Sở Dương mơ hồ cảm giác được, ở chung quanh bản thân, tựa hồ có không ít người đang nhìn hành động của mình, nhưng quỷ dị là không có một người
nào ra ngăn cản.
Sở Dương trong lòng vô hạn đề phòng, bắt đầu tỉ mỉ đào móc.
Sau khi Kiếm Linh nhắc nhở, hắn vừa bắt đầu, đã cho một luồng kiếm khí buộc lên Ngọc Tuyết Linh Sâm như một sợi dây.
Kiếm Linh mơ hồ cảm thấy, gốc cây Ngọc Tuyết Linh Sâm này đã có linh
tính. Ở trong hai trăm dặm quanh Ngọc Tuyết Linh Sâm, không có bất kỳ
linh dược nào tồn tại!
Ở loại địa phương Hắc Huyết Tùng Lâm
này, một gốc cây Ngọc Tuyết Linh Sâm, lại có thể độc bá chu vi hai trăm
dặm, có thể thấy được dược hiệu khổng lồ của nó.
Thiên địa thần vật như vậy, nhất định là có linh tính!
Cho nên, khi Sở Dương mới quấn kiếm khí lên, rõ ràng cảm giác được, gốc Ngọc Tuyết Linh Sâm này run rẩy một cái. Tựa hồ muốn trốn thoát, nhưng
kiếm khí quấn quanh, nó vừa mới động đã toàn thân đau đớn.
Cho nên, tiếp theo liền bất động.
Tựa hồ đã chấp nhận số phận.
Ngọc Tuyết Linh Sâm lặng lẽ thả ra một giọt sương, tựa hồ là cảm nhận được tánh mạng của mình đến hồi cuối, đang khóc vậy.
Một cỗ tâm tình tuyệt vọng, ở chỗ này đột nhiên tràn ngập ra, thậm chí làm cho Sở Dương cũng cảm nhận được ưu tư.
"Yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi." Sở Dương dụng thần niệm nói
thật nhỏ: "Ở chỗ này của ta, có thổ địa cùng linh khí càng thêm thích
hợp cho ngươi sinh trưởng, ngươi đi theo ta, nhất định sẽ không hối
hận."
Ngọc Tuyết Linh Sâm bất động.
Nhưng bốn phía không khí vẫn tràn ngập tinh thần sa sút đê mê, bộ dạng nhận mệnh không thể làm gì hơn.
Sở Dương trong lòng cười một tiếng: "Vật nhỏ đợi lát nữa ngươi cũng chỉ có vui mừng."
Vật này, quả nhiên là có linh tính, khó trách nó cũng không bị phát
hiện, hơn nữa còn lặng lẽ đánh cắp linh khí chu vi hai trăm dặm.
Sở Dương bắt đầu tỉ mỉ đào móc. Từ ngoài một trượng quanh mình bắt đầu
đào hầm đào xuống sâu năm trượng, rồi mới bắt đầu nâng lên từ dưới đáy
lên.
Ở bên trong quá trình này, Sở Dương tựa hồ nghe được một
tiếng vang rất nhỏ, nhưng đưa mắt chung quanh, không có phát hiện cái gì nên cũng không thèm để ý, tiếp tục công tác của mình.
Ở ngoài
chừng mười trượng, mấy cao thủ Hắc Huyết Tùng Lâm cả người run rẩy nhìn
một cỗ thi thể trước mắt, đồng thời quỳ rạp xuống đất, dập đầu như bằm
tỏi.
Ngay mới vừa rồi, khi Sở Dương phát hiện gốc Ngọc Tuyết Linh Sâm này, những người này rốt cục động tâm!
Đây chính kỳ bảo độc nhất vô nhị trong thiên địa!
Mà người đang phơi thây này, chính là tu vi mạnh nhất ở trong đây, một
Thánh Cấp bát phẩm. Hắn cũng là bá chủ một phương trong Hắc Huyết Tùng
Lâm. Khi nhìn thấy Sở Dương phát hiện Ngọc Tuyết Linh Sâm, đã phóng
người lên, muốn ra tay cướp đoạt.
Chủ ý của hắn rất đơn
thuần:Tta cũng không thương tổn hắn, ta chỉ muốn gốc cây Ngọc Tuyết Linh Sâm này thôi. Lấy được ta liền chạy!
Nhưng ngay khi thân thể
của hắn vừa mới bay lên, trong lúc bất chợt một đạo bạch quang rất nhỏ
phóng tới đem vị Thánh Cấp bát phẩm cao thủ này hung hăng đóng đinh trên mặt đất.
Vô thanh vô tức.
Mọi người tiến lên nhìn,
chỉ thấy vị thái dương Thánh Cấp bát phẩm cao thủ này bị một sợi vải
trắng tinh tế xuyên qua. Từ Thái dương bên trái vào, từThái dương bên
phải ra. Nhưng trên sợi vải lại không hề có vết máu, vẫn trắng nõn như
cũ.
Xem xét thương thế của hắn một chút mới phát hiện trong đầu, đã biến thành một mảnh bã đậu!
Sợi vải trắng này cư nhiên, phát ra hai cổ lực lượng, đồng thời hủy diệt thần thức, sinh cơ, cùng tu vi!
Đường đường Thánh Cấp bát phẩm cao thủ, dưới sợi vải trắng yếu ớt như
vậy mà cả con chuột cũng không bẳng, kêu lên một tiếng cũng khôngđược đã hồn phi phách tán.
Thậm chí, chết như vậy, chính là kiểu chết
kinh khủng nhất. Nếu thế gian thật sự có luân hồi, như vậy người này
cũng không thể nào đi vào Luân Hồi Thông Đạo!
Hoàn toàn thân tử đạo tiêu.
Mọi người như bị sét đánh.
Một cái thanh âm rất nhỏ, truyền vào trong lỗ tai mỗi người ở đây: "Lời nói của ta đã không ai nghe, thật là làm cho bổn tọa có chút đau lòng."
Một câu như vậy nói, bình bình đạm đạm, không có biểu hiện ra
bất kỳ hỉ giận, căn bản không có xuất hiện trong không khí, mà là trực
tiếp chui vào lỗ tai mỗi người.
Nhưng, tất cả những cao thủ ở
đây đồng thời quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy dập đầu không dứt,
nhưng ngay cả một câu cầu xin tha thứ cũng không dám nói.
Thanh âm kia lại nhàn nhạt truyền đến: "Có chuyện này nữa, phiến diệt!"
Mọi người cả người run rẩy dập đầu, mồ hôi như mưa xuống.
Phiến diệt.
Hai chữ này nghe rất khó lý giải, nhưng chỉ có các cường giả bên trong
Hắc Huyết Tùng Lâm mới biết được: Hắc Huyết Tùng Lâm, bị chủ thượng chia làm chín phiến.
Mỗi một phiến(mảnh), đều có một người người phụ trách.
Gọi là 'Phiến Chủ "
Mới vừa rồi chết này một cái, chính là một Phiến Chủ đại nhân.
Phiến Diệt ý tứ chính là: Có chuyện như thế này xuất hiện nữa, cả một
phiến này, cũng đừng nghĩ có người sống! Đây triệt để là liên luỵ!
Cũng giống như thế này: Quốc gia này có một người phạm tội, như vậy, này cả quốc gia đều phải chết.
Ân, chính là ý này.
Đây cũng không phải là tàn bạo, mà là vượt ra khỏi phạm vi tàn bạo rất xa!
Cái thanh âm kia vô thanh vô tức biến mất, tựa hồ người kia đã đi.
Nhưng các cường giả ở đây người người giống như hận cha mẹ sinh ít một
cặp chân, từ trên mặt đất bò dậy, chà chà chà... Mọi người biến mất
không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Căn bản không dám quay đầu lại.
Mẹ kiếp, Ngọc Tuyết Linh Sâm là tốt, nhưng...,Ngọc Tuyết Linh Sâm khá hơn nữa, có thể so sánh với cái mạng nhỏ của mình sao?
Giờ phút này, cho dù là Cửu Đại Kỳ Dược Cửu Trọng Thiên đều ở xuất hiện trước mặt tiểu tử kia, những người này cũng tuyệt đối không dám quayđầu trở về...
Đợi cho mọi âm thanh đều chấm dứt, ở địa phương thật xa, một cái bóng trắng thì thào nói: "Bực này phúc duyên... ta ở chỗ
này vài ngàn năm cũng không có phát hiện, hắn vừa tới liền thấy... Thật
sự là hiếm thấy, nhưng là hắn... Có phải hay không? Có phải hay không?
Có phải hay không?"
'Có phải hay không’, những lời này, hắn
thậm chí nói mười mấy lần, trên mặt lộ ra hoài niệm tự đáy lòng, trong
mắt cũng cơ hồ muốn chảy ra nước mắt sầu bi...
Sau đó một tiếng thở dài sâu kín vang lên, bóng trắng này chợt lóe, cũng rốt cục biến mất.
Sở Dương vừa mới đem Ngọc Tuyết Linh Sâm từ dưới đất lấy ra, nhờ có Cửu Kiếp Kiếm cứng rắn sắc bén, mới để cho hắn không có tốn nhiều công phu.
Một trượng đất bám trên Ngọc Tuyết Linh Sâm cũng không lấy xuống, nhưng đúng lúc này, Sở Dương nghe được thanh âm thở dài.
Sở Dương đột nhiên cảm giác trong lòng thống khổ, nhất thời tất cả lòng chua xót bất đắc dĩ kiếp trước, trong lúc nhất thời toàn bộ nảy lên
trong lòng, tựa hồ thấy được Mạc Khinh Vũ ở trong ngực mình hương vẫn
ngọc tiêu...
Trong lúc bất chợt cảm thấy vạn niệm câu hôi, đau lòng cơ hồ muốn đưa kiếm lên tự sát, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cửu Kiếp Không Gian, Kiếm Linh hét lớn một tiếng: "Tỉnh lại!"
Sở Dương tâm thần chấn động, cuối cùng từ cái loại buồn bã thảm thiết này tỉnh táo lại, phát hiện lệ rơi đầy mặt.
"Đây là tại sao vậy?" Sở Dương rõ ràng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không khỏi hoảng sợ.
Một ít âm thanh thở dài sâu kín, vẫn đắm chìm hồi lâu trong đầu hắn.
Kia là một loại tưởng niệm khắc cốt, dài đằng đẵng do không được yêu
say đắm. Loại cảm tình này, cơ hồ có thể làm cho thanh thiên cũng bị
đồng cản khóc rống lên!
Nhưng Sở Dương hỏi ra một câu kia, Kiếm Linh vẫn trầm mặc.
"Kiếm Linh, đây là có chuyện gì?" Sở Dương ý niệm trung hỏi.
"Không biết." Kiếm Linh trả lời một câu rồi lại trầm mặc.
Sở Dương ừ, một lúc lâu, mới đưa tâm thần thu liễm trở lại, chuyên tâm
xử lý Ngọc Tuyết Linh Sâm trước mặt, một điểm một điểm, lấy đất đen cứng rắn trên người Ngọc Tuyết Linh Sâm ra.
Ngọc Tuyết Linh Sâm này trên người có râu dài màu trắng, mỗi một sợi râu đều dài gần một
trượng. Theo đất đen tróc ra, hình dáng của nó cũng dần dần lộ ra.
Bản thể gốc Ngọc Tuyết Linh Sâm này, chỉ lớn cỡ lòng bài tay. Cả người
trắng như tuyết, thậm chí mơ hồ có nhiều tia huyết sắc nhỏ đến không
thểnhìn thấy xuất hiện.
Giống như là da thịt người vậy.
Hơn nữa, bên trong mơ hồ quang hoa lưu động, tựa như kinh mạch trên thân thể con người.
Có tay có chân, có lỗ mũi có mắt, trực tiếp là hình một đứa trẻ nít,
trên đầu, có một cái nhũ bạch sắc nho nhỏ nổi lên. Đây chính là cành lá
của nó. Chính một chút này, mới làm cho Sở Dương phát hiện ra nó.
Bây giờ, ngũ quan của tên tiểu tử này, đang nhăn nhó lại, tựa hồ ở ủy khuất sợ hãi...
"Vẫn còn sợ đi?" Sở Dương cười một câu: "Kiếm Linh, tiếp theo.”
Liền đem nó đưa vào Cửu Kiếp Không Gian.
Kiếm Linh ở bên trong tiếp được, vừa nhìn, nhất thời yêu thích không
buông tay: "Quả nhiên là vật này, quả nhiên là thiên hạ chí bảo." Lại gõ gõ đầu mũi Ngọc Tuyết Linh Sâm, nói: "Lại dám khiến tính tình dao động, đến nơi này, phải thành thật cho ta, hiểu không?"
Tựa hồ khuôn mặt Ngọc Tuyết Linh Sâm lại càng nhăn hơn.
"Vật nhỏ. Lại không để ý tới ta." Kiếm linh mắng một câu, đã đưa nó tới cạnh Sinh Cơ Tuyền Thủy, đào một cái hố thật sâu, nhẹ nhàng chôn Ngọc
Tuyết Linh Sâm xuống. Nhưng lưu lại cái đầu nhỏ của nó trên mặt đất.
Sau đó lại múc một gáo Sinh Cơ Tuyền Thủy tưới lên.
Cảm nhận được sinh cơ nồng nặc trên Sinh Cơ Tuyền Thủy, Ngọc Tuyết Linh Sâm đột nhiên run rẩy lên, nhưng ngay sau đó, nếp nhăn trên mặt từ
từtản ra, có chút ý tứ hưởng thụ, nhìn thấy Kiếm Linh chỉ rót một gáo
liền ngừng lại. Cái miệng nhỏ nhắn trên mặt lại vội vàng mở ra một chút, tựa hồ năn nỉ: Cho ta hút một chút nữa... Cho ta hút một chút nữa đi…
"Thật tham." Kiếm Linh lại múc một gáo cho nó, nói: "Tiểu tử, ngươi
phải nhớ kỹ, nước suối nơi này, ngươi có thể dùng, nhưng ngươi còn phải
thuận tiện đề cao nó, nếu ngươi dám ở không, ta liền cắt ngươi ném vào
làm con suối luôn! Có biết hay không?"
Ngọc Tuyết Linh Sâm đầu
nhỏ nhẹ nhàng gật gật, tựa hồ là gật đầu, bộ dạng rất biết điều và nghe
lời. Nhưng ngay sau đó, mấy cọng râu của nó lập tức tự động đâm vào đất
bùn cạnh Sinh Cơ Tuyền Thủy, trên mặt lộ ra nét mặt thoải mái, tựa hồ
đang hưởng thụ, ngay cả hai cánh tay, cũng từ trongđất duỗi ra, sau đó
đặt sang hai bên.
Tựa như là một người, đột nhiên đến một cái
địa phương có thể làm cho hắn cực kỳ thư thái, hắn hoan hô, hoặc là duỗi cái lưng mệt mỏi: Chỗ này, quá thoải mái...