Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2086: Ngươi nhắm được sao?

Hồ thúc thúc chính là tâm phúc của Yêu Hậu, Yêu Hậu có đứa con nào khác hay không, thì hắn cũng vô cùng rõ ràng!

Mà những tên cao tầng Yêu Tộc khác, thì trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ.

Nhưng mà ở giờ phút tế nhị cỡ này, ai dám tùy tiện hỏi cơ chứ?

Hơn nữa, cho dù nàng kia không phải là tiểu công chúa, lỡ như chính là người trong lòng của Thái Tử điện hạ thì sao... Nói cách khác, đó rất có thể chính là Thái Tử phi trong tương lai; trong tương lai Yêu Hoàng Thiên lại một vị Yêu Hậu nữa...

"Xử lý nhẹ tay sao? Dựa vào cái gì cơ chứ? Ta quan tâm gì tới phật diện, con mẹ nó ai có phật diện cơ chứ!" Yêu Ninh Ninh trừng mắt, đằng đằng sát khí: "Chẳng lẽ muội muội của ta lại bị ức hiếp sỉ nhục một cách vô ích rồi hả? Không được, nói gì đều không được!"

Mã thúc thúc cũng sáp lại đây khuyên can.

Hai người từng trải này đều đã nhìn ra, thật ra Thái Tử gia cũng không phải thật sự muốn giết người, nếu như muốn giết thì hắn cũng đã sớm ra tay, đây rõ ràng là muốn mượn chuyện để làm việc của mình. Nhưng lúc này đây không ai hiểu được Thái Tử gia muốn làm gì...

Có trời mới biết rốt cuộc Thái Tử gia muốn làm ra những thứ gì? Có thể lấy được chỗ tốt gì sao? Một đám binh lính quèn thì có thể có vật gì tốt!

Cũng đừng nói ở trong mắt của Yêu Ninh Ninh, cho dù ở trong mắt của hai vị này, thì ngay cả bản thân Vũ Trì Trì ở bên trong, đều không có gì đáng giá cho bọn họ thèm muốn!

"Vị muội tử này, ta muốn hỏi đám hộ vệ của ngươi đi đâu mất rồi?" Đàm Đàm cau mày nhìn Sở Nhạc Nhi: "Ngươi đi ra ngoài mà cũng không mang theo hộ vệ, vậy thì việc bị người khác hiểu lầm còn không phải là do chính ngươi quá chủ quan hay sao? Đây là làm khó người mà!"

Vừa nói ra những lời này, thì ánh mắt Vũ Trì Trì nhìn Đàm Đàm lập tức trở ên thân thiết đến cực điểm!

Thật sự đúng là ân nhân cứu mạng.

"Đúng vậy đúng vậy mà, tiểu công chúa đi ra ngoài cũng không mang theo hộ vệ... Khó tránh khỏi việc gây ra hiểu lầm mà..." Khi Vũ Trì Trì nói ra những lời này thì hắn thật sự muốn khóc, cho dù là công chúa của Mặc Vân Thiên chúng ta, ở thời điểm đối mặt với mình, thì cũng phải cung kính mới được.

Nhưng hiện tại mình đến Yêu Hoàng Thiên, lại có thể phải cung kính với hai người trẻ tuổi này... Thật sự là lần đầu tiên trong cuộc đời.

Yêu Ninh Ninh trợn trắng mắt nói: "Đàm ca, lời này của ngươi không đúng. Không mang hộ vệ thì sao? Chẳng lẽ tất cả những cô gái trẻ tuổi không mang theo hộ vệ, đều nên bị người khác lăng nhục hay sao? Hay là nói quân đội Mặc Vân Thiên có thông lệ này? Ở Mặc Vân Thiên bọn họ đều làm như vậy hay sao? Cho nên đến chỗ chúng ta, thì cũng làm như vậy hả?!"

Khuôn mặt Vũ Trì Trì lập tức biến thành màu đen, trời ơi, vị Thái Tử điện hạ này nói cái gì cũng phải giữ ý một chút chứ, thế này thì thanh danh của quân đội Mặc Vân Thiên chúng ta coi như đã hoàn toàn mất đi rồi.

Đàm Đàm cười ha hả, nói: "Hay là thôi đi, không phải là một chuyện hiểu lầm sao, chuyện đó cũng đâu đã phát sinh... Hơn nữa. Chính là do bản thân tiểu muội không mang theo hộ vệ, gặp phải kiểm tra còn không lộ ra thân thế, ngược lại còn ngoan ngoãn phối hợp điều tra. Còn lại phối hợp điều tra bảy tám lần, đây đúng là lỗi của nàng, không chỉ riêng việc này... Mà là vì an toàn sau này, chuyện lần này có thể coi như một lần cảnh cáo mà..."

Hai người một diễn vai chính diện, một diễn vai phản diện. Phối hợp nhuần nhuyễn không chê vào đâu được.

Khuôn mặt Vũ Trì Trì lúc xanh lúc đỏ, lúc trắng lúc đen, đúng là y chang tuyệt chiêu thay đổi sắc mặt đặc biệt khi diễn kịch!

Tuy rằng Sở Nhạc Nhi đã sớm được Đàm Đàm nhắc nhở, tuy vẫn không hiểu rõ cho lắm, nhưng vẫn rất phối hợp gật đầu, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Hộ vệ của ta... Đừng nói tới những người kia nữa, khi ở bên cạnh ta, quả thật là muốn phiền toái chết người. Nhiều người như vậy theo ta, lúc nào cũng không được thế này không được thế kia, nên ta đã đuổi sạch các nàng đi rồi! Ta đi một mình thì tự do tự tại hơn nhiều! Đây là đất đai nhà mình. Chẳng lẽ sẽ có nguy hiểm gì sao? Ai biết vừa đến đây liền gặp phải việc này, chẳng lẽ ta phối hợp điều tra là sai hay sao? Ta không phải lương dân sao? Chẳng lẽ việc này lại là lỗi của ta hả?!"

Tất cả sĩ quan Mặc Vân Thiên nghe đến đó, đều tắc lưỡi: Quả nhiên lại là một người vô cùng không giống bình thường, hơn nữa tuyệt đối là một người có tính tình đại tiểu thư... Đi ra bên ngoài, lại có thể đuổi sạch hộ vệ...

Ngài là lương dân thì không có sai. Nhưng trình độ lương dân của ngài cũng quá lương rồi, bảy tám lần điều tra cũng không phẫn nộ. Tính tình đúng là kiên nhẫn thật! Sau đó liền nổi giết người, giết một lần thì khoảng chừng trăm người, quả nhiên không hổ là người trong hoàng thất!

Haiz, đám người kia cũng thật là, nếu có ai nói cho chúng ta biết thì chúng ta có thể đắc tội cô nãi nãi này sao? Dám đắc tội sao?!

"Ôi trời ơi... Ngươi đuổi bọn họ đi đâu hết rồi?" Vẻ mặt Đàm Đàm tỏ ra lo lắng.

"Ta có nói với bọn hắn là ta sẽ đến Cô Trúc Thành rồi... Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa tới sao? Thật sự quá to gan rồi!" Sở Nhạc Nhi dựa theo lời kịch mà Đàm Đàm dạy, vẻ mặt bất mãn nói: "Đám người kia lại có thể chậm chạp như vậy, thật sự nên đánh đòn! Tức chết ta mất!"

Đàm Đàm cùng Yêu Ninh Ninh nhìn nhau, Yêu Ninh Ninh lập tức nổi trận lôi đình: "Người tới, tìm bắt bọn họ cho ta! Bản Thái Tử muốn trị bọn họ tội chậm trễ, làm cho Công Chúa Điện Hạ gặp phải nguy hiểm, tội không thể tha!"

...

Dưới sự khuyên bảo của mọi người, Yêu Ninh Ninh rốt cuộc tỏ ra khoan hồng độ lượng, nén giận tha thứ cho những người đó.

Về phần hơn một trăm người đã chết lúc trước, thì người của Mặc Vân Thiên cũng không dám có ý kiến gì: Các ngươi lại dám bắt một tiểu công chúa của Yêu Tộc lột sạch quần áo cho các ngươi kiểm tra, thì chết cũng là đáng đời! Quả thật nên tiêu diệt cửu tộc!

Mà cho dù các ngươi không chết, thì chúng ta cũng muốn đánh chết các ngươi: Thiếu chút nữa là kéo chúng ta chết theo rồi...

Rốt cuộc đến tận lúc này, thì Vũ Trì Trì cũng đã trút được gánh nặng, hắn quát: "Đem đám hỗn đản này bắt về cho ta!",

Trong lòng hắn âm thầm quyết định, sau khi trở về chắc chắn không thể nương tay bao che cho bọn hắn nữa, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc đám người này một trận! Lúc này đây, mặt mũi của mình đã hoàn toàn mất sạch rồi, lão phu là người mấy chục vạn tuổi, được một người trẻ tuổi chỉ vào mũi sỉ nhục giống như ông bà mắng chửi cháu chắt vậy!

Cơn giận này không xả, thì thật đúng là lẽ trời khó chứa.

Thế nhưng, làm sao xả được cơn giận này đây? Hình như cũng không có chỗ nào để xả giận!

Kết quả là Vũ Trì Trì ra một mệnh lệnh: "Sau khi trở về đem đám người kia đánh một trận thật đau, bất kể số lượng, đánh tới chết khiếp mới thôi, để lại cho bọn hắn một hơi thở thì coi như là bọn họ được lợi rồi! Dù sao mạng sống vẫn còn không phải sao! Để cho bọn họ ghi nhớ việc này thật lâu!"

...

"Thái Tử gia, đây là..." Hồ thúc thúc bị Mã thúc thúc bấm một cái, rơi vào đường cùng, vẻ mặt tỏ ra đau khổ, đi lên hỏi thăm.

Tự ngài tăng thêm một muội muội... Nói thật, đây cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng nếu như tăng thêm một thân muội muội... Thì việc này cũng biến thành việc lớn rồi.

Lỡ như trên giang hồ thực sự có lời đồn đãi, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.

Cho dù chỉ là tưởng tượng tới, cũng đã thấy vô cùng nhức đầu.

Miệng người trên giang hồ rất điêu ngoa, tuyệt đối có thể làm cho người sống tức chết, cũng sẽ chọc tức cho người chết tức quá sống lại.

Ví dụ như ——

"Yêu Hậu mang thai, ai làm vậy?"

"Gì?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Như thế nào? Ngươi không biết Yêu Hậu lại sinh ra một đứa con gái hay sao? Chẳng lẽ kiến thức của ngươi lại nông cạn như vậy!"

"Đây... Là sự thật?"

"Mợ nó! Còn có thể là giả sao? Nghe nói qua Vũ Trì Trì của Mặc Vân Thiên không?"

"Cái gì? Vũ Trì Trì hả? Chưa có nghe nói bản thân người này có gì xuất chúng cả, nhưng lại có thể gần gũi Yêu Hậu thân, chẳng lẽ là tiểu bạch kiểm, là có bộ dáng xuất chúng, hay là có điểm gì đó vô cùng giỏi nhỉ? Yêu Hậu thích chuyện này sao? Mợ nó, thật sự là rất ngoài ý muốn rồi! Ta cũng không tin rằng ta lại không dài bằng hắn, ta cũng có điểm mạnh đấy..."

"Thả rắm vào mặt mẹ ngươi! Ngươi hiểu cái gì! Chỉ biết nghĩ tới những điều đó thôi, lại nói hưu nói vượn nữa thì ta làm cho ngươi không còn dài nữa bây giờ!"

"Việc này cũng không thể nói giỡn, ta không nói nữa không được sao? Ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Ta tin rằng bản thân ngươi chắc chắn cũng sẽ không biết, đến đây, ngồi xuống nghe ta kể rõ cho..."

...

Cứ như vậy, cứ như vậy...

Ánh mắt của hai vị cao thủ thánh nhân cấp nhìn Yêu Ninh Ninh vô cùng u oán, ngươi muốn giúp người ta thì cũng không sao cả, nhưng ngươi lại nói chuyện mà không hề suy nghĩ đến hậu quả sao? Việc này lại liên quan tới danh tiết của mẹ ruột ngươi đó! Vừa rồi hai ta còn chưa suy nghĩ quá giới hạn đâu, không biết bọn người kia sẽ đem chuyện này suy diễn thành bộ dáng gì nữa...

Nói chuyện một hồi như vậy, liền bất ngờ xảy ra, hoàn toàn không có dấu hiệu gì xuất hiện một thân muội muội, một công chúa của Yêu Tộc xuất hiện! Hơn nữa mở miệng liên kêu lên một tiếng thân muội muội...

Chuyện này thật sự là...

"Muội muội của ta!"

Cổ Yêu Ninh Ninh gân lên: "Nơi này không có chuyện của các ngươi... Nên làm gì thì đi làm đi, tất cả đều giải tán đi."

Thật sự là rất kiêu ngạo, rất khí phách, lại có thể cứng rắn không giảng đạo lý đuổi hết mọi người đi.

Sau đó liền lôi kéo Đàm Đàm cùng Sở Nhạc Nhi chui lên một nhà tửu lâu nào đó; hiện tại, lão bản của tửu lâu làm sao không biết đây là Thái Tử gia điện hạ đang cải trang vi hành? Vừa thấy vị này đi lên, suýt nữa liền hôn mê bất tỉnh vì vừa mừng vừa sợ; nếu không ngất đi, thì tất nhiên phải cẩn thận ân cần chiêu đãi.

Bản thân lão bản vốn là đầu bếp nổi danh, cũng đã nghỉ đao nhiều năm, bao nhiêu năm nay đều chưa từng xuống bếp, lại hưng phấn vô cùng, đi thẳng đến phòng bếp, đem thủ tịch đại trù đuổi ra ngoài, cầm lên trù đao, muốn đích thân nấu cho Thái Tử gia vài món thức ăn.

"Cô nương tốt... Ha ha ha.." Thái Tử gia xoa xoa tay, nhìn Sở Nhạc Nhi, đâu còn có khí phách uy vũ lúc trước nữa.

Sở Nhạc Nhi nhìn vị Thái Tử gia có chút khác lạ này, trong đôi mắt sáng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Người nầy, muốn làm gì đây? Không phải là đang suy nghĩ chuyện gì không tốt chứ!

"Xin hỏi tên tuổi cô nương là gì? À... Việc này... Ta gọi là Yêu Ninh Ninh..." Thái Tử gia tỏ vẻ nịnh nọt: "Chúng ta có thể kết giao bằng hữu được không?"

Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc đang dùng thần thức nhìn chăm chú vào nơi này đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, tức thời xụi lơ trên mặt đất.

Con em ngươi! Ngài cũng thật quá đáng rồi!

Thật sự là một kẻ lừa giả lừa trẻ không tha ai, con mẹ nó, đến bây giờ mà ngươi còn không biết tên của người ta, lại có thể nhận là thân muội muội, lại còn tự nguyện giải quyết phiền toái lớn như thế cho người ta...

...

Sở Nhạc Nhi còn chưa kịp đáp lời, Đàm Đàm đã tỏ ra cảnh giác, chậm rì rì nói: "Tiểu Yêu tử à, tiểu tử ngươi có biết muội muội của ta là ai không?"

Vẻ mặt Yêu Ninh Ninh liền tỏ ra tôn kính, lên tiếng hỏi: "Là ai vậy?"

Đàm Đàm nói: "Đây chính là thân muội muội của sư huynh ta! Sư huynh của ta thì tiểu tử ngươi có thể tơ tưởng được sao?"

Yêu Ninh Ninh kịch liệt lắc đầu: "Ta không thể trêu vào, khẳng định không thể trêu vào..."

Nhớ tới Sở Dương một người một kiếm gào thét chém tới, Yêu Ninh Ninh lại rùng mình một cái.

"Uhm, coi như tiểu tử ngươi còn biết thân biết phận, đầu óc có vẻ vẫn tỉnh táo, dù sao hai ta cũng là huynh đệ, nói cho ngươi biết thêm một bí mật... Nha đầu kia còn có quan hệ với một người càng thêm đáng sợ!"