Kỷ Mặc sợ hãi quay đầu lại nhìn một chút, lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể? Ngày đó coi như là khi đối mặt với Nguyên Thiên Hạn là thiên ma bá chủ, ta cũng không có sợ hãi như vậy... Chẳng lẽ nói thực lực của người này so sánh với Nguyên Thiên Hạn còn muốn đáng sợ hơn, thậm chí là đáng sợ hơn rất nhiều!?"

Kỷ Mặc lẩm bẩm tự nói vốn là vô ý nhưng sau khi thuận miệng ra thì đột nhiên cung lập tức bị suy nghĩ của bản thân làm cho sợ hết hồn, trong phút chốc cơ hồ dại ra!

So sánh với Nguyên Thiên Hạn còn muốn càng thêm đáng sợ, thậm chí là đáng sợ hơn rất nhiều... Có thể là ai? Vậy là cái cấp tồn tại nào?

Cố gắng hồi tưởng lại thoáng gặp người kia nhưng hắn ngoài ý muốn phát hiện ra lại hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ vẻ mặt đối phương uy nghiêm, cả người nghiêm nghị khí độ, còn có... Còn có một loại tư vị Quân Lâm Thiên Hạ 'Vô song' nữa!

Kỷ Mặc lắc đầu rồi quay đầu đi về phía phủ đệ Mộc Thiên Lan, giờ phút này, Mộc Thiên Lan còn chưa ngủ, hắn ngoài ý muốn nhìn thấy Kỷ Mặc đến, không khỏi vui mừng một chút nói: "Kỷ thất gia? Ngài làm sao tới đây!"

"Mẹ nó!" Vừa nghe lời này, Kỷ Mặc bật thốt lên một câu nói tục.

Mới vừa xếp hạng, Kỷ Mặc vốn là thứ ba nay xuống dốc không phanh rơi xuống vị trí Đệ Thất mà hắn ghét nhất chính là bị người khác gọi mình 'Lão Thất, Thất gia, thất Hiệp, thất thiếu' các chủng loại như vậy.

Dù sao chỉ cần vừa nghe thấy số 'Bảy1 này là là một đầu bốc hỏa.

"Ngươi đây là động rồi?" Mộc Thiên Lan nhướng mày, không hiểu ra sao nói.

"Ai... Gọi ta là Kỷ Mặc hay gọi ta là Tiểu Kỷ hay gọi ta Tiểu Mặc thậm chí gọi ta là con chó nhỏ, con mèo nhỏ cũng dê nghe hơn cái gì Kỷ thất gia, ngươi rốt cuộc gọi như vậy là làm tổn hại ta đó..." Kỷ Mặc khuôn mặt phiền muộn thở dài nói.

"Như vậy... lão phu gọi ngươi là tiểu Kỷ nhé." Mộc Thiên Lan ha ha cười một tiếng nói.

"Tiểu Kỷ... Con gà con... Tiểu jiji... Còn nhỏ gà... Ba, mẹ kiếp! Ngươi không tổn hại ta không được hay không, nói như thế nào cũng không được!" Kỷ Mặc đầu đầy khó hiểu nói: "vẫn nên trực tiếp kêu tên ta thì hay hơn... con mẹ nó cái này họ thật là không hay."

Mộc Thiên Lan ngạc nhiên.

Giữa hai người lời dạo đầu chỉ có là vỉ một cái cách gọi, Kỷ Mặc đã làm cho Mộc Thiên Lan đại soái hoàn toàn ngơ ngác kém chút nữa hỏng mất.

Mộc Thiên Lan thật lòng không biết nên nói như thế nào, trước mắt vị cao nhân kia, hàng thật giá thật cao nhân kia! Tổng cộng chỉ mới có hai mươi mấy tuổi cũng đã là Thánh Nhân trung cấp tầng thứ cao thủ, có thể nói là không nghi ngờ chút nào là thiên tài, tuyệt thế thiên tài mười vạn năm cũng khó gặp a! Nhưng làm sao lại không có một chút khí độ của Thánh Nhân tầng thứ cao thủ chứ? Đây cũng quá... Quá gì kia đi?

Thương Thiên không có mắt, thiên phú kinh người như thế, gặp gỡ, khí vận như vậy làm sao lại rơi vào 1 kẻ như vậy đây?!

Tính tóan ra, những kẻ tương tự như vậy ít nhất còn có ba bốn tên nữa, thật lòng không thể không tức giận a, mặt trên còn có kẻ so sánh với loại người này còn biến thái yêu nghiệt hơn nữa, thật không biết có nên suy nghĩ nữa hay không!

Mộc đại soái dở khóc dở cười đem vị đến cũng không biết nên xưng hô như thể nào nghênh vào cửa mà đầu đầy khó hiểu.

Đúng rồi, còn không biết thằng này làm sao lại rãnh rỗi đến chỗ mình nơi la cà đây? Nhất là trong tay lại còn cầm một túi nước hoa quả, chăng lẽ đây là lê vật? vậy thì càng thêm làm cho Mộc nguyên soái sờ không tới đầu óc...

Quả thực chính là được sủng ái mà lo sợ!

Thật lòng được sủng ái mà lo sợ!

Dĩ nhiên, chủ yểu vẫn còn là kinh...! Nguồn tại http://Truyện FULL

Không phải là kinh hỉ mà là kinh lúng túng!

Nếu là nói bình dân dân chúng ngươi cầm nước trái cây đến la cà cũng thỉ thôi, nhưng... Ta đây cũng là nguyên soái a, quyền cao chức trọng là nhân vật đệ nhất trong quân đội a... Ngươi giơ lên một túi nước trái cây như vậy mà thản nhiên tới?

Nhìn loại nước trái cây mà một Tử Hà Tệ có thể mua được mấy ngàn cân, Mộc Thiên Lan một trán khó hiểu cái này nếu để cho người khác thấy được thì không phải làm cho người ta nghĩ Mộc Thiên Lan ta đã nghèo đến mức ngay cả nước trái cây cũng không có mà uống sao.

Tuy nhiên Kỷ Mặc hiển nhiên cũng không nghĩ tới những thứ này, bởi vì ở trong lòng hắn, nước trái cây này vốn là của mình, một lát nữa sẽ xách đi, những cái này là do lão bà chỉ định đi mua; cho dù là mất kiếm chứ thứ lão bà muốn trăm triệu lần ném không được, nếu thật mất thì là tai nạn chết người rồi.

"Khụ khụ... Ngươi nói ngươi... Tới thì tới lại còn mang thứ gì a, thật sự là quá khách khí..." Mộc Thiên Lan nào đâu biết được suy nghĩ của vị đại gia này, dường như rất không được tự nhiên cười khan hai tiếng, miên cưỡng ứng phó một câu nhưng ngay sau đó lại nói: "Người đâu, đem nước trái cây do... Kỷ huynh đệ mua cho phu nhân đưa vào nội đường đi."

Thật lòng là không biết nên gọi hắn là gì, Kỷ thất gia không được, Tiểu Kỷ không được, hết lần này tới lần khác gia hỏa này này lại không có chức quan, hết lần này tới lần khác gia hỏa này này thân phận còn rất cao, hàng thật giá thật là cao nhân. Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Thiên Lan cũng chỉ đành sử dụng lối xưng hô trong giang hồ mà gọi là huynh đệ.

"Chậm đã!" Kỷ Mặc nghe vậy tức thì ngạc nhiên, một cái tay đẩy ra chặn người tiến lên tính toán nhận lấy nước trái cây, tiếp theo tay đem nước trái cây dấu ở phía sau mông mà kinh ngạc nói: "Mộc lão... Những thứ này là ta ua cho lão bà của ta, làm sao lại thành mua cho lão bà của ngươi... Những thứ nước trái cây này là ta muốn mang về; bất quá chính là đi ngang qua chỗ của ngươi vào chơi thôi, làm sao sẽ phải lưu lại đây cho ngươi... Ngươi này này này...?"

Người kia trợn mắt há hốc mồm cứng lười sửng sờ ở tại chỗ, hoàn toàn u mê.

Mộc Thiên Lan cũng tại chỗ trong nháy mắt hóa đá, trên khuôn mặt già nua lúc đỏ lúc trắng!

Gì cơ?!

Náo loạn hồi lâu, túi nước trái cây nát này lại còn không phải là cấp cho ta?!

Nha nha mẹ ngươi, ngươi làm sao xách một túi nước quả tới đây la cà, một lát sau lại còn muốn xách đi?

Hôm nay nếu chuyên này truyền đi... Mộc Thiên Lan ta đường đường là Nguyên soái tôn sư, lại nghèo túng đến trình độ muốn vơ vét tài sản lừa bịp tống tiền ngươi một túi nước quả sao?

lão phu... Dứt khoát một đầu đụng chết được rồi!

Quá lúng túng đi!

Mỗ đại soái một đầu khó hiểu phất tay một cái, người kia vẻ mặt cổ quái tới cực điểm thối lui ra khỏi đại sảnh, bả vai run rẩy cước bộ lảo đảo.

Mộc Thiên Lan mặt như chì, trừng tròng mắt ngó Kỷ Mặc, trong lúc nhất thời cũng không muốn nói chuyên gì hay hoặc giả là thật sự không biết nên nói cái gì.

Tuy nhiên Kỷ Mặc lại không coi mình là ngoại nhân chút nào, hắn cầm 1 cái ghế thái sư ngồi xuống, đem nước trái cây đặt ở trên bàn bên cạnh, ghếch hai chân lên mà nói: "Ta nói lão Mộc a, mới vừa rồi người đi kia là ai a? Thật là khí thể cường đại! Nhất định là nhân vật khó lường?"

Kỷ Mặc nhìn thấy người kia chính là tò Mộc phủ đi ra, cao thủ cường đại như thể há có thể không hiểu kỳ hỏi 1 câu?

Mộc Thiên Lan chân mày rạo rực nói: "Là một vị bạn tốt của ta ngày xưa."

" vị bạn tốt cũ này... có lai lịch gì a, thật sự là khó lường a!" Kỷ Mặc hút 1 tia lãnh khí, nói: "Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, sợ ràng tu vi của hắn ít nhất có thể đứng vào Top 3!"

ít nhất có thể đứng vào Top 3!

Đây là do Kỷ Mặc đánh giá, bằng trực giác đến từ chính tâm linh, từ chỗ sâu nhất trong trực giác! Hắn thậm chí muốn nói là thứ nhất nhưng lại suy nghĩ đến còn có Thánh Quân tồn tại nên không dám nói ra.

Nhưng, nghe được lời ấy Mộc Thiên Lan đã hoàn toàn như nằm mộng.

Lúc ban đầu khi Kỷ Mặc nói người nọ nhất định là nhân vật khó lường, Mộc Thiên Lan thật ra cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, dù sao Phong Dương chính là người bên cạnh Thánh Quân nên tự có thượng vị giả khí độ, nói là nhân vật khó lường mặc dù có chút khen nhầm nhưng cũng không quá lắm!

Nhưng câu đánh giá kia của Kỷ Mặc thì có thể bị quá... Quá gì kia đi?!

Cái gì? Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, sợ ràng tu vi của hắn ít nhất có thể đứng vào Top 3!

Phong Dương tu vi không tệ nhưng không có thể như Kỷ Mặc đánh giá! Phong Dương lần trước cùng mình gặp mặt bất quá chính là một sơ cấp Thánh Nhân; dựa theo suy luận, hắn đời này đoán chừng cũng chỉ đến trình độ như vậy, chỉ sợ khó có thể lên cao hơn nữa. Hiện tại coi như là có thiên đại kỳ ngộ, tiến bộ nhiều nhất tối đa cũng chính là một trung cấp Thánh Nhân mà thôi, nhiều nhất trình độ như Kỷ Mặc trước mặt một tiếng...

tu vi như vậy, coi như là trong một đám thủ hạ của mình cũng tuyệt đối không đứng vào 'Top 3' được.

Nhưng hôm nay, Kỷ Mặc lại trực tiếp cấp ra đánh giá trong Top 3 của Cửu Trọng Thiên Khuyết như vậy!

Cái này thật là quá đáng?!

Cái đánh giá này phân lượng quá đáng cũng không phải là nửa lần hay một lần, đừng nói Mộc Thiên Lan, cho dù Nguyên Thiên Hạn có sống lại cũng không đạt tới Top 3 Cửu Trọng Thiên Khuyết được?!

"Ha hả... Sợ ràng... Hắn còn chưa đạt tới đâu... Ngài quá mức tưởng tượng rồi..." Mộc Thiên Lan ánh mắt dại ra, hắn nói chuyện đã có chút không mạch lạc nữa, không có nhận thức ra, hiển nhiên là Mộc Thiên Lan đã bị lời của Kỷ Mặc đột nhiên làm cho kinh hài.

"Quá khen ư?! Chưa từng tưởng tượng, tuyệt đối chưa từng có tưởng tượng!" Kỷ Mặc sử dụng thanh âm rất nghiêm túc nói: "Trực giác của ta tuyệt đối sẽ không có sai! Thằng này, hắn vừa nhìn ta một cái đã đem đến cho ta áp lực quả nhiên là kinh khủng chí cực, không từ mà biệt, ít nhất là phải vượt qua Nguyên Thiên Hạn!"

Mộc Thiên Lan lần nữa hóa đá!

Vốn là Mộc Thiên Lan còn ôm suy nghĩ vạn nhất, suy nghĩ này của Kỷ Mặc dường như không phải là nói hưu nói vượn, một kẻ có thể mang nước trái cây đến Đại nguyên soái phủ rồi lại mang đi, người như vậy có cái gì không dám nói ra chứ!

Nhưng hiện nay, dường như tình huống có cái gì không đúng, Kỷ Mặc nói chuyên thái độ thật sự quá nghiêm túc, quá trịnh trọng, rất giống có chuyên như vậy!

Kỷ Mặc cho dù dở hơi như thế nào nhưng hiện tại cũng có trung cấp Thánh Nhân đỉnh thực lực, khoảng cách đến cao cấp thánh nhân cũng chỉ có một bước ngắn mà thôi. Người như vậy trực giác tuyệt đối sẽ không có sai!

Đã như vậy, chẳng lẽ là mình sai lầm rồi?

Nhưng coi như ánh mắt mình vụng về như thế nào, Phong Dương thật có thể có thực lực như vậy sao? Đây chính là thực lực so sánh với Nguyên Thiên Hạn còn muốn mạnh hơn, chẳng phải là ít nhất có thể so với đám người Đông Hoàng, Yêu Hậu sao, thậm chí là còn gần bàng Thánh Quân?!