Hoặc giả nói, tông môn này chẳng qua là ngụy trang, kỳ thực tất cả đều là do thần bí cao nhân ở phía sau Hàn Phong làm?

 

Mang theo nghi hoặc như vậy, đoàn người được Hàn Phong suất lĩnh nhanh chóng tiến về Huyền Thiên Tông.

 

Mấy ngày nay, Trầm Ngọc bị Hàn Phong ép buộc cũng bắt đầu nghiêm túc tu luyện Tuyệt Ảnh Mê Tung, tuy rằng hiện tại đấu khí của nàng đẳng cấp không cao, chỉ là cơ sở thất phẩm. Nhưng luận tốc độ chạy trốn, một nhân giai nhất phẩm võ giả bình thường cũng rất khó bắt được nàng.

 

Mà lúc này, tại Huyền Thiên Tông, Lâm Nguyệt đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng của mình, vừa hoàn tất tu luyện, trên cái trán trơn bóng, vẫn còn mồ hôi chảy ra.

 

Hai năm trước, từ khi đạt được bí kíp Bồ Đề Tâm Ảnh từ tay thần bí nhân, đấu khí của nàng đã từ nhân giai lục phẩm tấn chức đến nhân giai cửu phẩm.

 

Hơn nữa mấy ngày này, mỗi khi nàng tu luyện xong, đều mơ hồ cảm giác rất nhanh liền có thể thăng cấp địa giai chi cảnh, lúc này, cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.

 

Đây chính là chuyện trước đây nàng ngay cả nghĩ cũng không dám.

 

Không chỉ có nàng, nghe nói lần này sau khi đi ra tông chủ bế quan xong, đấu khí lâu nay đình chỉ cũng lại có đột phá, đạt tới tu vi địa giai cửu phẩm.

 

Mà các đệ tử khác nhờ vào đan dược do thần bí nhân hai năm trước tặng cho, cũng có sự tăng trưởng lớn. Nhất là Mạnh Hùng tuy rằng chỉ có tu vi nhân giai tam phẩm, nhưng lại có thể đấu ngang tay với sư phụ của hắn, phải biết rằng sư phụ của hắn chính là nhân giai lục phẩm võ giả.

 

Có thể nói, Mạnh Hùng trải qua hai năm nỗ lực, trong đệ tử đời thứ ba coi như xứng đáng là đệ nhất. Tất nhiên tông chủ cùng các nghi trượng trưởng lão lão khác càng dốc lòng tài bồi hắn.

 

Nghĩ đến Mạnh Hùng, Lâm Nguyệt liền nhớ lại tên đồ đệ đáng ghét của mình hai năm nay chưa về, lông mày không khỏi nhíu lại, thở dài một hơi.

 

Hàn Phong tuy rằng tư chất kém một chút, nhưng dù sao cũng là đệ tử của nàng, hơn nữa bình thường cũng rất quan tâm sư phụ, mỗi khi có ưu phiền gì, chỉ cần nói chuyện cùng hắn là nàng lại cảm thấy thoải mái hơn.

 

Chỉ là trước khi nàng bế quan, Hàn Phong có để lại một phong thư, nói là ra ngoài vày ngày sẽ về, nhưng giờ đã hai năm trôi qua, vẫn không hề có tin tức gì, không biết có gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

 

Nghĩ tới đây, đôi mi thanh tú của Lâm Nguyệt cũng vô ý thức nhíu lại.

 

Đối với ý nghĩ của Lâm Nguyệt, Hàn Phong tất nhiên là không biết, lúc này hắn đang dẫn mọi người một đường đi nhanh, thẳng đến khi màn đêm buông xuống mới tìm chỗ nghỉ chân.

 

- Ngày hôm nay chúng ta liền nghỉ lại đây, ngày mai là có thể tới được Huyền Thiên Tông rồi.

 

Hàn Phong nhìn tiểu trấn trước mặt, đề nghị.

 

Mọi người đối với đề nghị của Hàn Phong, tự nhiên không có ý kiến. Nhất là hai nàng đi tới địa phương xa lạ, xung quanh đều có cảm giác mới mẻ, nên dưới đề nghị của Hàn Phong, hai người liền nhanh chóng đi tới chợ trong trấn, mà Hàn Phong lo lắng an toàn của cả hai, nên đành cười khổ theo sát hộ tống.

 

Trông thấy vẻ mặt tươi cười của hai nàng, Hàn Phong đi ở đằng sau cũng là cười vang lên.

 

Sáng sớm hôm sau, dưới chân Huyền Thiên Tông có một nam một nữ đi tới.

 

- Sư muội, nơi này chính là chân núi Huyền Thiên Tông.

 

Nam tử kia chưng gần hai mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng, lúc này đang có chút lấy lòng nói chuyện với cô gái đi bên cạnh.

 

Thiếu nữ nghe được lời nói của nam tử, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, ngữ khí có chút lãnh đạm ừm một tiếng, rồi dẫn đầu đi lên trên núi.

 

Thanh niên nam tử kia thấy thế, chỉ đành lắc đầu đuổi theo.

 

Chỉ qua chốc lát, trong Huyền Thiên Tông, Huyền Ky Tử ngồi ở trong phòng khách, mà trước mặt hắn chính là đôi nam nữ vừa rồi.

 

Lúc này, thanh niên nam tử kia lấy ra một tấm thiệp mời, giao cho đối phương, rồi cao giọng nói:

 

- Huyền Ky Tử tiền bối, đây là thiệp mới của Thiên Thánh Đại Hội lần này. Thời gian là vào khoảng một tháng sau, hi vọng đến lúc đó quý tông có thể đến tham dự.

 

Huyền Ky Tử nhìn một nam một nữ trước mắt, lấy ánh mắt của hắn tự nhiên là nhìn ra được thực lực của hai người, thực lực của thanh niên kia hẳn là nhân giai thất phẩm, so với đệ tử đời thứ ba của mình đều mạnh hơn a. Cũng may hai năm qua được thần bí nhân trợ giúp, thực lực chỉnh thể đã đề thăng không ít, còn có Mạnh Hùng ứng phó được, thế nhưng vẫn không thể so sánh với thanh niên trước mắt.

 

Về phần thiếu nữ đứng bên cạnh, Huyền Ky Tử càng là hai mắt sáng ngời.

 

Nhìn bộ dáng của nàng cũng chưa quá mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng Huyền Ky Tử có thể cảm nhận được một cỗ khí tức không kém gì thanh niên nam tử kia. Thậm chí còn mạnh hơn vài phần nữa, liếc mắt nhìn lại, thực lực của nàng thấp nhất cũng là nhân gia cửu phẩm a!

 

Nàng ta tuổi tác còn trẻ như vậy, dĩ nhiên có được thực lực bực này, Huyền Ky Tử cũng là có chút cảm khái nội tình thâm hậu của Thiên Thánh Cốc, có thể bồi dưỡng được được đệ tử xuất sắc như vậy.

 

Hơi chút cảm thán, Huyền Ky Tử thu thập tâm tình, khẽ cười nói:

 

- Thiên Thánh Đại Hội mười năm một lần, Huyền Thiên Tông tất nhiên sẽ tham dự. Hai người chắc đã phải đi một đoạn đường xa, không bằng ở lại đây nghỉ ngơi một chút, cũng để bổn tông làm trong bổn phận chủ nhà, được chứ?

 

- Đa tạ tông chủ, vậy ta cùng sư muội đành phải làm phiền rồi.

 

Thanh niên chắp tay khách khí nói.

 

Tiếp theo, Huyền Ky Tử liền phân phó hai gã đệ tử dẫn hai người ra ngoài.

 

- Tông chủ, người này chính là Thiếu cốc chủ của Thiên Thánh Cốc, tuổi còn trẻ, tu vi đấu khí dĩ nhiên đã đạt tới nhân giai thất phẩm, so với đệ tử đời thứ hai của chúng ta còn mạnh hơn vài phần, không hổ là Thiên Thánh Cốc!

 

Đợi cho hai người ra ngoài, một nghi trượng trưởng lão ngồi bên dưới Huyền Ky Tử cũng cảm khái nói.

 

Huyền Ky Tử nghe vậy, gật đầu nói:

 

- Nội tình của Huyền Thiên Tông vẫn kém một chút, nếu như không phải hai năm trước ngoài ý muốn được thần bí cao nhân chỉ điểm, tin tưởng Thiên Thánh Đại Hội lần này, Huyền Thiên Tông chúng ta sẽ lại là cái đích để chê cười.

 

Mấy tên nghi trượng trưởng lão khác cũng đồng cảm gật đầu, nghĩ đến lần Thiên Thánh Đại Hội trước, Huyền Thiên Tông phái ra đệ tử, biểu hiện tất nhiên không tốt, bằng không cũng không có cảm xúc như vậy.

 

Huyền Ky Tử cùng vài tên nghi trượng trưởng lão cảm khái một hồi, rồi đồng loạt rời khỏi.

 

Một lúc lâu, dưới chân núi Huyền Thiên Tông cũng có một đoàn người đi tới.

 

- Hàn Phong, chính là nơi này sao?

 

Mở to đôi mắt đẹp, Trầm Ngọc nhìn quanh bốn phía, có chút hiếu kỳ hỏi. Mấy người Tiêu Linh ở bên cạnh cũng đồng dạng có chút ngạc nhiên đánh giá.

 

Hàn Phong nhìn đỉnh núi quen thuộc này, trong lòng cũng là cảm khái vạn phần, nghe được câu hỏi của Trầm Ngọc, thì gật đầu nói:

 

- Nơi này chính là chân núi Huyền Thiên Tông.

 

Dứt lời, Hàn Phong liền dẫn đầu mọi người nhanh chóng đi lên núi.

 

Phanh!

 

Trong diễn võ trường tại hậu viện của Huyền Thiên Tông, lưỡng đạo thân ảnh đang ở giữa sân không ngừng giao chiến, chung quanh có một đám đệ tử Huyền Thiên Tông đứng nhìn.

 

Ầm!

 

Lại một âm thanh nặng nề vang lên, trong sân một đạo thân ảnh nhất thời bị đánh bay ra, rơi xuống chân mọi người.

 

Một đám đệ tử Huyền Thiên Tông nhất thời luống cuống tay chân đỡ người nọ dậy.

 

- Trịnh Tùng sư huynh, ngươi không sao chứ?

 

Đoạn Nhạc ở bên cạnh, nhìn Trịnh Tùng sắc mặt có chút tái nhợt, vội vàng hỏi.

 

Trịnh Tùng mới vừa rồi bị một chưởng của đối phương đánh bại, lúc này khí tức trong cơ thể có chút hỗn loạn, nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng nói:

 

- Thực lực của Trác Dật đích thực vượt xa ta, ta không phải là đối thủ của hắn.

 

Đoạn Nhạc cùng vài tên đệ tử khác ở đằng sau nghe xong, sắc mặt cũng buồn bã, không hẹn mà cũng ngẩng đầu nhìn tên thanh niên kia nam tử đang đứng ngạo nghễ ở giữa sân.