Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 136: Kiêu ngạo tan biến

Khi khí thế của Hoàng Bác bộc phát, Hàn Phong sắc mặt lạnh lẽo, một cỗ khí thế thâm sâu khó lường cũng đồng thời bạo phát, lập tức bước lên một bước, cả thân thể che chắn phía trước Lâm Phỉ Vân, hừ lạnh một tiếng nói:

 

- Thiên Thánh Cốc tốt lắm, dĩ nhiên khi dễ một tiểu cô nương, đây cũng là đạo đãi khách của các ngươi sao? Hôm nay, Hàn Phong ta cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.

 

Hoàng Bác nhìn thấy Hàn Phong đột nhiên chắn trước mặt mình, hơn nữa không hề bị khí thể của bản thân ảnh hưởng, trong lòng nhất thời sửng sốt, thế nhưng khi nghe ngữ khí trào phúng của Hàn Phong, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

 

Nhưng hắn cũng không thể phản bác được, nên nói sang chuyện khác:

 

- Mặc kệ như thế nào, hai ngươi phải đi cùng ta tới gặp Chấp pháp trưởng lão của Thiên Thánh Cốc một chuyến, nếu như hắn cho rằng các ngươi không sai, tự nhiên sẽ thả các ngươi ra.

 

Hàn Phong không phải là tên ngốc, Hoàng Bác căn bản chưa từng hỏi qua đám đệ tử Minh Hà Tông, liếc mắt liền biết hắn tận lực nhằm vào mình, nên Hàn Phong rất nhanh nhớ tới chuyện xung đột với hai người Doãn Băng Hinh khi mới vừa trở lại Huyền Thiên Tông.

 

Nghĩ vậy khóe miệng Hàn Phong nhếch lên nụ cười nhạt, nói:

 

- Chuyện này hai chúng ta chẳng làm gì sai, sao phải đi theo các ngươi? Hơn nữa, các ngươi chưa từng hỏi rõ chân tướng, đã có kết luận như vậy, chẳng lẽ là cố ý nhắm vào Huyền Thiên Tông?

 

Hoàng Bác nghe thấy Hàn Phong một lời nói trúng suy nghĩ trong lòng hắn, ánh mắt hơi co lại, nhưng rồi lập tức khôi phục.

 

Thấy điều đó, trong lòng Hàn Phong càng thêm xác định đối phương cố ý nhắm vào mình, tuy rằng lần này xác định, Hàn Phong cũng không muốn gây phiền phức, nhưng đối phương đã đánh tới cửa, hắn tất sẽ không tùy ý để chúng làm bậy.

 

Huống chi hôm nay Huyền Thiên Tông tồn tại hai đại thiên giai cường giả bảo hộ, cho dù đại thế lực như Thiên Thánh Cốc thì có sao?

 

Không đợi Hoàng Bác mở miệng nói, Hàn Phong đã lên tiếng:

 

- Huyền Thiên Tông ta tuy thua kém Thiên Thánh Cốc ngươi, nhưng không phải người có thể tùy tiện khi dễ, vô luận ai dám khi dễ, ta sẽ đòi lại gấp trăm lần.

 

Hoàng Bác híp mắt nhìn Hàn Phong trước mắt, không khỏi liên tục cười nhạt, đối với lời nói này hắn không để trong lòng, hắn chỉ ước gì mấy người Hàn Phong phản kháng, như vậy càng có thể danh chính ngôn thuận ra tay.

 

Theo Hoàng Bác vung tay lên, vài tên đệ tử Thiên Thánh Cốc đã áp sát, định bắt giữ hai người Hàn Phong lại.

 

Hàn Phong thản nhiên nhìn mấy người này, lấy năng lực của hắn muốn đối phó với bọn họ cũng vô cùng dễ àng, chỉ là hắn không muốn bại lộ thực lực quá sớm, để dành cho đại hội gây bất ngờ.

 

Tựa hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng của Hàn Phong, Phí Lão vốn đứng ở xa, nhìn thấy đám đệ tử Thiên Thánh Cốc muốn bắt người, cũng tức giận hừ một tiếng, lập tức đi tới trước mặt mọi người.

 

Chợt, khí thế trên người Phí Lão bạo phát, lập tức đem mười tên đệ tử Thiên Thánh Cốc bao phủ bên trong.

 

Cảm nhận được luồng uy áp này, trong lòng đám đệ tử Thiên Thánh Cốc đều là cả kinh.

 

Trong lòng Hoàng Bác càng sợ hãi, Huyền Thiên Tông quả nhiên có giấu cao thủ, trước kia Doãn Băng Hinh nói cho hắn biết Huyền Thiên Tông có thiên giai cường giả, hắn vẫn chưa tin.

 

Lúc này cảm thụ được khí tức ngay cả hắn cũng vô pháp sản sinh ý niệm phản kháng trong đầu, sắc mặt cũng trở nên hơi khó coi.

 

Phí Lão tự nhiên biết nơi này là Thiên Thánh Cốc, nên cũng không quá mức làm khó đối phương, rất nhanh liền thu lại khí thế, thế nhưng mấy người Hoàng Bác lúc này cũng là mồ hôi tuôn ra đầm đìa.

 

Biến hóa trong sân, khiến mọi người vây xem đều vô cùng kinh ngạc, tuy rằng thực lực khác nhau, nhưng trong đó không ít hảo thủ, tự nhiên minh bạch lão giả xuất hiện giữa sân vừa ra tay, không phải người bình thường có thể làm được.

 

Chỉ dựa vào khí thế có thể làm hơn mười nhân giai võ giả chế phục trong nháy mắt, cho dù là địa giai cao thủ cũng không dễ dàng làm được.

 

Thấy vậy, mọi người không khỏi chuyển ánh mắt về phía lão giả.

 

Trong lòng Hoàng Bác cũng là có chút hối hận, thầm trách bản thân quá mức lỗ mãng, hắn cũng không nghĩ tới đối phương thậm chí có thiên giai cường giả bảo hộ.

 

Huyền Thiên Tông rõ ràng là nhị lưu thế lực, thiên giai cường giả từ đâu đi ra?

 

Cho dù là Thiên Thánh Cốc tổng cộng cũng không quá ba thiên giai cường giả. Cũng chính là nhờ vào bọn họ tọa trấn, Thiên Thánh Cốc mới có thể nhất cử trở thành nhất lưu tông môn ở Thiên Tinh Đế Quốc.

 

Có thể thấy được thiên giai cường giả thực lực cường đại ra sao? Nhưng hôm nay vô tình đắc tội một người, phải làm thế nào cho phải đây?

 

Hoàng Bác đang kêu khổ không thổi, thì một đạo âm thanh từ xa truyền tới:

 

- Không biết vị bằng hữu kia quang lâm Thiên Thánh Cốc ta, nên đã không kịp tiếp đón.

 

Tiếng nói vừa dứt, một trung niên nam tử mặc thanh sắc trường sam, mang trên mặt nụ cười thản nhiên đi tới.

 

Người tới mặc một thân thanh sắc trường sam cổ xưa, trên mặt luôn giữ nụ cười ôn hòa, nhìn tuổi tác khoảng chừng chưa quá năm mươi tuổi.

 

Khi Hàn Phong đánh giá đối phương, mấy người Hoàng Bác nhìn thấy người kia, đều cung kính hành lễ nói:

 

- Tham kiến cốc chủ!

 

- Các ngươi lui ra đi!

 

Trung niên nam tử kia khoát tay bảo mấy người Hoàng Bác lui ra, rồi đi tới trước người Phí Lão.

 

Trung niên nam tử hơi chút quan sát Phí Lão, trong mắt cũng hiện lên chút kinh ngạc, bất quá lập tức liền khách khí nói:

 

- Tại hạ Trác Minh, không biết vị bằng hữu kia đến từ nơi nào?

 

- Huyền Thiên Tông!

 

Phí Lão thản nhiên nhìn Trác Minh, trong mắt cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, trung niên nhân này dĩ nhiên cũng là một thiên giai cường giả, tuy rằng hắn có thể ẩn dấu khí tức, nhưng dù sao thực lực vẫn kém hơn Phí Lão, vì vậy Phí Lão chỉ hơi liếc mắt liền đã nhìn thấu. Nhưng dù vậy, Phí Lão cũng không dám xem thường, thấy hành động của mấy người Hoàng Bác vừa rồi, hiển nhiên Trác Minh này chính là Thiên Thánh Cốc cốc chủ.

 

Nơi này dù sao cũng là địa bàn của người ta, một tông môn lớn như vậy mà không có vài tên cao thủ tọa trấn, Phí Lão tất nhiên là không tin.

 

- Ta và ngươi đều là bậc tiền bối, việc gì phải ở đây khi dễ một đám tiểu bối làm gì, vừa rồi môn hạ của ta có gì đắc tội, hy vọng các hạ nể mặt ta, được chứ?

 

Trác Minh ngữ khí ôn hòa nói.

 

Phí Lão liếc mắt nhìn Hàn Phong, khi thấy hắn cũng gật đầu ra hiệu, liền chắp tay nói:

 

- Nếu cốc chủ đã tự mình đứng ra, lão phu cũng không muốn tiếp tục gây sự, việc này chấm dứt tại đây thôi.

 

Khi hai người Phí Lão và Hàn Phong đánh mắt với nhau, hết thảy đều rơi vào trong mắt Trác Minh, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.

 

Hắn không hiểu vì sao, một thiên giai cường giả so với hắn còn mạnh hơn vài phần, lại vẫn nghe lênh của thiếu niên này.

 

Thiếu niên này lại là người như thế nào? Trong lòng Trác Minh không khỏi sản sinh hứng thú với Hàn Phong.

 

Đối với thần sắc của Trác Minh, Hàn Phong cũng không để ý tới mà quay đầu nhìn về phía đám người Minh Hà Tông.

 

Sự tình của Thiên Thánh Cốc, Hàn Phong có thể bỏ qua, nhưng mấy tên đệ tử Minh Hà Tông dám nhục mạ Tiêu Linh, hắn nhất đinh phải tính toán.

 

Chỉ là lúc này có Thiên Thánh Cốc cốc chủ, nên hắn tự nhiên không ra tay, mà ánh mắt nhìn về phía bọn họ chợt lóe hàn quang rồi thu hồi lại.

 

Hàn Phong chắp tay nói:

 

- Nếu đã không còn chuyện gì, ta đây liền rời khỏi trước.

 

Nói xong, liền dẫn mọi ngời rời khỏi.

 

Trác Minh thấy mấy người rời khỏi, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nhìn đoàn người Hàn Phong và Phí Lão rời đi, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, tựa như đang suy nghĩ.

 

Triệu Ngạn và đệ tử Minh Hà Tông khác khi nhìn thấy Phí Lão xuất hiện, sớm đã lo lắng, lúc này thấy đám người Hàn Phong rốt cuộc rời khỏi, trong lòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

 

Ai ngờ một tiểu tông phái như Huyền Thiên Tông dĩ nhiên xuất hiện một thiên giai cường giả.

 

Có lẽ trong mắt nhất lưu thế lực, đối với Huyền Thiên Tông căn bản không có ấn tượng gì. Nhưng bọn họ biết rõ đây chỉ là một tiểu tông môn nhị lưu.

 

Triệu Ngạn cũng không hiểu, Huyền Thiên Tông khi trước đều không qua nổi vòng một lại có một thiên giai cường giả tồn tại.

 

Không chỉ là Triệu Ngạn, mà đám người vây quanh cũng ào ào bàn luận về chuyện của Huyền Thiên Tông.

 

Dù sao đột nhiên xuất hiện thiên giai cường giả, thực sự vượt xa dự liệu của mọi người.

 

Có lẽ Huyền Thiên Tông vốn không chút danh khí, nhưng tin tưởng sau chuyện vừa rồi, các thế lực khác cũng đều nhớ kỹ nó.

 

Lúc này, Trác Minh xoay người lại, trước tiên là tùy ý quan sát mấy tên đệ tử Minh Hà Tông vài lần, rồi mặc kệ đi tới chỗ mấy người Hoàng Bác.

 

Lúc này sắc mặt Hoàng Bác cũng hơi phát khổ, nhìn thấy tông chủ đi tới, trong lòng càng thấp thỏm không thôi.

 

- Chuyện vừa rồi, ngươi có gì để giải thích không?

 

Trác Minh đi tới trước mặt Hoàng Bác, ngữ khí lãnh đạm nói.

 

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Trác Minh, Hoàng Bác nhất thời túa mồ hôi lạnh, không nói nên lời.

 

Nhìn vẻ mặt phát khổ của Hoàng Bác, Trác Minh lập tức lạnh giọng nói:

 

- Đừng tưởng rằng ta không biết chút tâm tư trong lòng ngươi, Dật Nhi đã kể lại chuyện ngày trước cho ta nghe. Ngươi đem sự vụ trên người giao phó lại, rồi tự tới Chấp Pháp Đường lĩnh phạt đi!

 

Nói xong, Trác Minh không để ý tới hắn nữa, thân hình chợt hiện, chớp mắt đã tiêu thất.

 

Hoàng Bác nhìn thấy Trác Minh rời khỏi, hơi chút chán nản, nhưng đã là lời nói của cốc chủ, hắn tuyệt không dám chống đối, đành gọi vài tên đệ tử đi tới giao lại sự vụ, rồi đi đến Chấp Pháp Đường.

 

Thấy cũng không còn náo nhiệt để xem, người xung quanh cũng đều đồng loạt tản ra.

 

Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng mọi người đều có dự đinh bất đồng.

 

Huyền Thiên Tông đột nhiên xuất hiện một thiên giai cường giả, trên đại hội lần này, thực lực đệ tử của bọn họ như thế nào, nghĩ tới hẳn phải điều tra một phen.

 

Đối với ý nghĩ của những người này, trong lòng Hàn Phong cũng đoán được vài phần.

 

Nhưng lần này tham gia đại hội, Hàn Phong cũng không muốn ẩn giấu thực lực, hiện tại hắn có hai gã thiên giai cường giả hộ tống, tự nhiên không cần lo lắng tới an nguy.

 

Lúc này nói vài câu rồi mọi người đều tự rời khỏi.

 

Trải qua sự tình vừa rồi, Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân cũng không còn hứng thú đi dạo nữa, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Hàn Phong ngẫm lại, liền đi tới phòng của Tiêu Linh.

 

Nhìn thấy Hàn Phong trở lại, Tiêu Linh hơi bất ngờ, nhưng cũng không thèm để ý tới hắn.

 

- Ngươi sao vậy?

 

Tiêu Linh thấy Hàn Phong nhìn mình, trong lòng hơi chút ngượng ngùng hỏi.

 

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Hàn Phong không khỏi hơi thất thần.

 

- Linh nhi, chuyện vừa rồi đều tại ta không tốt.

 

Hàn Phong tự trách nói.

 

Tiêu Linh nghe vậy, ôn nhu cười, nói:

 

- Không có gì, sư phụ, Tiểu Vân và sư huynh sư tỷ khác đối với ta rất tốt. Ta cũng rất thích cái cảm giác này.

 

- Mấy tên đệ tử Minh Hà Tông đã làm gì với ngươi? Ta biết lấy tình tình của ngươi, nếu là tình huống bình thường, hiếm khi nổi giận như vậy.

 

Hàn Phong hỏi.

 

Tiêu Linh nghe vậy, lắc đầu nói:

 

- Nguyên bản những người đó xác thực muốn động thủ, may mà Mạnh sư huynh tới, ta và Vân nhi không hề bị tổn thương gì. Chuyện đã qua, ngươi không cần phiền não, chuẩn bị đại hội cho tốt, ta cũng sẽ tận lực hỗ trợ ngươi.

 

Tuy rằng tiếp xúc với Hàn Phong chưa lâu, nhưng Tiêu Linh rất hiểu hắn. Mấy ngày nay Hàn Phong biểu hiện như vậy, nàng tự nhiên biết hắn thập phần coi trọng đại hội lần này.

 

Vì trợ giúp Hàn Phong đạt được thứ tự tốt trong lần đại hội này, Tiêu Linh cũng rất nỗ lực tu luyện. Nàng làm vậy không phải vì mưu cầu danh lợi.

 

Hàn Phong nghe được Tiêu Linh nói như vậy, không khỏi nhìn về phía nữ hài trước mắt. Nàng vì hắn mà buông bỏ tất cả, cùng hắn phiêu dương quá hải, kỳ thực luôn ở bên lo lắng cho mình, mà hắn lại có chút không để ý tới nàng.

 

Hàn Phong đột nhiên nổi lên xung động muốn ôm nàng vào lòng.

 

Nghĩ vậy, Hàn Phong bỗng nhiên vươn hai tay, kéo mạnh người Tiêu Linh lại.

 

Thân thể mềm mại nhu nhược của nàng trong nháy mắt trong nháy mắt ngã vào trong lòng Hàn Phong.

 

Đối với hành động này của Hàn Phong, Tiêu Linh không khỏi kinh hô một tiếng.

 

Nhưng khi cảm thụ được khí tức nam nhân trên người Hàn Phong, sắc mặt đỏ lên, im lặng.

 

Cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng, Hàn Phong cúi đầu, ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc nàng.

 

Đây là lần đầu tiên Hàn Phong chủ động ôm, tuy rằng động tác có chút thô lỗ, nhưng trong lòng Tiêu Linh cũng phê không tả nổi. Nàng mặc kệ tất cả, theo hắn tới đây, cái ôm này khiến nàng cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

 

Bầu không khí bên trong phòng tựa hồ nóng lên, cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng có chút uốn éo, Hàn Phong cũng hơi xung động.

 

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan.

 

Nghe được thanh âm này, Tiêu Linh nhất thời như kinh cung chi thỏ, trong nháy mắt thoát khỏi lòng của Hàn Phong.

 

Lập tức hai người nhìn lại trước cửa, thì ra Phí Lão không biết đã đứng ở đó từ bao giờ.

 

Vừa rồi cửa phòng vẫn chưa đóng lại, hai người tựa hồ cũng quên mất, lúc này vẻ mặt Phí Lão tựa cười như không cười nhìn hai người.

 

Tiêu Linh nhìn thấy biểu tình của Phí Lão, nào chịu được xấu hổ, giậm chân một cái, muốn xoay người rời khỏi. Nhưng nghĩ tới đây là phòng mình, không khỏi hờn dỗi liếc mắt với Hàn Phong, lập tức đẩy hắn ra ngoài.

 

Ngay sau đó, đóng sầm cửa lại.

 

Bị Tiêu Linh đuổi ra, Hàn Phong thấy Phí Lão nhìn mình, có chút xấu hổ nói:

 

- Phí Lão, sao ngươi trở lại?

 

- Trách ta quấy rối chuyện tốt của ngươi?

 

Phí Lão nhìn Hàn Phong nói.

 

Hàn Phong thấy Phí Lão già còn mất nết, cũng cười khổ không thôi.

 

Vừa rồi hắn chẳng qua là nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiêu Linh, lo lắng nàng có chuyện nên mới chạy tới, ai ngờ lại thấy một màn như vậy.

 

Nguyên bản Phí Lão không định quấy rầy hai người, nhưng lúc này chính là ban ngày, kẻ đến người đi tấp nập, vì danh dự của tiểu công chúa, hắn đành phải lên tiếng nhắc nhở.

 

Trải qua sự tình xung đột với Minh Hà Tông, lúc này các thế lực trong Thiên Thánh Cốc đều biết đến Huyền Thiên Tông có một thiên giai cường giả tọa trấn, vì vậy người phụ trách dẫn đội các thế lực đều dặn dò môn hạ, đệ tử không nên trêu chọc họ.

 

Vì vậy, trong mấy ngày kế tiếp, đệ tử Huyền Thiên Tông cũng không có phát sinh xung động gì khác. Nhưng mấy người Mạnh Hùng nhưng cũng bị Hàn Phong lưu lại.

 

Ngoài Tiêu Linh, đám người còn lại chia làm hai tổ, mỗi ngày đều phải tiếp thu dạy dỗ của hai người Phí Lão và Bố Lôi Địch.

 

Hàn Phong cũng không hy vọng trong vài ngày ngắn ngủi bọn họ có thể đề cao tu vi, chỉ là muốn tăng chút kinh nghiệm chiến đấu và lý giải về vũ kỹ cho họ.

 

Bởi vì đại hội tiến hành bốc thăm chọn đối thủ, nên chỉ có trước lúc thi đấu mới biết được đối thủ của mình là ai.

 

Lúc này còn bốn ngày nữa là bắt đầu đại hội, một vài thế lực chưa tới cũng đã tới đầy đủ. Nghe nói hôm qua người hoàng thất phái đến cũng tới.

 

Trải qua thống kê, lần này tông môn thế gia lớn nhỏ tham gia đại hội có hơn bảy mươi, nói cách khác, đệ tử dự thi tổng cộng có hơn bảy trăm người.

 

Tính toán như vậy, nếu như muốn đoạt danh hiệu đệ nhất, ít nhất phải thắng được mười trận.

 

Nhưng đối với Hàn Phong cũng không khó. Mấy ngày này, Lâm Nguyệt đều ra ngoài thăm dò tin tức, hiển nhiên là muốn chuẩn bị đầy đủ nhất cho thi đấu.