Bất quá, việc này xác thực không có bất cứ quan hệ nào tới Hàn Phong.

 

Về phần sự tình tại Tinh Hải Các, từ lúc ba tháng trước khi Hàn Phong trở về, Tiêu Tấn đã biết được tin tức này.

 

Một Tinh Hải Các nho nhỏ, Tiêu Tấn tự nhiên sẽ không để ý tới, chẳng qua dặn dò Hàn Phong nên thu liễm chút điểm, không nên hành động quá phận rồi không để ý tới chuyện này nữa.

 

Thế nhưng tình huống hiện tại lại bất đồng, hơn mười tông môn thực lực tương đương Tinh Hải Các dĩ nhiên liên tiếp gặp chuyện không may.

 

Nếu như chuyện này xử lý không tốt, uy tín của Hoàng gia sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.

 

Mà trong chuyện này, Huyền Thiên Tông chính là mối hiềm nghi lớn nhất.

 

Hơn nữa, mười tông môn này lại vừa vặn có mặt trong liên minh cùng Tinh Hải Các tham dự lần vây công Huyền Thiên Tông ngày trước.

 

Kể từ đó, mối hiềm nghi của Huyền Thiên Tông càng thêm khó giải.

 

Mà đó cũng là lý do cho phản ứng vừa rồi của Hàn Phong.

 

Bởi vì, trong lòng Hàn Phong rất rõ ràng, ngoại trừ Tinh Hải các, mười tông môn bị diệt kia không hề có bất cứ quan hệ nào với Huyền Thiên Tông.

 

Rất hiển nhiên, chuyện này là do có người muốn vu oan giá họa cho Huyền Thiên Tông, mà Huyền Thiên Tông căn bản không có đường chối cãi, thủ đoạn như vậy xác thực rất độc.

 

Hàn Phong không cần nghĩ cũng biết, trong chuyện này không thiếu được dấu ấn tác động của Võ Hoàng Điện.

 

Ngoại trừ Võ Hoàng Điện, hắn thực sự nghĩ không ra phương thế lực nào có thể tạo ra bút tích lớn như vậy.

 

Một bên khác, bốn người Lý Thần và Huyền Cơ Tử cũng rõ ràng suy nghĩ này của Hàn Phong.

 

Đại đường phủ một mảnh trầm tĩnh, một lúc lâu sau mới nghe được Lý Thần cất tiếng thở dài.

 

Thần sắc Lý Thần ngưng trọng, cất giọng ca thán nói:

 

- Xem ra chúng ra vẫn xem thường Võ Hoàng Điện, vì vu oan giá họa cho chúng ta dĩ nhiên không tiếc hi sinh một vài nanh vuốt của mình, những tông môn này tuy rằng không phải thế lực nhất lưu nhưng cũng không thể đánh đồng với những thế lực nhị lưu khác. Nếu như toàn bộ hợp lại cũng là một khối lực lượng không nhỏ, Võ Hoàng Điện này thực sự hạ được vốn gốc.

 

Bất quá, Hàn Phong ngược lại lắc đầu, nói:

 

- Ngươi nói cũng không hoàn toàn đúng, thực lực mười tông môn này tuy rằng không kém nhưng đó chỉ là lúc trước, nhớ rằng tại thời điểm chúng ta đánh tan liên quân kia, thực lực những tông môn này đã bị suy yếu rất nhiều rồi.

 

Dừng lời, Hàn Phong lại nói tiếp:

 

- Vả lại, nhưng thế lực đó vị tất đã là nanh vuốt của Võ Hoàng Điện? Căn cứ theo tin tức thu được, kế hoạch vây công Huyền Thiên Tông lần đó là do Tinh Hải Các đi đầu, những thế lực này bất quá chỉ vì một ít lợi ích mới gia nhập theo.

 

Nghe được Hàn Phong nói, Lý Thần cũng kịp phản ứng, mà Phí lão ở một bên lại nhàn nhạt nói:

 

- Hi sinh mười thế lực không đâu để đổi lấy việc thế nhân cảnh giác với Huyền Thiên Tông ta, dùng một kế tuyệt diệu như vậy, Võ Hoàng Điện ngược lại có thể trốn tại một góc xem vui, lại có thể tránh tổn thất khi chính diện va chạm với chúng ta.

 

- Bọn người kia thích nhất làm những sự tình sau lưng người khác.

 

Lý Thần nén giận nói.

 

Huyền Cơ Tử sau khi nghe mấy người nói, cũng mở miệng:

 

- Hiện tại không phải thời gian tức giận, chúng ta cần phải ngẫm lại đối sách, làm như nào để hóa giải nguy cơ lần này. Ta tin tưởng, không qua bao lâu sẽ có người tìm tới cửa.

 

- Có người tìm tới cửa?

 

Bố Lôi Địch ở một bên nghi hoặc hỏi lại.

 

- Tuy rằng mười thế lực kia là do người khác giá họa cho chúng ta, nhưng mười tông môn này đã bị diệt, tối đa cũng chỉ mang đến một ít tiếng xấu cho Huyền Thiên Tông, đâu còn có người rỗi việc ra mặt cho người chết chứ?

 

Lý Thần ở một bên, thấy Bố Lôi Địch không hiểu rõ chuyện tình, lại thở dài, bất đắc dĩ nói:

 

- Ngươi không biết sự tình hiện tại trong Thiên Tinh đế quốc, tuy rằng danh chính vẫn do hoàng thất trông coi nhưng có một số việc cũng không phải hoàng thất có thể quản lý.

 

- Nga? Đây là vì sao? Bản thân ta không có nghe qua chuyện này!

 

Bố Lôi Địch nghi hoặc nói.

 

Lý Thần tiện đà nói tiếp:

 

- Nói trắng ra là hoàng thất cũng chỉ là một thế lực cường đại mà thôi. Chẳng qua bên cạnh việc có thực lực họ còn chưởng quản toàn bộ thần dân trong Thiên Tinh đế quốc. Lực lượng tự nhiên cường đại hơn so với những tông môn phổ thông khác.

 

Mà sau một phen giải thích của Lý Thần, cuối cùng Bố Lôi Địch cũng hiểu rõ sự tình từ đầu tới cuối.

 

Còn với Hàn Phong, kỳ thực những lời Lý Thần nói hắn đã sớm rõ trong lòng.

 

Đúng như lời Lý Thần, hoàng thất dù có cường đại tới đâu cũng chỉ là một thế lực mà thôi.

 

Nếu như những tông môn thế gia trong Thiên Tinh đế quốc liên hợp lại đối phó hoàng thất, dù cho hoàng thất cường thịnh tới đâu cũng không chịu nổi đả kích này.

 

Mà số lượng những tông môn thế gia trong cảnh nội Thiên Tinh đế quốc thì nhiều không đếm xuể.

 

Hoàng thất muốn quản lý hết căn bản là chuyện không tưởng.

 

Bởi vậy, vì tránh những tông môn thế gia này sống chết với nhau, từ ngàn năm trước, trong Thiên Tinh đế quốc đã xuất hiện một tổ chức với công việc làm trọng tài.

 

Tổ chức này, trước là do hoàng thất và đại biểu các thế lực khắp nơi tụ tập tạo thành.

 

Mục đích tự nhiên là giải quyết việc tranh đấu của những thế lực hoàng thất không thể quản tới.

 

Mà một ngàn năm qua đi, tổ chức trọng tài này cũng dần trở nên cường đại và thần bí hơn.

 

Khi phát triển tới ngày này, nó nghiễm nhiên trở thành một tổ chức độc lập, đồng thời có được quyền lực mười phần to lớn.

 

Hàn Phong cũng biết, người có thể gia nhập tổ chức này không ai không phải những nhân vật đứng đầu hay thiên tài trác tuyệt của đại lục.

 

Đồng thời nghe nói mỗi người trong tổ chức này đều là cường giả Thiên giai, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

 

Nhưng theo ngàn năm tích lũy phát triển, cách thức hoạt động của tổ chức này đã thay đổi rất nhiều so với khi mới thành lập.

 

Tuy rằng công việc chủ yếu là giải quyết các tranh chấp giữa các thế lực, nhưng thủ đoạn lại trở nên cực kỳ bá đạo và độc tài.

 

Những năm gần đây càng khiến cho một ít thế lực tức giận nhưng không dám nói gì.

 

Hiện tại, chỉ cần là người Thiên Tinh đế quốc, một khi nghe tới ba chữ người trọng tài, đại bộ phận mọi người đều phải biến sắc.

 

Nguyên bản đối với người trọng tài này, Hàn Phong không quan tâm tới, nhưng chỉ sợ hiện tại cũng sớm phải chuẩn bị sẵn sang.

 

Dù sao, có tới mười tông môn bị diệt, tin tưởng chắc chắc người trọng tài hẳn sẽ rất nhanh tìm tới cửa.

 

Thương lượng một chút với mấy người Huyền Cơ Tửm cuối cùng mọi người không ai đưa ra được ý kiến nào hay, Hàn Phong cũng thẳng thắn không suy nghĩ nhiều, nói một tiếng liền rời khỏi đại đường.

 

Ngày kế tiếp, trên dưới Huyền Thiên Tông ngược lại cũng không vì sự kiện này cảm thấy bất luận chút bất an hay sợ hãi nào, mỗi ngày vẫn yên bình chăm chỉ tu luyện như trước.

 

Hàn Phong cũng tận tâm tận lực chỉ dẫn cho bọn họ.

 

Cứ như vậy, tới ngày thứ ba sau sự kiện mười tông môn bị diệt, Huyền Thiên Tông liền nghênh đón hai vị khách.

 

Hàn Phong nhìn một hai người trẻ tuổi một nam một nữ này, trên ngực mỗi người đều có một ký hiệu mười phần chói mắt, biểu tình trên mặt thì lạnh lùng không một chút tình cảm.

 

Tuy sắc mặt hắn không có bất luận chút biến hóa nào, thế nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, nhìn đôi nam nữ thoạt nhìn rất trẻ tuổi này nhưng lại là do tổ chức trọng tài kia phái tới.

 

Quả nhiên, phiền phức đã tới cửa!