Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, giống như một đóa hoa tiểu bạch đột nhiên nở rộ trong gió tuyết, duyên dáng yêu kiều, lộ ra vô hạn lịch sự tao nhã, vô hạn thanh tân.
Trong một khắc nàng xuất hiện, toàn bộ tiểu viện đều như mất đi nhan sắt.
Mạc Thiên Cơ ngây ngẩn, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vô hạn thuần khiết đó, đột nhiên từ trong tuyết địa đi ra, đột ngột tiến vào trong tầm mắt mình. Vô tận tuyết rơi trên bầu trời, tựa hồ cũng đồng thời biến mất.
Trong lúc nhất thời, trong lòng không ngờ lại đột nhiên hiện ra một bài thơ: Đương nhĩ vị xuất hiện thì, thiên địa huyễn lệ, liên tuyết hoa đô hữu vô cùng hình trạng biến hóa; đương nhĩ xuất hiện thì, thiên địa vạn vật, đô một hữu liễu nhan sắc!
(Khi ngươi xuất hiện, thiên địa rạng rỡ, ngay cả bông tuyết cũng có biến hóa muôn hình vạn trạng, khi ngươi xuất hiện, thiên địa vạn vật, đều mất đi nhan sắc!)
Bên cạnh có người nói: "Mạc quân sư, vị tiểu thư này tìm ngài..."
Mạc Thiên Cơ không hề nghe thấy.
Sở Nhạc Nhi vừa tiến vào, đã nhìn thấy một thanh niên thân trường ngọc lập, một thân bạch y thuần khiết, đứng ở dưới tán cành mai, tóc đen như mực, hai mắt thâm thúy, chắp hai tay sau lưng, tựa như càn khôn ở tay, thiên hạ ở tâm!
Đó là một tư thái bày mưu tính kế, một loại tư thái cao thâm tự tin vô hạn, một loại tiêu sái vô tận giống như tản bộ trong sân vắng.
Cũng không khỏi khẽ ngẩn ra.
"Ngươi chính là Mạc Thiên Cơ?" Sở Nhạc Nhi có chút tò mò hỏi.
"Ta chính là Mạc Thiên Cơ. Cô nương là...?" Mạc Thiên Cơ chỉ cảm thấy khuôn mặt mình chợt nóng lên, vội vàng thu thập lại suy nghĩ có chút hỗn loạn, khẽ cười một tiếng. Tâm tình nhanh chóng bình tĩnh trở lại, một tia sắc hồng trên mặt cũng lập tức tán đi.
"Ta là Sở Nhạc Nhi." Sở Nhạc Nhi nghiêng nghiêng đầu hỏi: "Ngươi hẳn là biết ta rồi? Đại ca ta có nói với ngươi về ta không?"
"Thì ra ngươi chính là Sở Nhạc Nhi, Nhạc Nhi muội muội." Lên tiếng cũng không phải Mạc Thiên Cơ, mà là Ngạo Tà Vân, Tà công tử rất là kinh diễm kêu lên một câu: "Thật sự là nghe danh từ lâu, như sấm bên tai. Đại ca ngươi vẫn thường nhắc đến tên ngươi, thậm chí còn khiến lỗ tai chúng ta sắp mọc chai rồi. Nhưng hôm nay vừa thấy, mới biết đại ca ngươi thật sự chẳng khác gì không nói. Hắn ngay cả một phần mười vẻ đẹp của Nhạc Nhi muội muội ngươi cũng không nói ra được. Thật không biết dùng từ hình dung. Vốn từ của hắn thật sự quá bần cùng rồi..."
Ngạo Tà Vân cười hắc hắc: "Ta là Ngạo Tà Vân, Ngạo trong Ngạo Tà Vân, Tà trong Ngạo Tà Vân, Vân trong Ngạo Tà Vân. Đại ca ngươi có nói với ngươi về ta không?"
Sở Nhạc Nhi cười hi hi: "Có nói có nói. Thì ra ngươi chính là Ngạo Tà Vân thê thiếp như mây, háo sắc như mệnh, hơn nữa còn keo kiệt tới cực điểm, tham tài như mạng, nhỏ mọn nhưng lại rất đáng yêu, rất đáng kết giao bằng hữu... Ta thật sự có nghe qua, thương xuyên nghe được tên ngươi, còn có những sự tích của ngươi nữa."
Nụ cười sán lạnh của Ngạo Tà Vân lập tức cứng lại trên mặt, trong lúc nhất thời, vẻ mặt cực kỳ ngoạn mục.
Không biết tại sao, giờ khắc này, Mạc Thiên Cơ lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái, một tia "vui sướng khi người ta gặp họa" chợt dâng lên trong lòng hắn. Cười ha ha nói: "Đúng vậy đúng vậy. Hắn chính là Ngạo Tà Vân thê thiếp như mây, háo sắc như mệnh, keo kiệt bủn xỉn, cực kỳ tham tài đó... Nhạc Nhi ngươi đánh giá hắn đến một điểm cũng chẳng sai. Thật sự là không sai một từ nào, quá chuẩn rồi..."
Trong lúc nhắc lại, Mạc Thiên Cơ cũng thập phần cố ý lược bớt mấy chữ "rất đáng yêu rất đàng kết giao bằng hữu" đi rồi.
Khuôn mặt Ngạo Tà Vân lập tức đen lại, xấu hổ vô cùng nói: "Thế là thế nào? Nào có kiểu giới thiệu huynh đệ mình như vậy. Chờ lão đại trở về, ta nhất định phải tìm hắn tính sổ! Cho hắn nếm thử cảm giác sống không bằng chết... Ở trước mặt muội muội lại mất mặt như thế, hỏng hết cả hình tượng rồi..."
Đột nhiên hưng trí bừng bừng nói: "Đúng rồi, đại ca ngươi nói Mạc Thiên Cơ thế nào? Một bụng gian trá, một bụng âm hiểm, một bụng gian xảo phải không?"
Sở Nhạc Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ. Mạc Thiên Cơ lập tức trở nên khẩn trương.
"Nào có nhiều bụng như vậy. Đại ca ta nói hắn... Mạc Thiên Cơ rất đáng sợ, ăn thịt không nhả xương, âm hiểm độc ác, khẩu phật tâm xà, tiếu lý tàng đao, tính toán không bỏ sót. Nhưng đáng để huynh đệ phó thác sinh tử. Là địch thì chính là địch nhân đáng sợ nhất, là bạn thì cũng là huynh đệ đáng tin cậy nhất!" Sở Nhạc Nhi cười cười, nói.
Đây đúng là đánh giá chuẩn xác của Sở Dương về Mạc Thiên Cơ. Tổng hợp cả hiểu biết hai kiếp lại với nhau mà ra.
Mạc Thiên Cơ chỉ cảm thấy toàn thân đều trở nên thư thái, vui vẻ.
Tuy phía trước có mấy lời bình tồi tệ như "rất đáng sợ, ăn thịt không nhả xương, âm hiểm độc ác, khẩu phật tâm xà, tiếu lý tàng đao", nhưng Mạc Thiên Cơ vẫn rất thỏa mãn.
Mạc Thiên Cơ đương nhiên chính là người như vậy, nhưng vĩnh viễn sẽ không làm vậy với bằng hữu.
Ngạo Tà Vân rõ ràng cảm thấy bất đồng, rất là không thoải mái, âm dương quái khí nói: "Ngươi có thể không biết, gia hỏa này vị tất đã tốt hơn ta bao nhiêu. Chẳng lẽ đại ca ngươi không nói với ngươi, Mạc Thiên Cơ nạp thiếp trước nạp thê, tham hoa háo sắc hoang dâm vô sỉ?"
Sở Nhạc Nhi chun mũi nói: "Mạc Thiên Cơ quả thực có hai tiểu thiếp... Bất quá hai tiểu thiếp đó, nếu như đổi lại là Ngạo Tà Vân ngươi, chỉ sợ ngươi đã sớm giết rồi... Không biết ta nói có đúng không?"
Ngạo Tà Vân và Mạc Thiên Cơ đều có chút ngạc nhiên.
Ngạo Tà Vân nói: "Đó cũng là đại ca ngươi nói?"
Sở Nhạc Nhi cười ranh mãnh: "Không hoàn toàn đúng. Đây là ta tự kết luận sau khi đại ca ta nói."
Nàng liếc mắt nhìn Ngạo Tà Vân: "Là kết luận sau khi khi gặp ngươi."
Ngạo Tà Vân vuốt mũi cười khổ. Cái này đúng là phục rồi, thiếu nữ siêu thiên tài có khác....
Hai mắt Mạc Thiên Cơ tỏa ra kỳ quang, đối với thiếu nữ trước mắt lại có đánh giá mới: Thông minh! Nhìn thấu triệt vấn đề, có thể nói là nhất châm kiến huyết!
Đúng là như thế, nếu tùy tiện đổi lại thành người khác, hai người "tiểu thiếp" của Mạc Thiên Cơ nhất định đã bị giết vô số lần rồi. Lại càng không cần nói tới cuộc sống cẩm y ngọc thực như bây giờ.
"Nhạc Nhi?! Nhạc Nhi đến đây?" Một tiếng kêu kinh hỉ vạn phần vang lên. Nhuế Bất Thông vừa chạy ra đã ngã lộn nhào một cái, liếc mắt một cái nhìn thấy Sở Nhạc Nhi, liền vui vẻ: "Ha ha ha... Ta đang ngủ chợt mơ hồ nghe thấy tiếng ngươi, chạy ra vừa nhìn quả nhiên là ngươi!"
"Bất Thông ca ca." Sở Nhạc Nhi cũng nở nụ cười ấm áp: "Ngươi vẫn thích lộn nhào như vậy."
Nhuế Bất Thông cười ha ha, thân thiết chạy tới, định kéo tay dẫn vào nhà.
Đột nhiên Mạc Thiên Cơ tiến lên một bước, vô hình chắn Nhuế Bất Thông lại đằng sau, cười nói ôn hòa: "Nhạc Nhi, nào, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm... Ha ha, tuyết lớn như vậy, ngươi làm sao lại một mình tới đây?" xem tại TruyenFull.vn
Một cái xoay người, nhường lối cho Sở Nhạc Nhi vào nhả, cũng tựa hồ vô tình cố ý dùng mông huých Nhuế Bất Thông bay ra bên ngoài.
Đáng thương Nhuế Bất Thông, vừa đi ra ngoài cửa đã ngã một cái lộ liễu rồi. Tiếp đó không ngờ còn chưa có cơ hội lao tới, Mạc Thiên Cơ đã ân cần đón Sở Nhạc Nhi vào đại sảnh rồi.
"Đây là chuyện gì, Mạc Thiên Cơ không phải hỏng đầu, phát bệnh thần kinh chứ." Ngạo Tà Vân cực kỳ buồn bực nhìn ba người Vạn Nhân Kiệt, lẩm bẩm một câu. Rõ ràng là bốn người tới, Mạc Thiên Cơ lại nói "Làm sao chỉ có mình ngươi tới đây"... Không ngờ coi ba người phía sau như không khí...
Hai người Nhuế Bất Thông cũng chẳng kịp nghĩ nhiều hơn, vộ vàng tiến tới tiếp đãi, hỏi han tính danh ba người Vạn Nhân Kiệt. Vừa nghe cũng là người quen cũ của Sở Dương, mọi người lập tức lại càng thêm thân thiết....
Vừa nói chuyện vừa đi vào đại sảnh.
Nghe xong ý đồ Sở Nhạc Nhi tới đây, Mạc Thiên Cơ nhíu mày, an ủi: "Nhạc Nhi không nên lo lắng. Mấy ngày nay Vũ tiền bối vẫn chưa tham chiến... Nếu như thật là Vũ tiền bối tham chiến, chúng ta bên này tuyệt đối sẽ nhận được tin tức đầu tiên.... Trước mắt vẫn phải quan sát thêm đã. Nói thật, chiến đấu cấp bậc này, vị tất đã có thể khiến sư phụ ngươi cảm thấy hứng thú."
Mạc Thiên Cơ trầm ngâm một chút, nói: "Ta nghĩ, Vũ tiền bối hiện giờ rất có thể đang ở cùng với đại ca ngươi."
Sở Nhạc Nhi kinh ngạc nói: "Vì sao nói thế?"
Mạc Thiên Cơ nói: "Ngươi cũng biết thân phận sư phụ ngươi, cũng biết thân phận đại ca ngươi. Biết trong lòng sư phụ ngươi để ý nhất chuyện gì. Nếu sư phụ ngươi đã biết đại ca ngươi cũng đang ở Tây Bắc, làm sao có thể không đi hỏi rõ ràng minh bạch chứ?"
Hắn khẽ cười: "Những chuyện đó, chính là chấp niệm lớn nhất mà hắn cứ canh canh trong lòng. Hắn đương nhiên sẽ không chịu thất thố trước mặt đồ đệ, tạm thời rời khỏi ngươi cũng là chuyện hợp tình hợp lý."
Tâm tư Sở Nhạc Nhi nhanh nhạy cỡ nào, nháy mắt đã không còn lo lắng.
Mạc Thiên Cơ phân tích có tình có lý, không khỏi khiến người ta tin phục. Hơn nữa hắn nói cũng gần sát với tính cách Vũ Tuyệt Thành. Sở Nhạc Nhi càng cảm thấy hữu lý, không khỏi bội phục nói: "Có lẽ là như thế. Ta làm sao lại không nghĩ tới nhỉ? Mạc đại ca thật là lợi hại! Không hổ là thần bàn quỷ tính..."
Mạc Thiên Cơ cười ôn hòa: "Kỳ thật, ngươi cũng có thể nghĩ ra. Chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Đương nhiên, nếu đổi lại là ta ở vị trí của ngươi, ta nhất định cũng không thể nghĩ ra. Quan tâm quá hóa loạn mà."
"Đúng đúng đúng! Chính là như vậy!" Sở Nhạc Nhi yên lòng, thở dài một hơi: "Mấy ngày nay lo lắng, ta đều không ngủ được."
Mạc Thiên Cơ ôn nhu nói: "Vậy sẽ mệt mỏi rồi?"
"Quả thực là có một chút." Sở Nhạc Nhi thành thật gật đầu: "Ngươi không biết mấy ngày nay ta lo lắng bao nhiêu đâu...."
Mạc Thiên Cơ cười ha hả: "Nếu đã tới đây, có Mạc đại ca ở nơi này, ngươi có thể an tâm mà ngủ một giấc rồi. Nghỉ ngơi cho tốt đi. Yên tâm, chờ biết được tin tức sự phụ ngươi, chúng ta sẽ lập tức báo cho ngươi."
Sở Nhạc Nhi yên tâm nói: "Được, vậy ta đi ngủ một chút. Nếu có tin tức nhớ báo cho ta biết." Tâm tình vừa thả lỏng, mi mắt cứ nặng trĩu, thật sự không mở ra được nữa rồi.
Mạc Thiên Cơ đứng dậy, ân cần chỉ dẫn, rất có phong độ, rất có khoảng cách rất có kiên nhẫn đưa Sở Nhạc Nhi vào trong khách phòng.
Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông nhìn nhau.
Mạc Thiên Cơ ngươi cũng hơi quá đáng đi? Tiểu muội tử tới chỗ chúng ta, hai người chúng ta còn chưa kịp nói chuyện, ngươi đã dẫn đi ngủ rồi. Ngươi có ý gì....
Đang muốn lên tiếng biểu đạt bất mãn, Mạc Thiên Cơ đã đi ra, đưa tay ra hiệu: "Nhạc Nhi ngủ rồi. Các ngươi nói chuyện nhỏ một chút. Haiz, một tiểu cô nương lo lắng mấy ngày nay, thật sự mệt mỏi muốn chết. Có chuyện gì để mấy hôm nữa nói. Ờ ờ, hiện tại cùng đi ra ngoài đi, đi thôi đi thôi, mau đi ra đi..."
Không ngờ xua hết tất cả mọi người ra ngoài. Ngay cả bản thân Mạc Thiên Cơ cũng đi ra, đóng cửa lại. Sau đó liền một bộ phiêu diêu xuất trần đứng dưới tán cây mai, trên mặt mỉm cười tao nhã, tiếp tục ngắm tuyết rơi....
Vũ trụ tràn đầy quỹ tích mà....
Không ngờ không có ý định nói gì với đám người Ngạo Tà Vân nữa. Một câu cũng không định nói...
Mọi người triệt để tắt tiếng.
Thế nào cũng cảm thấy Mạc Thiên Cơ hôm nay thật sự rất quái, rất quái...
Con hàng này rồi ruộc làm sao vậy.