- Còn thể thống gì! Đây thực sự là còn thể thống gì!

Tạ Tri Thu phẫn nộ, sắc mặt đen như than:

- Thật thật là gia môn bất hạnh, muốn làm lão phu tức chết mà!

Đứng trước mặt hắn là Tạ Quảng Ân đang không ngừng lau mồ hôi, tiếp nhận lửa giận của lão tổ tông...

Một bên, là Tạ Đan Phượng và Đàm Đàm đều mặt mũi bầm dập.

Đám người Sở Dương vẻ mặt nghiêm chỉnh, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt.

- Mấy năm lão phu chưa từng quản lý gia tộc, không ngờ hiện tại tử nữ của gia tộc lại bị ngươi dạy thành ra như vậy!

Tạ Tri Thu đau lòng chỉ vào Tạ Quảng Ân, ngón tay run lên:

- Việc tốt ngươi làm đấy!

Tạ Quảng Ân thật sâu cúi đầu, không dám hó hé tiếng nào.

Tạ Đan Phượng cắn môi, sợ hãi đi tới, một tay đỡ lấy cánh tay Tạ Tri Thu, lắc lắc, làm nũng nói:

- Lão tổ tông...

Đám người Sở Dương cảm thấy nổi da gà: cọp mẹ này cũng biết làm nũng?

Tạ Tri Thu càng không chịu nổi, cả người run run, xanh mặt:

- Đừng gọi ta! Đan Phượng a...

Tạ Tri Thu có xu thế sắp phát khóc:

- Ta thấy khi còn bé con nhu thuận khả ái, vẫn rất thích, không ngờ phụ thân con lại dạy con thành như vậy... Lão phu thực sự là đau lòng...

Tạ Quảng Ân há hốc miệng: sao lại trách ta? Lẽ nào ta không hy vọng nữ nhi là một thục nữ? Nhưng nha đầu kia lại bại hoại như thế...Ta biết xử lý thế nào?

Miệng mặc dù mở rồi, nhưng chết sống cũng không dám ra khỏi miệng.

Những lời này nói ra, hậu quả nghiêm trọng cực kỳ, cho dù lão tổ tông không tức giận, hai mẹ con cũng có thể lột da mình...

- Sở ngự tọa...

Tạ Tri Thu xấu hổ nhìn Sở Dương, mặt đỏ như đít khỉ:

- Gia môn bất hạnh, khiến ngươi chê cười rồi...

Sở Dương cười gượng:

- Đâu đâu, Đan Phượng tiểu thư tình tính rộng rãi, là một nữ nhân giang hồ hiếm có...

Tạ Tri Thu xấu hổ, ho khan vài tiếng. Đây chính là đanh đá cộng thêm chút ngốc tự nhiên, cái gì mà rộng rãi...

Hắn nháy mắt, nói:

- Nói như vậy... Việc hôn nhân này, còn tính không?

Nói rồi, sắc mặt lại đỏ lên.

Thầm nghĩ, vốn ta còn có chút không thoả mãn, cảm thấy một đóa hoa tươi cắm lên bãi phân trâu, hiện tại xem ra, mẹ nó hoa tươi và phân trâu này phải đảo ngược lại mới đúng, người ta đồng ý muốn nha đầu điên này cũng coi như có phước lắm rồi, cơ hội này đúng chỉ có một. Nếu Đàm Đàm không muốn, đứa chắt gái này nói không chừng phải ở nhà đến già mất...

- Đương nhiên tính rồi!

Sở Dương ra vẻ nghiêm chỉnh, nói như đinh đóng cột.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Tạ Tri Thu như trút được gánh nặng, cười càng thân thiết hơn:

- Hiện tại lão phu thấy, hai đứa chúng nó cũng là một đôi trời sinh, Quả thật là lương duyên trời ban, đã như vậy...

Hắn quay đầu, uy nghiêm nói:

- Quảng Ân, tín vật văn định(đính hôn) đó có mang theo không?

Tạ Quảng Ân nản lòng: từ xưa đến nay đính hôn nào có nhà gái đưa ra tín vật trước? Đều là nhà trai nhờ bà mối đến trước, sau đó trao đổi, ngay cả nhà gái có nghìn vạn lần đồng ý thì cũng phải khước từ, sau đó mời bà mối thứ hai đến, mãi đến người thứ ba mới định ra việc hôn nhân, nhà trai dâng lễ, gọi là tam mai lục sính; cuối cùng mới là hợp bát tự, nhà gái trao đổi tín vật...

Đến đây coi như là ván đã đóng thuyền rồi!

Thế nào khi đến khuê nữ của mình, lại trở thành nhà mình đưa ra tín vật trước? Đây là thuyết pháp gì?

- À...việc này...

Tạ Quảng Ân sờ tới sờ lui trên người, thật ra trên người hắn không mang, nhưng thế nào cũng phải làm ra vẻ một chút.

- Cha!

Tạ Đan Phượng dậm chân:

- Sao cha lại vậy? Chuyện lớn như vậy, vật quan trọng mà cha cũng quên để chỗ nào sao?

Tạ Quảng Ân sầm mặt, không còn cách nào, chỉ phải nói:

- Để ta tìm xem.

- Con giúp cha tìm.

Tạ Đan Phượng bước nhanh tới, thò ngay tay vào trong ngực cha, oán giận nói:

- Thực sự là... chuyện quan hệ đến chung thân hạnh phúc của nữ nhi, nào có ai như cha...

Tạ Quảng Ân suýt nữa tức đến ngất xỉu.

Đây vẫn là còn chưa đính hôn mà đã đứng về phía người ngoài thế rồi? Ta không phải là kênh kiệu chút sao? Đó không phải là vì tốt cho cô? Mà cô lại đợi không kịp mà thò ngay tay vào túi rồi?

Xem cô còn chưa thành thân đã bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập thế rồi, vẫn còn vội vã muốn gả đi? Thích ăn đánh hả?

Thật là buồn cười!

Còn chưa kịp ngăn cản, Tạ Đan Phượng đã móc lộn ngược túi của cha mình, đổ hết đồ trong đó ra, Tạ Đan Phượng lại ôm vào lòng mình, vui rạo rực chạy đến trước mặt Đàm Đàm, kéo lấy Đàm Đàm, hai người liền ngồi xuống.

- Xem đi, ngươi xem cái nào đẹp? cái nào thích hợp?

Tạ Đan Phượng rất là vui vẻ gạt đống đồ ra, thuận tay cầm lấy một miếng Tử Tinh ngọc bội, lật qua lật lại nhìn một chút:

- Miếng này ta đeo vào cũng hợp lắm...

Nàng liền nhét nó vào trong túi mình, sau đó cầm lấy một miếng khác:

- Miếng này cho ngươi...ừm, cái này ta cũng thích, cái này cho ngươi..miếng này...

Đồ trong túi Tạ Quảng Ân, chớp mắt đã bị Đàm Đàm và Tạ Đan Phượng phân chia xong, giống như đang chia của.

Đàm Đàm ôm đầy trong lòng, hơi do dự:

- Việc này...không tốt lắm đâu?

Mặc dù Đàm Đàm cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế gì, nhưng vẫn chưa thành thân mà cướp đoạt cha vợ như thế...hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

- Có gì không tốt?

Tạ Đan Phượng cười ha ha, lập tức mắng:

- Ngươi đúng là đồ ngốc, lão nương ta phải gả sao cho ngạo thế cửu trùng thiên, đây là lễ vật đính hôn! Chỉ có lần này thôi, tối đa còn có một phần đồ cưới, khi khác chỉ có thể giương mắt nhìn. Nếu chúng ta hạ thủ chậm, nói không chừng đại vương keo kiệt như cha ta cả một cọng lông cũng không cho ngươi, khi đó ngươi chỉ có mà khóc thôi!

Đàm Đàm sáng mắt, vuốt cằm nói:

- Lời này rất có đạo lý...

Tạ Quảng Ân cả người run lên, giận dữ nói:

- Ngươi ngươi... ngươi là nghiệp chướng! Ngươi... còn có chút nào giống nữ hài tử không? Ngươi... ngươi không ngờ...

Khóe miệng giận đến sùi bọt mép, mắt thấy sắp ngất xỉu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Cha!

Tạ Đan Phượng bất mãn:

- Sau này nữ nhi xuất giá rồi, phải tự mình kiếm sống, cha nhẫn tâm nhìn nữ nhi sống khó khăn, cơm không có mà ăn sao...

Tạ Quảng Ân sắc mặt xanh đen, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa, phất ống tay áo một cái, nổi giận đùng đùng đi ra cửa.

Trước khi đi còn giận đến mê muội, chưa cùng chào một tiếng với lão tổ tông thì đã mất dạng.

Sở Dương thò cành tay ra khỏi tay áo, tỏ vẻ vô tội.

Hắn vốn định bỏ sính lễ cho sư đệ, không ngờ nàng dâu của người ta hoàn toàn đối phó được rồi, không chỉ không tốn một phân tiền, còn thiếu chút nữa vét sạch của cha vợ...

Tạ Tri Thu cũng an lòng: cuối cùng cũng đẩy được mối họa này ra khỏi nhà.

Hắn vuốt râu mép nói:

- Sở ngự tọa, ngươi xem... Hiện tại giang hồ rung chuyển, việc hôn nhân cũng phải làm liền tay...

Sở Dương nghe huyền ca biết nhã ý, liên tục gật đầu tán thành:

- Lão tổ tông nói rất phải, chúng ta phải nhanh chóng lo liệu chuyện này đi.

Tạ Tri Thu cười to:

- Chính hợp với ý ta, ngươi xem, để Đàm Đàm ở đây, sau đó cách một tháng 20 ngày, đợi Đan Quỳnh trở về sẽ tổ chức hỉ sự đi, thế nào?

Sở Dương giật mình, sao nhanh thế?

Nói như thế nào thì chuyện này cũng phải thông tri sư phụ một tiếng. Nếu Đàm Đàm thành thân, Mạnh Siêu Nhiên không ở đây... Sở Dương có thể tưởng tượng, cái mông của mình nhất định sẽ bị Mạnh Siêu Nhiên đánh cho to như cái chậu rửa mặt...

- Chuyện này, ta sẽ mau chóng bẩm báo sư phụ.

Sở Dương vội vàng nói.

- Ừm, cứ như vậy đi. Ta chờ tin tức tốt của ngươi.

Tạ Tri Thu ra vẻ đạo mạo đứng lên, chuẩn bị rời đi:

- Đan Phượng, theo ta trở về đi.

- Không, con ở lại đây.

Tạ Đan Phượng không nghe theo.

Tạ Tri Thu chau mày:

- Còn ra thể thống gì? Con là người sắp gả đi, còn không vội vàng về nhà, cùng mẫu thân học đạo làm vợ, làm mẹ? Trước khi xuất giá không cho phép lộ diện.

Tạ Đan Phượng nghển cổ nói:

- Nếu hôm nay việc hôn nhân đã định ra rồi, tôn nữ đã là người của người ta, người của Đàm gia, tự nhiên phải ở lại Đàm gia... Lão tổ tông, lễ gặp mặt với ngài chắt rể ngài còn chưa cho đâu...

Tạ Tri Thu rốt cuộc cảm nhận được cảm giác vừa rồi của Tạ Quảng Ân, sắc mặt thoáng chốc đen xì như than.

Hắn hừ mũi, sác mặt méo mó:

- Để Sở ngự tọa chê cười rồi.

Sở Dương cười gượng chắp tay:

- Đâu có, cứ để Tạ tiểu thư ở chỗ này nói nói chuyện đi... Khụ khụ, đợi lát nữa, chúng ta sẽ đưa Tạ tiểu thư trở về.

Tạ Tri Thu lắc đầu, thở dài một tiếng, lại lắc đầu, lại than thở một tiếng, hiển nhiên rất lưỡng lự. Than thở liền mấy hơi, đột nhiên thân thể nhoáng lên, liền biến mất vô tung.

Tạ Đan Phượng đuổi đi ra cửa:

- Lão tổ tông, ngài còn chưa tặng quà mà, lẽ nào ngài muốn?

Xa xa truyền đến một tiếng phịch, hình như có vật gì từ trên cao rơi xuống, hoặc là có người nào bị ngã...

Phía sau truyền đến một trận cười.

Tạ Đan Phượng quay đầu lại, lau mồ hôi, vỗ ngực nói:

- Cuối cùng cũng đuổi họ đi được rồi!

Đột nhiên dựng mày liễu, mắt hạnh trợn tròn, hét lớn:

- Đàm Đàm! Tên hỗn đản ngươi còn không khai thật đi?

Nàng cắn răng bước tới gần:

- Ngươi có chỗ nào khác với thường nhân? Lại còn nói mình là một quái vật?

Đàm Đàm lại càng hoảng sợ:

- Cô...sao cô...?

- Hừ! Bọn ta đã tới một hồi lâu rồi, lời ngươi nói ta nghe được hơn một nửa!

Tạ Đan Phượng rít lên:

- Ngươi nghĩ rằng ta vì sao phải vội vàng làm họ tức giận bỏ đi? Không phải là sợ họ hỏi chỗ không bình thường của ngươi sao? Tên đầu đất nhà ngươi lại không biết lại đi chuyện khác, vạn nhất làm thất bại thì giải quyết thế nào?

Đám người Cố Độc Hành giật mình, thì ra nha đầu kia... cũng không phải ngốc.

Thấy Tạ Đan Phượng đã nắm lỗ tai của Đàm Đàm kéo vào trong nội thất:

- Đi vào đây, ngươi phải nói rõ ràng với ta...

- Lợi hại!

Kỷ Mặc lau mồ hôi, giơ ngón tay cái lên:

- Lão đại, em dâu này của ngươi, quả thật là đại cô nương không đơn giản.

Sở Dương hừ mũi, đảo tròng mắt nói:

- Nói thừa, đám thế gia đệ tử các ngươi, có thể ở trong gia tộc mình bộc lộ tài năng, có ai là đứa ngốc chân chính?

Mọi người cùng nhau cười.

Chỉ nghe thấy trong nội thất truyền đến giọng chói tai của Tạ Đan Phượng:

- Cái này có cái gì? Không phải là không ăn cơm sao? Ăn nội đan linh thú thì có cái gì? Người khác muốn ăn, còn chịu không nổi kia kìa! Cái này nói rõ ngươi thiên phú dị bẩm!...

Nghe đến đó, đám người Sở Dương lại có xung động ngất xỉu.

Truyền đến tiếng chát chát, chắc là Tạ Đan Phượng đang vỗ vai Đàm Đàm:

- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không phải là ăn phân, ăn cái khác đều không sao... Bản cô nương nhận! Không phải là nội hạch linh thú sao? Đợi lát nữa ta đến tàng bảo khố của gia tộc đi một vòng, về phần đồ cưới của ta, cái khác thì ta không cần, toàn bộ nội hạch đem hết qua đây.

Chỉ nghe Đàm Đàm hoan hô:

- Lão bà vạn tuế!

Bảy huynh đệ bên ngoài nghe mà chóng mặt...

Cực phẩm phu thê a!