũng không biết là ánh mắt của Hàn Phong quá mức nồng đậm, hoặc có thể là động tác nhỏ của Hàn Phong đã quấy rầy mỹ nhân say ngủ.

 

Chỉ thấy, hai tròng mắt vốn đóng chặt của Tiêu Linh, mí mắt hơi rung động hai cái, nhanh chóng mở ra, lộ hai tròng mắt sáng như ngọc vốn bị che lại.

 

Tiêu Linh vừa tỉnh, trực tiếp đón nhận ánh mắt tựa cười như không cười của Hàn Phong, lập tức nhớ tới một đêm hoang đường trước đó, tự nhiên khuôn mặt đỏ bừng, e thẹn vô cùng.

 

Chợt, không để Hàn Phong có cơ hội, Tiêu Linh một lần nữa đóng chặt hai mắt lại, đồng thời thân thể co rụt, rúc sâu xuống dưới chăn, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

 

Mà Hàn Phong nhìn thấy Tiêu Linh đỏ ửng mê người, trong nháy mắt rơi vào tầm nhìn, vô cùng đáng yêu.

 

Hàn Phong tự nhiên biết Tiêu Linh xấu hổ, trải qua một đêm vùa rồi, lúc này tự nhiên không dám nhìn thấy hắn, vì vậy Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là một mặt ôm nàng, một mặt ôn nhu nhẹ giọng an ủi bên tai nàng.

 

Tiêu Linh mới nếm thử trái cấm, cũng chỉ có chút xấu hổ mà thôi, đối với Hàn Phong, từ lâu trong lòng nàng đã quyết định cả đời đi theo hắn, tự nhiên không để ý chuyện thân thể cũng giao cho đối phương, vì vậy trong lúc Hàn Phong nhẹ giọng an ủi ôn nhu. Rất nhanh Tiêu Linh điều chỉnh tâm thái của chính mình, tuy rằng vẫn còn có chút e ngại, nhưng cuối cùng không còn xấu hổ không dám nhìn người như trước.

 

Hai người ôn tồn một hồi, biết mặt trời lên cao mới rời khỏi giường mặt quần áo chỉnh tề, sau đó lần lượt bước ra khỏi phòng.