Dương Nhược Lan gần như ngày nào không có việc gì là sẽ tìm tới Mạnh Siêu Nhiên nói chuyện phiếm, hỏi tình huống nhi tử những năm qua.

Tần suất dày đặc tới mức khiến cho Sở Phi Lăng Sở đại gia cũng phải phát ghen, nếu không phải tín nhiệm thê tử tuyệt đối, không chừng đã sinh tâm tử khác. Dù sao bộ dáng Mạnh Siêu Nhiên cũng khá xuất chúng...

Vấn đề Dương phu nhân cực kỳ đa dạng, ví dụ như nhặt được trong tã lót như thế nào, đại tiện tiểu tiện như thế nào, tới ba bốn tuổi thì như thế nào...

Lúc một tuổi bộ dáng gì? hai tuổi bộ dáng gì? Từng mặc quần áo gì? Bình thường ăn gì? Thích nhất là ăn thứ gì, không thích nhất ăn thứ gì! Lại còn cực kỳ không thích ăn thứ gì...

Bắt đầu luyện võ như thế nào, lần đầu tiên giao thủ là lúc nào, lúc ngã có khóc hay không... Lễ mừng năm mới có quần áo mới mặc không, hồi nhỏ có đồ chơi không?

Sở Dương thích chơi nhất cái gì?

Vân vân...

Đáng thương Mạnh Siêu Nhiên một đại nam nhân, cho dù việc này hắn đều đã từng trải qua, nhưng làm sao có thể nhớ rõ hết được? Một người vốn tiêu tiêu sái sái chẳng mấy chốc đã bị Dương Nhược Lan hỏi cho lắp bắp, đầu đầy mồ hôi.

"Thời gian quá lâu rồi, nghĩ không ra? Không sao, chậm rãi nghĩ lại, chưa nghĩ ra? nghĩ tiếp, không nên gấp gáp..."

"Cứ nghĩ tiếp đi..."

"Thật nghĩ ra không? Không sao... đổi vấn đề khác..."

"Ngẫm lại, nghĩ lại thật cẩn thận, tiếp tục nghĩ, nghĩ thật kỹ..."

Dương Nhược Lan hưng phấn dạt dào, nghe hoài không chán, hỏi luôn miệng không biết mệt.

Đáng thương Mạnh Siêu Nhiên đã nói đi nói lại mấy chuyện còn nhớ tới cả trăm lần, nhưng Dương Nhược Lan mỗi lần nghe được đều vẫn hưng phấn bừng bừng, khiến cho Mạnh Siêu Nhiên khóc không ra nước mắt...

Cho dù là người như Mạnh Siêu Nhiên, trong bụng cũng bắt đầu kêu mẹ, thiếu chút nữa là hô cứu mạng.

Chuyện nói lần đầu tiên, ngươi chảy nước mắt, vậy còn có thể hiểu được. Nhưng mà nói trăm lần rồi, ngươi vẫn chảy nước mắt...

cái này thật khiến người chịu không nổi. Đây là chuyện gì chứ...

Nhất là ta còn đang làm khách nhà ngươi, ngươi nói chuyện với ta, nói xong một hồi, ngươi lại khóc, ta ta ta... ta phải giải thích thế nào đây?

Thật sự là... quá xấu hổ rồi...

Lúc này, tin tức Trung Đô truyền tới, Mạnh Siêu Nhiên đương nhiên là đối tượng thương lượng không thể thiếu.

"Mạnh sư phụ, chuyện này ngươi xem...." Sở Phi Lăng thực khách khí hỏi Mạnh Siêu Nhiên.

Mạnh Siêu Nhiên thấy không phải là Dương Nhược Lan tìm tới hỏi chuyện, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, khôi phục lạnh lùng bình thường: "Cái này, không sao cả. Cứ để bọn hắn ầm ĩ đi. Sở gia chúng ta bên này không loạn là được rồi..."

Sở Phi Lăng ngạc nhiên, đây chính là Thiên ma diệt thế đó, không chừng tận thế cũng sắp tới rồi, làm sao vào miệng Mạnh Siêu Nhiên lại biến thành vân đạm phong khinh như vậy?

Cái này hình như cũng quá bình tĩnh đi?!

Trong lúc nhất thời, Sở Phi Lăng càng trở nên bội phục kính ngưỡng vị sư phụ này của nhi tử mình. Nhìn người ở khí độ. Thong dong như vậy! Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể dạy dỗ ra yêu nghiệt như nhi tử ta. Xem đồ là biết sư. Từ xưa đã thế, cổ nhân thật không lừa ta...

"Chỉ là hai vị tiền bối Phong Nguyệt, ta cũng không tìm được bọn họ. Không biết hai vị tiền bối hiện giờ đang ở đâu. Không biết Mạnh sư phụ ngài...." Sở Phi Lăng có chút sầu lo về điểm này, chỉ sợ chậm trễ chuyện của nhi tử. Dù sao hai người Phong Nguyệt cũng là cường giả đỉnh phong đương thời, nếu có bọn họ giúp đỡ, không thể nghi ngờ Sở Dương sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Điểm này ngươi có thể yên tâm, hai người bọn họ đã sớm lên đường. Theo ta phỏng chừng, hiện tại rất có thể đã rời khỏi địa vực Đông Nam, khoảng cách nhiều nhất cũng chỉ chừng trên dưới một ngày lộ trình mà thôi."

Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: "Mấy hôm trước tin tức Thiên ma truyền ra, bọn họ đã đứng ngồi không yên. Lần này lặng lẽ ra ngoài, nhất định là bởi vì chuyện này... Có bọn họ tới, còn có lực lượng Sở Dương và các huynh đệ, tin tưởng cửu đại gia tộc cũng không ngồi nhìn, như vậy, trừ chấp pháp giả ra, tất cả thế lực cường đại trên dưới Cửu Trọng Thiên đều đã liên hợp, tin tưởng nhất định có thể ứng phó ma họa lần này..."

"Yên tâm, tuyệt đối không có việc gì!" Mạnh Siêu Nhiên đưa ra kết luận như vậy, khẩu khí vô cùng chắc chắn.

Lúc này, Sở Phi Lăng với Dương Nhược Lan mới thoáng yên tâm.

Nhưng câu Mạnh Siêu Nhiên nói tiếp theo lại khiến người ta muốn bóp chết hắn.

"Nói lại, nếu như thực lực tối cường của Cửu Trọng Thiên cũng bị đánh bại, vậy đúng là tận thế rồi. Mọi người xác định cùng nhau xong đời, lo lắng cũng không có ý nghĩa gì!" Mạnh Siêu Nhiên nhàn nhạt nói: "Chỉ thế thôi."

Phu thê Dương Nhược Lan cùng Sở Phi Lăng nghe vậy liền trố mắt. Một câu trước vẫn còn ở thiên đường, vô hạn mặc sức mơ tưởng, giống như đã chuẩn bị tiệc mừng nhi tử chiến thắng trở về, nhưng một câu tiếp theo lại trực tiếp rơi xuống địa ngục, hơn nữa còn là mười tám tầng địa ngục - tận thế, tập thể xong đời!

Đang muốn bắt tên gia hỏa này lại chửi cho một trận thì thấy Mạnh Siêu Nhiên đã phiêu diêu, chậm rãi đi ra ngoài, dàng vẻ bình tĩnh vô cùng.

"Nhiều ít cũng để Sở gia chuẩn bị một chút đi." Sở Phi Lăng quyết định chủ ý, lập tức đi ra ngoài: "Cửu Kiếp kiếm chủ xuất thân gia tộc, làm sao ngay cả một chút tư thái cũng không có được? Cho dù như muối bỏ biển, cũng phải tỏ chút thái độ!"

....

Trên con đường lớn thông tới Trung Đô, có hai người bạch y như tuyết, tốc độ di chuyển như chậm nhưng thật ra lại rất mau.

Nam tiêu sái anh tuấn, nữ mỹ mạo xinh đẹp, đúng là Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu uy chấn thiên hạ!

"Lần này rời Đông Nam, chiến Thiên ma, có thể nói là trận chiến hung hiểm nhất cả đời phu thê chúng ta. Nhu nhi, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"

"Đó là đương nhiên. Chỉ là thiếp thân vẫn tiếc nuối... Không thể vì phu quân lưu lại một nhi tử, nếu như vạn nhất... Cho dù ta và ngươi bầu bạn hoàng tuyền, Phong gia sẽ đoạn tuyệt hương khói rồi. Thật sự có lỗi với liệt tổ liệt tông Phong gia."

"Ha ha... Ngươi nói gì vậy? Phu thê chúng ta đồng tâm chung ý, quyết chí thề diệt ma họa, không thẹn với trời đất. Ma họa chưa diệt, mọi người há có tương lai? Còn nói cái gì hậu thế?" Nguyệt Linh Tuyết mỉm cười nhàn nhạt: "Đối diện Thiên ma, một chiến quyết thắng thua! Không phải ma diệt thì là người vong, chỉ vậy mà thôi!"

"Không sai! Đồng tâm chung ý, đối diện Thiên ma, một chiến quyết thắng thua, chỉ như vậy mà thôi!"

Hai phu thê nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng một lần nữa gia tăng cước bộ, bạch y lăng phong, nhanh chóng biến mất cuối cổ đạo....

Giờ phút này, Trung Đô thành.

Theo cửu kiếp huynh đệ kích động hỗn loạn, Trung Đô thành càng ngày càng náo nhiệt rồi. Dần dần, người của phe cửu đại gia tộc cũng bắt đầu tham dự vào. Vốn là tử thù không đội trời chung với Cửu Kiếp kiếm chủ, giờ phút này lại liều mạng trợ giúp, tạo thanh thế cho cửu kiếp.

Bởi vì mỗi người đều biết, cho dù tương lai cửu kiếp diệt sạch gia tộc mình, người chủ trì có lẽ không thể may mắn thoát khỏi, nhưng đại đa số người phía dưới sẽ không việc, nhất là phụ nữ hài tử vô tội, Cửu Kiếp kiếm chủ tuyệt sẽ không mà sát.

Ngược lại, nếu như để Thiên ma thành công, vậy bất kể là phụ nữ hài tử vô tội, hay là giang hồ võ giả, thậm chí là chúng sinh tầm thường, đều không có ai may mắn thoát được!

Toàn bộ Trung Đô, gần như đã lật nhào lên rồi.

Lực lượng của dư luận đúng là vô cùng đáng sợ, đang sợ tới khủng bố! Nếu như có một người nói Pháp Tôn là Thiên ma, vậy kẻ đó là người điên, có lẽ vừa nói ra đã bị người ta đánh chết. Nếu như là mười người nói, cũng là hoang đường, cũng sẽ bị người ta đánh chết. Cho dù hơn một trăm người nói như vậy, vẫn sẽ bị chấp pháp giả thêu dệt tội danh diệt khẩu. Nhưng nếu là mấy ngàn người, mấy vạn người, thậm chí là mấy chục vạn người đều nói như vậy... vậy người nghe được cho dù không tin, cũng phải suy nghĩ: Vì sao không nói ai khác, lại chỉ nói Pháp Tôn chứ?

Nếu nhiều người đều nói như vậy, khẳng định là có nguyên nhân...

Chỉ cần có suy đoán, chậm rãi sẽ biến thành bán tín bán nghi, ít nhất sẽ không hoàn toàn không có hoài nghi.

Mới tiến vào Trung Đô thành, có rất nhiều người nỗi giận thay cho Pháp Tôn, nhưng dần dần cũng bắt đầu hoài nghi.

Cục diện chậm rãi phát triển về phía bất lợi cho Pháp Tôn, hơn nữa xu thế dần dần mở rộng.

chấp pháp giả trong thành căn bản vô lực ngăn cản tình thế điên cuồng như vậy, đã sớm bị đánh cho không dám thò mặt ra ngoài nữa rồi.

Chỉ có thể co đầu rụt cổ, tức giận mà không dám nói. Bây giờ nếu còn dám nói Pháp Tôn không phải Thiên ma, cho dù không bị đánh cho chết tươi thì cũng bị đánh cho lên bờ xuống ruộng. Hảo hán không để ý thua thiệt trước mắt, đạo lý này vẫn tương đối dễ hiểu.

Ngoài thành.

Nơi này là một thôn trang nhỏ hết sức yên tĩnh.

Nhân viên cao tầng của chấp pháp giả đều tập trung ở nơi này. Đám tinh anh này, giờ phút này trong mắt đều tỏa ra quang mang hắc sắc lạnh lẽo, ma khí từng chặp, thỉnh thoảng lại từ thân thể tỏa ra ngoài.

Ở chính giữa phong, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng rít gào khàn khàn, ẩn ước truyền ra. Tựa hồ có mấy người đang phải chịu đựng khổ hình, tra tấn cực kỳ tàn ác, thanh âm thật khiến người ta không đành lòng nghe tiếp.

"Pháp Tôn... Ngươi là đồ súc sinh chết tiệt...." Một thanh âm già nua hữu khí vô lực mắng: "Lão phu cả đời quang minh lỗi lạc, anh hùng một đời, ngươi lại dẫn ta nhập ma đạo, trở thành ma chủng...." Đúng là thanh âm Bình Tiêu Vân: "Tên súc sinh ngươi chết không được tử tế! A...."

Đột nhiên hét thảm một tiếng, phẫn nộ hét: "Để ta chết đi! Cho ta chết! Vì sao ngay cả chết cũng không cho ta chết, ta cho dù chết cũng không làm ma, vì sao ta không thể tự sát, vì sao..."

Rõ ràng muốn tự sát, nhưng lại bị ý niệm trong đầu thao túng, thậm chí ngay cả tự sát cũng không được. Cảm nhận ma khí dần dần xâm lược thân thể linh hồn mình, khắp mặt Bình Tiêu Vân là lệ, trong lòng càng đau, thống khổ.

"Kiên trì cả đời của lão phu... anh danh cả đời! A a..."

"Ta là chấp pháp giả, làm sao có thể trở thành ma! Sẽ không, sẽ không... A......" Lại một tiếng kêu thảm thiết tê lâm liệt phế. Đây là một vị chấp pháp giả chí tôn cửu phẩm khác, đang thừa nhận vô tận tra tấn, giãy giụa giữa ranh giới nhân - ma.

Ma ý mà tâm chí quang minh trước kia, đang liều chết vật lộn. Mơ hồ nhìn thấy, ma ý mênh mông đã chiếm cứ thượng phong. Thần hồn đã bị thôn phệ, chỉ còn lại kiên trì theo bản năng, nhưng nước không nguồn, có thể kiên trì bao lâu?