Mấy câu nói đó, là thơ kiếp trước Tuyết Lệ Hàn viết cho Mạc Khinh Vũ cũng là tên chiêu thứ 8 Cửu Kiếp Kiếm của Sở Dương lại càng là tổng kết của tỉnh cảm cả đời của Mạc Khinh Vũ.

Là thế giới của 2 người, tình trong 1 chữ, thủy chung chưa từng thay đổi!

Vì khanh vũ, vì khanh khổ, vì khanh cười vui, vì khanh khóc!

Sinh sinh tử tử, còn muốn vì Quân vũ!

Nhưng, Mạc Khinh Vũ không biết là, tò đó về sau, mấy câu nói đó đã thành công pháp yếu quyết ắt không thể thiếu trong tâm pháp của Hồng Trần Như Mộng Hiên!

Đồng thời, càng thêm là phụ chú thuyết minh cho phần tâm pháp cao nhất.

Nhẹ Nhàng Như Mộng Mộng Cũng Bay. Tại sao lại nói như vậy đây?

Hồng Trần Như Mộng Hiên, danh như ý nghĩa, Hồng Trần Như Mộng, mộng không có chút sức nặng nào cho nên phiêu.

Nói cách khác người tu luyện môn công pháp này cần đem Hồng Trần nhìn đạm bạc.

Huyết Hải Cốt Sơn Vũ Yêu Nhiêu.

Huyết hải cốt sơn là cái gì? Đó chính là giang hồ chi lộ

Giang hồ chi lộ đường không lối về, cho nên người tu luyện môn thần công này không nên có ý khác;

Vũ yêu nhiên (xinh đẹp); xinh đẹp là cái gì? Người xinh đẹp cũng là mỹ nhân!

về phần vũ; cái gì là vũ? Vũ, đơn thuần nhất để giải thích chính là khiêu vũ, như vậy, một cô gái xinh đẹp đến tột cùng vì ai mà vũ?

Cả đời chỉ vì một người mà vũ!

Đây là nữ nhân! Cho nên người tu luyện môn công pháp này vẫn lấy nữ nhân làm trọng.

Từ một khắc kia, Hồng Trần Như Mộng Hiên chính thức trở thành môn phái toàn nữ nhân, nam đệ tử vô luận thiên tư như thế nào sau này cũng không chiêu thu nữa.

Trường Kiếm Thiên Lý Quân Mạc vấn.

Quân không nên hỏi, ta tự nhiên sẽ cùng ngươi trường kiếm ngàn dặm, khoái ý ân cừu.

Vì người yêu mà cồ gái cũng có thể trường kiếm đi giang hồ!

Nhưng, nhất định phải có một 'Quân'!

Sinh Tử Tùy Tướng Đen Cửu Tiêu!

Sinh tử tùy tướng, nói rất đúng tình.

Tình là vật chi? Tình chính là sinh tử tùy tướng, chính là không bỏ không rời.

Đến trời cao, trời cao là cái gì? Là không trung! Không trung có thể tùy tướng, như vậy dưới đất thì như thế nào?

Đây cũng chính là nói, bất kể như thế nào, ta cũng đi với ngươi.

Nữ nhi khó được là trung trinh!

Nam nhi khó được là trung thành!

Cực vu tình, cực vu pháp, cực vu tâm, vạn pháp giai cực mới thật sự là Hồng Trần Như Mộng!

Muốn thấy rõ ràng, thấy được rõ ràng, nên ghi ở trong lòng nhưng không thể quá mức để ý!

Từ đó về sau, Hồng Trần Như Mộng Hiên từ bốn câu nói này mà bắt đầu chân chính đi vào quỹ đạo phát triển!

Tâm chánh quy, tỉnh chánh quy, sinh mệnh chánh quy!

Mà Mạc Khinh Vũ, cũng bởi vì để lại mấy câu nói đó mà lại trở thành nhị đại tổ sư của Hồng Trần Như Mộng Hiên! Trở thành đệ nhất công thần 'Khai sáng Hồng Trần Như Mộng Hiên chân chính công pháp truyền thừa!'

Dĩ nhiên, những điều này là do hậu nhân sau này nói còn giờ phút này, Mạc Khinh Vũ đang đi trên đường hướng về Yêu Hoàng Thiên chỗ Sở Dương ở mà chạy nhanh đi!

Nơi nào là nơi nàng mộng đến.

"Thật ra thỉ a, rượu là thứ đồ chơi tốt." Sở Dương nâng chén nói: "Thư tiền bối, đồ chơi này có thể làm cho ngươi ta khi đang không vui quên mất sự phiền não, cũng có thể làm ngươi lại chuyên cũ không cách nào quên được, càng thêm có thể làm cho người mở ra chuyện cũ."

Thư Cuồng ha hả cười một tiếng, không ngờ hơi có mấy phần mắt say lờ đờ mê ly, bông nhiên nhìn Sở Dương, nói: "Ngươi cũng đà biết ta vì sao phải uống rượu say?"

Hắn lại có chút ít nghịch ngợm chớp chớp mắt nói: "Nhất là, ở trước mặt cừu nhân như ngươi lại có thể buông lỏng uống rượu say như thế?"

Sở Dương rất chân thành trầm ngâm chốc lát, mỉm cười nói: "Thật ra thì nhân sinh có đôi lúc, cừu nhân so với người bên cạnh còn có thể đáng tin hơn nhiều lắm, tiền bối có thể cho phép vãn bối lấy lý do này."

Thư Cuồng cười ha ha nói: "Nói thật hay, đây là lý do tối trọng yểu nhưng không phải là trọng yếu nhất."

"Dĩ nhiên, khẳng định là vẫn tồn tại lý do khác." Thư Cuồng nói: "Tiểu tử ngươi, nói đàng hoàng, ta thật rất thưởng thức ngươi; mặc dù cuối cùng ta còn phải giết ngươi nhưng ta thật rất thưởng thức ngươi, ngay cả lập trường rõ ràng, ta cũng không nguyện mạt sát lương tâm nói chuyên!"

Sở Dương nói: "Nga?"

"Ngươi giết chết Nguyên Thù Đồ kia, quả nhiên là vô cùng dứt khoát!" Thư Cuồng híp mắt nói: "Điểm này, để cho ta rất thưởng thức."

"Ngày đó ngươi cố nhiên sát ý vô cùng nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ. Nguyên Thù Đồ cho dù chưa có bại lộ ra thân phận Mặc Vân Thiên Thái Tử, nói riêng về tông môn của hắn vân không phải là người như ngươi có thể trêu chọc vào."

"Đối với ngươi khi đó, trêu chọc vào một cái siêu cấp lớn tông môn thật ra thì cũng như trêu chọc vào cả Mặc Vân Thiên hay Mặc Vân Thiên hoàng thất, hậu quả cũng không có khác nhau bao nhiêu nhưng ngươi vân không chút do dự hạ sát thủ..."

"Ta rất thưởng thức, cũng rất hâm mộ, ngoài ra còn rất ghen tỵ với ngươi!",

Thư Cuồng cười ha ha: "Thật là hảo tiểu tử!"

"Tiểu tử ngươi, ngươi sở tác sở vi, thật rất hợp với tính khí của ta!"

"Hơn nữa, tiểu tử ngươi nhân phẩm không tồi." Thư Cuồng như thế nói: " giống với hôm nay, lão phu gặp rủi ro ở chỗ này, tin tưởng ngươi có vô số biện pháp có thể dê dàng đưa lão phu vào chỗ chết, căn bản là không cần vô vị tự đưa mình vào hiểm địa, lấy thân phạm hiểm, ngươi cũng không cần làm như vậy, ngược lại thoải mái mời ta uống rượu, cùng ta chia sẻ tâm tư."

Hắn híp mắt nói: "tính cách này lão tử thưởng thức!"

Sở Dương nhàn nhạt cười nói: "Tiền bối lúc này thân chịu trọng thương, tiểu tử nếu là xuất thủ, thắng cũng bất võ. Hết lần này tới lần khác ta và ngươi trong lúc đó mặc dù thường ngày không thù oán, nhưng cuối cùng phải sống chết với nhau, chuyện giang hồ thủy chung là chuyên giang hồ."

"Hao một câu chuyên giang hồ thủy chung là chuyện giang hồ, khoái ý ân cừu, không ngoài như vậy!" Thư Cuồng nghe vậy cười ha ha, ý thái bừa bãi nói.

Không biết tại sao, Sở Dương vốn có một loại cảm giác, khi Thư Cuồng nói chuyên với mình trong nội tâm lão tựa hồ mơ hồ có cái gì đó một mực xuẩn xuẩn dục động.

Đó là một loại tâm tình!

Một loại đặc dị tâm tình dường như đã bị đè nén thật lâu rồi.

"Nguyên nhân trọng yểu nhất..." Thư Cuồng uống liền ba chén, đột nhiên mỉm cười nói: "Là bởi vì..."

Trên mặt của hắn, mặc dù đang mỉm cười, nhưng giờ khắc này lại lộ ra vẻ khắc cốt bi thương: "Là bởi vì, ngươi có thể vì nữ nhân của ngươi mà chém giết bất luận kẻ nào! Không tiếc bất cứ giá nào!"

"Điểm này để cho ta hâm mộ, để cho ta ghen tỵ với ngươi, làm cho ta hận ngươi!" Thư Cuồng ha hả cười một tiếng nói: "Bởi vì, ta không làm được." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Sở Dương mặt nhăn cau mày nói: "Ngươi không làm được?!"

"Ta không làm được! Ta không bằng ngươi! Ta thừa nhận ta không bằng ngươi!" Thư Cuồng khổ sở cười nói: "Năm đó, ta 2 vợ năm thiếp, mặc dù tu vi tự giác không thấp nhưng cũng không có nghĩ tới vì cạnh tranh vị trí Đế Quân gì đó, môi ngày chẳng qua là một lòng một dạ mà dẫn dắt các nàng đi du ngoạn, tiếu ngạo yên vân."

"Nhưng rốt cục có một ngày bị cường địch đột kích. Đối phương có hơn mười vị cao cấp Thánh Nhân đồng thời ra tay, khi đó ta không có phòng bị! trước tiên ta liền bị thương nặng, cục diện hoàn toàn thất khống!"

"Ngày đó, ba tiểu thiếp vì che chở cho ta chạy trốn đã tự bạo bỏ mình! Thân thể mềm mại như ngọc trong nháy mắt hóa thành đầy trời huyết vụ."

"Hai tiểu thiếp khác, một người trong đó vỉ bảo vệ thê tử của ta mà cùng địch chết đi. Còn có một người nữa bị địch nhân đánh chết! hai người vợ của ta, một ôm ta chạy trốn, người còn lại lưu lại lấy mạng ngăn địch. Sau khi trọng thương bị bắt thì đã tự sát mà chết! người ôm ta chạy trốn chính là vợ chưa cưới của ta."

"Thê tử của ta Mộng nhi, một đường thiêu đốt sinh mệnh tiềm lực hết sức mang theo ta chạy trốn; cả thảy hơn ba mươi vạn dặm đường không nghỉ ngơi một chút nào! Rốt cục đã đem ta an toàn đưa vào Vụ Giang, nửa ngày sau nàng tự thân kiệt lực mà mất mạng!"

"Ta đến nay không quên được, nàng ôm ta chìm vào trong sông, nhìn thương thể của ta có một chút khôi phục mà trong mắt của nàng cuối cùng có một tia vui mừng. Sau đó nàng không ngừng phun ra máu tươi, ở trong ngực của ta mà hương tiêu ngọc vẫn, hôi phi yên diệt. Trong một đoạn đường cuối cùng kia, nàng hẳn là đã thiêu đốt bổn mạng thần hồn, trả đại giá cao mới chống đỡ được sau đó hoàn toàn thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục."

"Khi đó, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, muốn động cũng không nhúc nhích được! Ta mắt thấy các nàng ai nấy tự bạo bỏ mình, nhìn nàng bị đánh chết, nhìn nàng độc thân ngăn địch, nhìn nàng mang ta chạy đi hàng chục vạn dăm đường chạy trốn, nhìn nàng, chết ở trong ngực của ta!"

Thư Cuồng ánh mắt có chút cuồng loạn nói: "Ta cái gì cũng không thể làm, không làm được!"

Sở Dương nhíu mày nói: "Lấy địa vị của tiền bối, tu vi của tiền bối mà nói, còn có người có thể làm được điểm này? Nếu không phải là tiền bối chính miệng nói ra, thật khiến cho người ta khó có thể tin được!"

"Từ nhiều năm trước ta vẫn một mực điều tra! Rốt cuộc là người nào muốn đối phó ta như vậy! Tại sao muốn đối phó ta?!" Thư Cuồng hắc hắc cười lạnh nói: "Ban đầu đám người vây công đánh lén ta kia, ai nấy đều dịch dung che mặt, hơn lấy quỷ dị công pháp che dấu đi tự thân đặc điểm nhưng ta một đường truy xét cuối cùng cũng tìm được!"

"Đám người kia có mười chín người, trong đó mười tám người trước sau đã bị ta nhất nhất tru diệt; nhưng, chỉ có người cuối cùng kia, có một ít đầu mối nhưng ta nhưng thủy chung vẫn không thể điều tra ra được thân phận chân thật của hắn rốt cuộc là người nào?!"

"Đầu đảng tội ác chưa trừ diệt, đại thù sao nói đã được báo!"

"Ta thủy chung không có tham dự chư Vương tranh đấu; nhưng Nguyên Thiên Hạn đáp ứng ta giúp ta báo thù! Hơn nữa, Thánh Quân đứng ra bảo đảm; mười tám người kia thật ra thì toàn bộ cũng là do Nguyên Thiên Hạn giúp ta điều tra ra.... Cho nên ta cam tâm cống hiển, quên mình phục vụ!"

Thư Cuồng hít một hơi thật sâu nói.

Khi nói những lời này, ánh mắt của hắn rất kỳ quái, rất cổ quái, mơ hồ có một cổ cảm giác như tâm chết vậy.

Khẩu khí bình thản chí cực, hắn nói mà như kể chuyên của người khác vậy.

"Cho nên ta rất hâm mộ ngươi, rất đố kỵ ngươi, thậm chí là rất hận ngươi! Mặc dù ngươi bị cả Mặc Vân Thiên đuổi giết nhưng ngươi cho đến hôm nay vân bảo vệ được nữ nhân của mình!"

"Ta không bàng ngươi! Ta thừa nhận ta không bằng ngươi!" Thư Cuồng vui lòng phục tùng nói: "Ở một điểm này ta so sánh với ngươi thì kém xa."

"Cho nên hôm nay ngươi muốn mời ta uống rượu, ta không có có do dự chút nào, cứ như vậy tới. Bởi vì, cho dù ngươi không mời ta, ta cũng vậy nhất định phải mời ngươi một chén, kính một người có thể làm cho ta thật lòng bội phục!"

"Nam nhân! Hảo nam nhi!" Thư Cuồng bưng chén rượu lên, dùng một loại thái độ nghiêm nghị cùng hâm mộ trước nay chưa có cung kính nhìn Sở Dương nói: "Mời ngươi một chén!"

"Tốt! uống!" Sở Dương uống một hơi cạn sạch.

"Cái gì là nam nhân? Bảo vệ tốt người nhà của mình, bảo vệ tốt nữ nhân của mình, chỉ có nam nhân như vậy mới là nam nhân tốt!" Thư Cuồng mỉm cười nói.

Hắn mỉm cười, thủy chung rất nhạt nhưng vô luận như thế nào nhìn vào đều làm cho người ta có cảm giác thê thảm!