Ngạo Tà Vân gãi gãi đầu: "Quá mạo hiểm rồi!"
"Đệ Ngũ Khinh Nhu trời sinh cẩn thận, sẽ không phạm phải sai lầm như vậy." Trong mắt Mạc Thiên Cơ lấp lánh thần quang: "Cho nên hắn cũng không tin tưởng ta lại phạm phải đại kỵ như vậy. Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể sớm dự liệu được, vậy trận chiến này chúng ta thua."
"Nhưng ta có thể nắm chắc, Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ không dự liệu được!"
Mạc Thiên Cơ vừa cấp tốc phóng về phía trước, vừa thản nhiên nói: "Bởi vì trước đó, chính ta cũng không nghĩ tới. Đây chỉ là quyết định sau khi linh quang chợt lóe. Thời gian ta hạ quyết định cho tới hiện tại đã xuất phát được hơn năm trăm dặm, còn không tới nửa canh giờ."
Ngạo Tà Vân hoảng sợ: "Nhất thời tâm huyết sôi trào, ngươi liền xuất động toàn quân?"
"Chính bản thân ta cũng bất ngờ! Cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu lại càng không đoán trước được." Mạc Thiên Cơ nhìn đội ngũ Lệ gia khắp quần áo là tuyết trắng, gần như đã dung hợp tuyết rơi đầy trời, có chút đắc ý cười nói.
"Sau đó thì sao?" Ngạo Tà Vân hỏi.
Mạc Thiên Cơ nhíu mày nói: "Sau đó, bây giờ còn chưa có kế hoạch. Đệ Ngũ Khinh Nhu dụng binh đã đến cảnh giới không dấu tích có thể nhìn ra. Cho nên ta cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu... Đi bước nào hay bước đấy."
Ngạo Tà Vân trừng mắt không biết nói gì.
Mạc Thiên Cơ cười cười, vỗ vỗ vai Ngạo Tà Vân: "Đối phó với dạng địch nhân nào, thì phải có dạng kế sách đó... ừm, chính là như vậy."
Nói xong, Mạc Thiên Cơ liền thúc ngựa phóng đi như bay, bỏ lại Ngạo Tà Vân phía sau, dứt khoát không muốn nói tới đề tài này nữa.
Ngạo Tà Vân gãi gãi đầu, hỏi Nhuế Bất Thông: "Ngươi nghĩ sao?"
Nhuế Bất Thông trợn trừng mắt xem thường: "Ta nghĩ cái rắm. Có Mạc Thiên Cơ ở bên cạnh, từ trước tới giờ ta chưa từng động não."
Ngạo Tà Vân hoàn toàn chán nản, mắng: "FUK! Khi không có Mạc Thiên Cơ ở bên cạnh, cũng cũng có bao giờ động não đâu! Ngươi vốn không có não!"
Nhuế Bất Thông thiếu chút nữa ngơ ngẩn, ù ù cạc cạc.
Chưa hiểu ra chuyện gì Ngạo Tà Vân đã phóng vụt ra ngoài hơn mười trượng.
...
Liên tục va chạm vài lần, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã hiểu rất rõ sự cường đại của Mạc Thiên Cơ bên kia.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa từng gặp phải đối thủ lợi hại như thế. Trong lúc nhất thời, chiến ý trong lòng cũng dâng lên hừng hực.
Từ trước tới nay cũng chỉ có Đệ Ngũ Khinh Nhu dắt mũi người khác mà đi, nhưng hiện tại, hắn lại có một loại cảm giác, tình thế không hoàn toàn năm trong tầm tay của mình. Mỗi một lần đụng độ, mình muốn đạt được mục đích gì, người bên kia tựa hồ đều biết được!
Mà khi hắn muốn phối hợp với mình, thông thường cũng chính là lúc hắn muốn mưu cầu lợi ích nào đó từ chỗ mình. hắn có thể căn cứ kế hoạch của mình mà đưa ra phối hợp tương ứng, thậm chí là nhượng bộ, khiến cho mình đạt được mục tiêu mong muốn.
Tỷ như gia tăng sĩ khí, đề cao uy vọng, tỷ như gia tăng tốc độ Đệ Ngũ gia tộc thành hình... vân vân...
Nhưng khi hắn không muốn mình đạt được mưu đồ, nói cách khác, khi kế hoạch của mình muốn lợi ích lớn hơn nữa, hắn lại thường thường đánh đòn cảnh cáo, hoặc là phá hư toàn bộ, hoặc là phá ngang quấy rối...
Đương nhiên, khi mình muốn lấy được cái gì, thì nhất định phải lưu cho đối phương dư địa, để đối phương cũng có được thu hoạch, chỉ là nhỏ hơn một chút. Điểm này, mình phải sớm phát ra tín hiệu, đối phương mới có thể phối hợp.
Nói cách khác, nếu như mình khiến đối phương không nhìn thấy lợi ích, đối phương nhất định sẽ không phối hợp.
Mà nếu đối phương có hành động gì, vị kia muốn mưu lấy uy quyền lợi ích hay đồ vật gì... hành động của hắn cũng sẽ cho mình một loại ám chỉ rõ ràng. Mà lúc đó, mình cũng sẽ nhìn thấy lợi ích tương xứng, mặc dù có chút uất ức, nhưng vì lợi ích, mình cũng phải phối hợp!
Đệ Ngũ Khinh Nhu biết, trên thực lực mình chiếm thượng phong, nhưng trong trù tính chính thức, mình lại thoáng thấp hơn đối phương nửa đầu.
Như là.. Mình từng muốn thực hiện một động tác, muốn thu hoạch thật lớn, vượt ra khỏi phạm vi thừa nhận của đối phương, mà lần đó đối phương cũng không phối hợp, táng vào đầu một côn. Tuy không thiệt thòi lớn, nhưng từ kế sách của đối phương, Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể nhìn ra được, đối phương có chút tức giận rồi.
Mà trái lại, chuyện đối phương vượt ra khỏi thừa nhận của mình, lại hoàn toàn không có!
Tất cả đều rất có chừng mực, rất có cân nhắc, rất nắm chắc trong tay, có thể tiến hành trong phạm vi an toàn!
Cái này chứng minh khả năng nắm chắc phân thốn của đối phương đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thành, tuyệt không tham công liều lĩnh! Cái nhìn đại cục và các phương diện, cũng đều cực kỳ hiểu rõ! Binh thản nho nhã, tiếu ngạo phong vân.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thán thưởng một tiếng: "Quả nhiên không hổ là cửu kiếp trí nang! Quả là danh bất hư truyền, cũng quả có phong độ đại tướng. Nhưng... ngày đó ta liều lĩnh một lần, thứ nhất là thử ngươi, thứ hai chính là nguyện vọng đời đời của Đệ Ngũ gia tộc tạo cho ta áp lực quá lớn, mà ngươi lại hoàn toàn không có áp lực này, cho nên ta mới thua một chiêu."
"Nhưng sai lầm như vậy, ta khẳng định không thể tái phạm! Cho nên tương lại hươu chết về tay ai, còn chưa biết được. Hiện tại ta đã nhận ra sai lầm của mình, mà thực lực bên ta lại mạnh gấp mấy lần bên người, cho nên... Quyền chủ động vẫn đang nằm trong tay ta."
"Nhưng bất kể như thế nào, có thể toàn lực khuynh tình chiến một trận với đói thủ như thế, không uổng!" Đây là lời Đệ Ngũ Khinh Nhu thầm nói trong lòng.
Mà sau khi lợi dụng lời đồn đãi, tạo thế cho mình, Đệ Ngũ Khinh Nhu cảm giác rất rõ ràng, ánh mắt đám cao thủ trong doanh địa nhìn về phía mình, đều có khác biệt rất lớn rồi.
Điều này khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu có một loại áp lực và chiến ý bạo phát, thậm chí còn có thêm một chút cảm giác giống như lâng lâng. Đó cũng không phải là đắc ý tự mãn, mà là một loại cảm giác giống như mục tiêu cố gắng cả đời đã xuất hiện ngay trước mắt!
Đưa tay là chạm tới!
Đệ Ngũ gia tộc, ước vọng hơn một vạn năm qua chính là trọng trấn gia tộc. Nhưng ở dưới cánh chim Gia Cát gia tộc, vừa mới thoáng khởi sắc đã bị đè nén, biến thành hi vọng xa vời của mấy đời người.
Hiện tại rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh rạng đông!
Hơn nữa còn là ánh rạng đông nhất thống thiên hạ!
Bởi vì mình cũng không nghĩ tới, Đệ Ngũ Khinh Nhu lại có một hậu trường mạnh mẽ như thế!
Pháp Tôn!
Đã qua hai ngày không có hành động gì rồi, trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu thầm suy nghĩ, chắc hẳn đối phương cũng không nhẫn nhịn được nữa rồi.
Vậy hiện tại, mình cũng nên tính toán bước tiếp theo kế hoạch rồi.
Vừa nghĩ, Đệ Ngũ Khinh Nhu liền đi về phía đại trướng.
Bây giờ là ban ngày.
"Tổng chỉ huy, đối phương có hành động." Vừa đi được nửa đường đã có người vội vàng bay tới, bẩm báo.
"Ồ?" Đệ Ngũ Khinh Nhu trong lòng thầm cười, đối phương quả nhiên không nhịn được.
"Trên tình báo nói, hiện tại đối phương hình như có lượng lớn nhân mã đang cấp tốc lao về phía này, bộ dáng như muốn quyết chiến." Người nọ có chút khẩn trương bẩm báo.
"Lượng lớn nhân mã? Bộ dáng muốn quyết chiến?" Đệ Ngũ Khinh Nhu gần như muốn bật cười.
Chuyện này thật buồn cười, với thực lực của đối phương, hắn dựa vào cái gì mà quyết chiến với chúng ta?
Hắn chỉ có thể chậm rãi kéo dài, tuyệt đối sẽ không quyết chiến!
"Ừm." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nói như vậy, đối phương phái người đến..." Đột nhiên ngẩn ra, nói: "Mấy câu ngươi vừa mới nói, nói lại một lần nữa cho ta, một chữ cũng không được sai!"
Người nọ ngẩn ra, ngẫm nghĩ lại một chút, nói: "Trên tình báo nói, đối phương hiện tại hình như có lượng lớn nhân mã đang lao về phía bên này, bộ dáng giống như muốn quyết chiến... Là mấy câu này sao?"
"Không sai!" Đệ Ngũ Khinh Nhu gật đầu: "Đúng là những lời này. Mà trong mấy câu này có hai chữ "hình như", đây là nguyên trong tình báo nói sao?"
"Đúng!" Người nọ gật đầu.
"Hình như... ha ha, hình như...." Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu: "Hình như có lượng lớn nhân mã... Thật sự thú vị. Truyền lệnh xuống, triệu tập người chủ trì các đại gia tộc họp tác chiến."
"Rõ!"
"Càng nhanh càng tốt!"
"Rõ!"
Chỉ trong vòng một hơi thở, tất cả mọi người đã tụ hợp đông đủ.
Ở chính giữa đại trướng, Lan Mặc Phong đang trông chừng khối Truyền Tấn ngọc, động cũng không động. Hiện tại, nhiệm vụ của hắn chính là dùng tu vi của mình duy trì Truyền Tấn ngọc, đảm bảo truyền tin thông suốt.
Vốn cái này cũng chẳng cần dùng tới loại cao thủ cấp bậc như hắn, nhưng hiên tại chiến sự khẩn trương, khi Đệ Ngũ Khinh Nhu cho Lan Mặc Phong đảm nhiệm nhiệm vụ này, tất cả mọi người đều không có dị nghị gì.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt nhìn về phía Đệ Ngũ Khinh Nhu.
"Có tin tức gì mới không?" Đệ Ngũ Khinh Nhu hỏi Lan Mặc Phong.
"Không có, chỉ có tin tức vừa truyền tới." Lan Mặc Phong nói: "Đối phương có lượng lớn nhân mã tiến về phía này, hơn nữa đã vượt qua khu vực của người truyền tấn."
"Có một đội? Hay là vài đội?" Đệ Ngũ Khinh Nhu hỏi.
"Một đại đội!" Lan Mặc Phong lập tức trả lời.
"Tư thái đối phương giống hệt tư thái khi đối phương hành động lần trước, hay có điểm khác biệt nào không?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, trầm tĩnh nói.
"Hoàn toàn giống hành động lần trước, chỉ là lần này quy mô lớn hơn một chút." Lan Mặc Phong trả lời chính xác trọng tâm.
"Nhưng quy mô lớn hơn một chút, có hai chữ 'hình như' đằng trước..." Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu chặt mày, hỏi: "Là thế này phải không?"
Lan Mặc Phong thoáng cân nhắc một chút, nói: "Đúng vậy!"
"Lập tức liên hệ bên kia!" Đệ Ngũ Khinh Nhu vung tay lên: "hỏi hai chữ 'hình như' này rốt cuộc là chuyện gì!"
Lan Mặc Phong lập tức vận chuyển tu vi, Truyền Tấn ngọc lập tức tỏa sáng rực rỡ!
Sau đó bên kia liền truyền tới tin tức: "Lan tọa, có chuyện gì?"
Bên kia phản ứng rất nhanh, chứng tỏ vẫn một mực canh giữ bên cạnh Truyền Tấn ngọc, Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ gât đầu.
"Tin tình báo vừa rồi, vì sao có hai chữ 'hình như'?" Lan Mặc Phong lập tức hỏi: "HÌnh như có lượng lớn nhân mã tiến về phía này? Hình như là ý gì? Bộ dáng như muốn quyết chiến, đây cũng là do các ngươi đánh giá?"
Thanh âm bên kia có chút dồn dập, đáp: "Đúng là như vậy. Tư thái bên kia cũng không khác gì lúc trước, Nhưng lần này vừa xuất hiện đã vượt qua giới tuyến. Mà vị trí của chúng ta, chỉ có thể nhìn thấy bên cạnh. Phải chờ bọn hắn đi qua rồi mới có thể phán đoán nhân số bao nhiêu. Nhưng chờ bọn hắn đi qua rồi, một đường lại cố ý hất tung lên bụi tuyết, che giấu số lượng cụ thể, chúng ta chỉ có thể nhìn phạm vi tuyết bay mà suy đoán ra số lượng địch nhân... Về phần bộ dáng quyết chiến, là bởi vì bọn hắn rất nhanh, gần như là dùng tốc độ cao nhất... Cho nên chúng ta nghĩ rằng..."