Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 302: Việc mà huynh đệ ta làm, ta không gánh thì ai gánh? bắt Sở diêm vương!

Khi Nhuế Bất Thông đi tới Mạc gia không chỉ có một mình hắn mà cả hai vị sư phụ của hắn cũng đến.

So sánh với các người trước thì Mạc thị gia tộc coi trọng việc Nhuế Bất Thông tới nhất.

Mấy người trước là người của gia tộc. Người của gia tộc có nghĩa là không thể lôi kéo được nữa. Nhưng thân phận của Nhuế bất Thông thì khác, không cần lo lắng gì cũng có thể lôi kéo.

Không chỉ có hắn mà cả hai người sư phụ của hắn cũng là người tự do! Không thuộc về bất cứ gia tộc nào!

Người như thế lại có thực lực như vậy mới là đối tượng mà các đại gia tộc ở Trung Tam Thiên mơ ước chiêu dụ được. Hơn nữa đối với người như thần thâu quỷ trộm thì cho dù không thể chiêu dụ được nhưng thiết lập mối quan hệ tốt thì gia tộc mình cũng tránh khỏi không it tổn thất vô duyên vô cớ. Cho nên gia tộc Mạc thị biểu hiện cực kỳ nhiệt tình khi thầy trò Nhuế Bất Thông tới đây.

Mấy vị trưởng lão cũng gia chủ tự mình ra nghênh đón, để cho đủ thể diện, khách chủ đều vui mừng.

Thế nhưng khi nghe đến việc lần này Nhuế Bất Thông tới đây là vì thăm Mạc Khinh Vũ, Mạc Tinh Thần cùng mấy vị trưởng lão tập thể im lặng.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao cứ từng người từng người kéo nhau tới nối liền không dứt?

Không chỉ có Mạc gia kinh ngạc mà ngay cả hai vị sư phụ của Nhuế Bất Thông là Thần Thâu Quỷ Trộm cũng có chút kinh ngạc. Từ trước tới giờ chưa từng thấy đứa đệ tử để ý tới cô bé nào! Tại sao lần này lại tới xem tiểu thư của gia tộc Mạc thị?

Chẳng lẽ Tiểu Nhuế coi trọng cô nương nhà người ta?

Vì thế hai lão nhân nàu ôm tâm tư đến nhìn vợ chưa cưới của đồ đệ. Một đám người hùng hùng hổ hổ kéo nhau đi tới viện của Mạc Khinh Vũ.

Mạc Khinh Vũ vừa đi ra, Nhuế Bất Thông đã cười tít mắt nhảy tới, thì thầm to nhỏ nói chuyện với Mạc Khinh Vũ.

Ngạc nhiên nhất lại không phải là người của gia tộc Mạc Thị mà là Thần Thâu Quỷ trộm, hai vị đạo tạc làm cho cảu Trung tam thiên phải đau đầu.

Hai người Thầ thâu Quỷ trộm đưa mắt nhìn nhau đều thấy được đối phương tức tới mức thở phì phì.

Còn tường rằng là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên huoeng, không nghĩ tới lại là một tiểu la lỵ ngay cả lớn cũng chưa lớn hết...

Nhìn kiểu này thì tuyệt đối không phải là tình yê nam nữ rồi.... Hai lão nhân trong lòng sốt ruột muốn ôm cháu liền im lặng...

Mấy vị trưởng lão của gia tộc Mạc thị ngồi nói chuyện bên cạnh Thần thâu Trộm quỷ trộm, nhìn Nhuế Bất Thông và Mạc Khinh Vũ nói chuyện với nhau. Mạc Khinh Vũ cảm thấy không thích, lôi kéo Nhuế Bất Thông vào trong phòng.

Khi vừa mới đứng lên thì trên đầu Mạc Khinh Vũ khe rung động một hồi. Ánh sáng hồng chớp động, tia sáng lóe lên.

Mạc Vô Tâm nhìn thấy nhất thời chấn động, ngưng nhìn kỹ nơ con bướng trên đầu Mạc Khinh Vũ, không ngờ lại sửng người.

Hắn tuyệt đối không nhìn lầm! cái nơ con bướm tinh xảo đẹp đẽ này tuyệt đối được chế tạo Đông Vân Cương và Tinh Thần Thiết, cũng giống với tài liệu của Tinh Mộng Khinh Vũ Đao.

Coi như là muốn chém lấy một khối Đồng Văn Cương thì cũng cần một vị cao thủ Hoàng cấp toàn lực ra tay. Ai có thể xa xỉ tới mức dùng Đồng Vân Cương để chế tạo thành hình nơ con bướm?

Mỏng như cánh ve, nhẹ như không có gì. Tinh xảo như vậy, khéo léo vô cùng....

Sợ rằng cao thủ Quân cấp cũng chưa chắc làm được.

Sau khi thầy tròn Nhuế Bất Thông rời đi, Mạc Vô Tâm một mình gọi Mạc Khinh Vũ tới hỏi: " Tiểu Vũ, nơ con bướm trên đầu con là của ai cho vậy?"

" Kỷ Mặc ca ca cho" Mạc Khinh Vũ chớp mắt, giọng nói đầy vẻ lạnh nhạt.

" Nói linh tinh! " Mạc Vô Tâm cực kỳ giận giữ. Kỳ Mặc? Gia tộc Kỷ Thị? Là gia tộc có thông gia với nhau, gia tộc Kỷ thị có bao nhiêu ngân lượng mà sao hắn lại không biết rõ được?

Chỉ bằng gia tộc Kỷ thì làm sao có thể làm ra chiếc nơ con bướm như vậy? Nói đùa hay sao?

" Đúng là Kỷ Mặc câc lần trước đến thăm đưa cho con mà!" Mạc Khinh Vũ giải thích. Trong lòng nàng lại thầm nghỉ: " Là Kỷ Mặc ca ca đưa cho, còn về phần người nào tặng... ta còn lâu mới nói cho ông biết:".

" Xem ra ngươi không muốn nói thật với lão phu?" Mạc Vô Tâm tức giận nói.

" Thật sự là nói thật rồi..."

"Hừ!" Mạc Vô Tâm phất tay áo đi ra. Với thân phận của hắn không thể làm ra chuyện bức bách một cô bé được. Nhưng mà chiếc nơ con bướm này tuyết đối không phải là của Kỷ Mặc cho!

Về điều này, tấc cả mọi người trong gia tộc Mạc thị đểu khẳng định được!

Nếu như gia tộc Kỷ thị thật sự có cao thử như vậy, chỉ sợ rằng đã sớm xông lên thương tam thiên rồi...

" Chú ý kỹ cái viện này, không được để tiểu thư tùy ý đi ra ngoài! biết chưa? nếu có bất kỳ kẻ nào đi vào thì ngay lập tức phải bẩm báo cho gia tộc!" Mạc Vô Tâm để lại một đạo mệnh lệnh rồi nghênh ngang rời đi.

Mạc Khinh Vũ khẽ cắn môi, đứng ở trong sân, nước mắt rưng rưng nhưng vẫn nhẫn nhịn.

Hừ, các ngươi coi ta là tù nhân hay sao?

Sở Dương ca ca, mau tới đón muội đi! Mau tới đón muội đi! Muội thật sự không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa rồi...

Cố Độc Hành về đến gia tộc, ngay đầu tiên thấy được chính là khuôn mặt bi ai của nghĩa phụ Cố Văn Lan. Nghĩa phụ vốn cả đầu tóc đen nhưng hiện giờ nhìn đến đã bạc hơn một nửa, những sợi còn lại cũng đã có chút lấm tấm. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tuổi trung niên đã phải để tang con, hơn nữa còn một lúc chết cả hai đứa con ruột! chuyện này tuyệt đối là đả kích trầm trọng mà vị gia chủ của gia tộc Cố thị này không thể không thừa nhận được!

" Nghĩa phụ! Ngài làm sao vậy? " Cố Độc Hành kinh hãi hô lên!

" Ai... Độc Hành, con trở lại rồi, trở lại là tốt rồ!" Cố Vân Lan thở dài một tiếng, kéo cánh tay của Độc Hành rồi nói tiếp: " Đợt vừa rồi con không nói tiếng nào mà rới nhà trốn đi, nghĩa phụ lo lắng không thôi, phái người đi tìm nhưng vẫn không có tin tức gì. Con đã đi đâu vậy?"

" Những ngày đó con đều ở Thiết Vân..." Cố Độc Hành cúi đầu, chần chờ một lúc rùi nói.

" Ta biết, ta biết rõ... trong lòng của con khó chịu nhưng mà..." Ánh mắt Cố Văn Lan vô thần nhìn vào cây cối hai bên và nói tiếp: " Chuyện mà Tiểu Diệu tỷ của con làm... đã tổn hại đến lợi ích của gia tộc, gây hậu quả nghiêm trọng. Đối với chuyện này con phải hiểu được..."

" Con hiểu! Cho nên con nhất định sẽ xông lên Kiếm đế, cứu Tiểu Diệu tye ra ngoài" Cố Độc Hành kiên định nói.

" Kiếm đế!" Cố Vân Lan chấn động, quay đầu lại nhìn Cố Độc Hành. Lúc này ông mới cẩn thận đánh giá lại nghĩa tử của mình, người nghĩa tử mà mình coi trọng nhất. Nào ngờ nhìn một cái thì không khỏi giật mình kinh hãi: " con, con...con trở thành kiếm khach sao?" Loại hơi thở sắc bén lạnh buốt trên người Cố Độc Hành giống như lúc trường kiếm ra khỏi vỏ, chính khí ngang trời. Bất kỳ kẻ nào đứng ở trươc mặt hắn đều khó có thể chịu nổi sự sắc bén này!

Đây chính là đặc thù của kiếm khách!

" Vâng thưa nghĩa phụ!" Cố Độc hành lẳng lặng nói:

" Vậy hiện giờ con là Kiếm Tông mấy phẩm?" Cố Vân Lan gấp gáp hỏi.

" Không phải kiếm Tông. Nghĩa phụ" Cố Độ Hành trầm giọng nói: " Con bây giờ là... Kiếm Tôn tứ phẩm đỉnh phong! Trong vòng nữa tháng nữa, ta nhất định đột phá tới Kiến tôn ngũ phẩm!"

" Hả! " Cố Vân Lang kinh ngạc vô cùng.

Cố Độc hành rời nhà đi tuyệt đối chưa tới một năm!

LÚc hắn rời đi chẳng qua chỉ là Kiếm Tông ngủ phẩm hoặc lục phẩm! thế mà chỉ qua mấy tháng lại tăng lên mưởi phẩm giai?

Làm sao.... làm sao có chuyện này được?

" Con... Làm sao con là dược điều này? hay là... đã ăn loại thiên tài địa bảo gì rồi" Cố Vân Lan hỏi. E là chỉ có mỗi nguyên nhân này thôi. Khóe gặp cơ Duyên, ăn được thiên tài địa bảo gì đó... Sau đó tiêu hóa được lực, thoáng một cái là xông đến đỉnh phong...

Nhưng mà loại chuyện này luôn luôn tồn tại trong truyền thuyết, chẳng lẽ lại xảy ra với Cố Độc Hành sao?

" Con không ăn bất cứ thiên tài dịa bảo nào cả, chẳng quan là con gặp được một vị dị nhân. Nhờ người đó chỉ điểm mới đột nhiên tăng mạnh..." Cố Độc Hành thản nhiên nói.

" Đấy cũng là do con cố gắng mới được như thế... nhưng mà mấy thắng tăng lên đến mười phẩm cũng ngoài sức tưởng tượng của mọi người rồi!" Cố Vân Lan sợ hãi than lên, Nhìn Cố Độc hành, trên mặt đột nhiên hiện lên nụ cười vừa có khổ sở lại có vui mừng.

"Ông trời không tuyệt đường người. Ông trời không diệt Cố gia chúng ta. Độc hành, sau này Cố gia... Muốn trông chờ vào con giữ gìn phát triển rồi!" Cố Vân Lan bi thương nói: " mấy ngày trước mói là đám tang cho hai người bọn nó..." Cố Độc Hành do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng kiên quyết nói: " Nghĩa phụ... thật ra thì... con có biết... cái chết của Cố Viêm Dương cũng Cố Viêm Nguyệt..."

" Con có biết... chuyện liên quan tới cái chết của Viêm Dương và Viêm Nguyêt?" Cố Vân Lan giống như không tin vào tai mình, vô ý lẩm nhẩm lại một lần, đột nhiêu quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Cố Độc hành: " Con có biết?"

"Vâng!" Cố Độc Hành trầm trọng đáp.

" Chuyện là như thế nào?" trong giọng nói của Cố Vân Lan tràn ngập sự lạnh lẽo.

" Không lâu sau khi hai người bọn họ bị giết thì con đã nhận được tin tức" Cố Độc Hành khó khăn trả lời.

" Không phải là con giết?" Cố Vân Lan thở ra một hơi:" không phải là con giết là tốt rồi".

"Mặc dù không phải do con giết nhưng cũng không khác gì là do con giết! người giết chết bọn họ là huynh đệ của con!" Cố Độc hành hít một hơi, nói ra toàn bộ: " Hắn muốn giết chết bọn họ cũng là vì con! Mặc dù trước đó con cũng không hề biết chuyện này, nhưng...con cũng không muốn lừa gạc nghĩa phụ"

" Huynh đệ của con..." trong giọng nói của Cố Vân Lan tràng ngập sát khí, " Khi thi thể của hai người bọn họ được đưa về, ta đã luôn nghĩa rằng Tạ Đan Quỳnh của gia tộc Tạ thi luôn luôn trầm ổn, mặc dù tên tuổi không nổi danh nhưng tuyệt đối cũng là một nhân tài mời xuất hiện có thể đào tạo được, làm sao có thể tùy tiện ra tay giết chết hai huynh đèn Viêm Dương được? ngay cả có khúc mắc trong tình trường thì cũng sẽ không như thế mới đúng. hóa ra sự thật lại là như thế..."

" Huynh đệ của con là ai?" Cố Vân lan trầm giọng hỏi

" Con không thể nói!" Cố Độc Hành vẻ mặt mâu thuẩn nhưng lại kiên quyết nói:" Bất kể chuyện gì chỉ cần hắn làm thì coi như tính trên người của con! Nếu nghĩa phụ thấy tức giận, căm thù thì có thể giết con. Nhưng con nguyện chết cũng không thể bán đứng huynh đệ mình"

" Được, giỏi cho cái nghĩa khí sâu nặng!" Cố Vân Lan cười lạnh: " Cố Độc Hành, phải chăng con cảm thấy.... con trưởng thành, cánh cứng cáp rồi. Hơn nữa Viêm Dương bọn họ cũng đã chết, người có thể kế thừa vị trí gia chủ gia tộc chỉ còn lại có một mình con nên con không sợ hãi phải không?"

" Nghĩa phụ soi xét, con chưa bao giờ dám nghĩ vậy?" Cố Độc hành vốn đang cúi đầu nhưng nghe thế lại ngẩng đầu lên, ngang nhiên đáp lại: " Con luôn luôn cho rằng nam tử hán đại trượng phu đã dám làm là sẽ dám nhận! Bất kể ở phía trước là gì đi chăng nữa, nếu đã làm thì phải biết gánh chịu, không hối hận và đón nhận! làm việc không cần phải nghe theo lời của người khác! Con đường kiếm đạo mà con đang tu hành là quang minh lỗi lạc, chỉ thẳng chứ không chịu uốn cong. Đó chính lằn nguyên tắc làm việc cả đời này của con! Nếu lúc này con không nói thì có thể cả đời này nghĩa phụ cũng không biết. Bởi vì ở hiện trường không có bất kỳ bằng chứng gì. Coi như là Tạ Đan Quỳnh chắc chắn cũng không tìm ra bất cứ chúng cớ gì để thoát tội cho mình!"

" Nhưng con vẫn mún nói, đơn giản chỉ vì con không muốn lừa dối người!"

Cố Độc Hành nói:" Chuyện mà huynh đệ của con làm, con không tới gánh chịu thì ai chịu? bởi vậy, nghĩa phụ! bất kể người làm gì cũng là đúng! Con tuyệt đối không có bất kỳ oán trách gì! Nhưng về chuyện bán đứng huynh đề thì nguyện chết không làm!" Giọng nói của Cố Độc Hành vang vọng mạnh mẽ, ánh mắt đầy kiên quyết.